Vì Khoa Học Phấn Đấu

Chương 3: Đạo Niên




"Sơn ca, loại người da thịt non mịn này như con mọt sách lại không có kính, nhìn là biết cùng người mù không khác biệt lắm, đừng nói là cậu ta đánh anh, chỉ sợ một người đi đường cũng không dám đánh." Lưu manh tóc xanh một chân dẫm lên mắt kính rơi trên mặt đất, dùng chân ra sức dẫm, đắc ý dào dạt mà cười nói, "Không bản lĩnh thì đừng thể hiện trò anh hùng cứu mỹ nhân."

Nghe đến cái này lưu manh ồn ào cười, Đinh Dương rốt cuộc nhịn không nữa đi xuống, nắm tay muốn đánh bọn họ. Nhưng vừa mới hướng phía trước bước một bước, đã bị bắt lấycánh tay. Hắn quay mặt ra phía sau thì thấy, người bắt lấy của hắn là Thẩm Trường An.

"Trường An......"

Thẩm Trường An cùng hắn lắc lắc đầu, chậm rì rì mà cuốn tay áo sơmi, lộ ra cánh tay trắng nõn: "Lâu lắm rồi mới có người chủ động mời tôi đánh, tôi làm sao có thể không thỏa mãn hắn?"

"À....ủa?!" Lưu manh Sơn ca vừa nghe lời này, bất giác cẩm thấy chính mình bị khiêu khích, hắn quay đầu nhìn về phía mấy tên đàn em của mình, "Đại ca đánh cho cậu ta mấy cái cho cậu ta thấy chút sự đời, đem cậu ta đánh đến học tiếng mèo kêu, chỉ sợ cậu ta còn không biết, muốn anh hùng cứu mỹ nhân là phải trả giá đắt."

Thẩm Trường An cười khẽ ra tiếng, đôi mắt cậu hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng) nhìn Sơn ca, như là một bảo bảo ngoan ngoãn không biết sự đời. Sơn ca nghiêng đầu, xem nhẹ cảm giác chột dạ mỏng manh trong lòng, bảo các tiểu đệ động thủ.

"Trường An, cẩn thận!" Đinh Dương thấy tên lưu manh tóc xanh nhảy dựng lên muốn đá Thẩm Trường An, nôn nóng không chịu được, còn kịp phản ứng, liền nhìn thấy Thẩm Trường An duỗi tay túm chặt tóc xanh cẳng chân, biểu tình thoải mái như phảng phất đang nắm một cây cà rốt.

Một nắm đấm đánh trên người tóc xanh, tóc xanh kêu thảm thốt ra tiếng, hét lên rồi ngã gục. Thẩm Trường An nhìn tóc xanh đau đến lăn lộn trên mặt đất, trên mặt lộ ra một nụ cười áy náy: "Thật xin lỗi, lâu lắm không cùng người đánh nhau, có chút không biết nặng nhẹ, mong anh thông cảm một chút."

Đám lưu manh: "......"

Từ Trạch cùng Đinh Dương đang chuẩn bị giúp Thẩm Trường An đánh nhau: "......"

"Ông nội mày, đừng ở trước mặt ông đây giả bộ." Sơn ca quay đầu đối mặt với mấy tên đàn em khác nói, "Bọn mày đều là lợn à, cùng nhau lên."

Bọn đàn em lúc này mới kịp phản ứng lại, hét to chạy về phía Thẩm Trường An. Theo sau Đinh Dương cùng Từ Trạch đều nhìn thấy, mấy tên lưu manh hung thần ác sát ở trước mặt Thẩm Trường An, giống như là xách chơi cùng gà con, một tay đẩy một cái, một chân đá hai người, trong vòng vài phút ngắn ngủi, tất cả bọn lưu manh đều nằm bốn phương tám hướng ngang dọc trên mặt đất.

"A?" Thẩm Trường An cười tủm tỉm nhìn về phía Sơn ca người còn đứng duy nhất, "Còn muốn tôi tới đánh anh à? Con người của tôi từ trước đến nay đều thích giúp đỡ mọi người, anh cũng đã đưa ra yêu cầu, tôi nếu không thỏa mãn anh, có phải hay không không tốt lắm."

"Tôi cảm thấy...... thỉnh thoảng lật lọng cũng được." Sơn ca nuốt nước miếng, run rẩy mà nhìn đàn em lăn lộn trên mặt đất, "Anh trai, bọn em sai rồi, bọn em về sau cũng không dám đùa giỡn nữ nhân nữa, anh buông tha cho bọn em đi."

"Tin miệng nam nhân, không bằng tin ban ngày thấy ma." Thẩm Trường An thở dài một tiếng, "Không thì tôi vẫn cứ đánh mấy người thêm vài lần đi."

"Anh trai, không đúng, là đại ca, em còn mẹ già 70 tuổi cần nuôi, anh làm ơn tha cho em đi." Sơn ca nhanh lúc lúng túng mở miệng thề thốt, "Về sau nếu tôi còn dám tùy tiện đùa giỡn phụ nữ, thì tôi sẽ...... tôi sẽ chặt tiểu đệ đệ của mình."

Đinh Dương nhịn không được khép chân, đúng là kẻ tàn nhẫn, lời thề kiểu này cũng dám nói ra.

"Vừa rồi anh còn nói muốn đánh tôi thành dạng gì?" Thẩm Trường An như cũ mỉm cười, "Lặp lại lần nữa được không?"

Sơn ca mặt từ trắng biến xanh, từ từ xanh biến hồng, sau một lúc lâu rũ xuống đầu: "Miêu miêu miêu."

"Ngươi nói cái gì?"

"Là ta muốn học mèo kêu, meo meo meo meo meo."

Tại chính thời điểm này, Sơn ca cảm thấy hình tượng đại ca của chính mình sụp đổ, bây giờ theo đêm đen hóa thành tro bụi, không còn sót lại một chút gì.

Âm thanh hắn học tiếng mèo kêu, ở trong không khí xoay quanh, toàn bộ đêm tối an tĩnh đến chỉ còn lại âm thanh của hắn.

"Lại đây, xin lỗi cô gái này đi." Thẩm Trường An đem tay áo buông xuống, "Giáo viên mầm non đã sớm đã dạy chúng ta, làm sai chuyện gì, nhất định phải nói xin lỗi, mọi người sẽ không quên chứ?"

"Không quên không quên." Sơn ca liên tục gật đầu,mấy đàn em lăn lộn trên mặt đất cũng gian nan từ trên đất bò dậy, ủ rũ cụp đuôi hướng về phía Trần Phán Phán xin lỗi.

Trần Phán Phán vốn dĩ vừa tức lại sợ, nhưng bộ dáng của mấy tên côn đồ này thật sự quá chật vật, cô thiếu chút nữa không kìm được cười ra tiếng.

"Nhớ kỹ lời nói hôm nay, lần sau nếu tiếp tục đùa giỡn phụ nữ......" Thẩm Trường An liếc mắt nhìn về phần dưới eo của bọn họ, "Ai biết lời thề trở thành sự thật không?"

Sơn ca tái cả măt, có điều là hắn một câu cũng chẳng dám nói, mang theo đàn em té ngã lộn nhào chạy trốn.

"Từ từ."

Sơn ca bả vai run run, tuyệt vọng mà quay đầu nhìn Thẩm Trường An: "Đại ca, ngài còn muốn phân phó việc gì?"

"Tiền thuốc men." Thẩm Trường An đem một tờ một trăm tệ tiền mặt đặt lên tay của Sơn ca, "Anh có thể đi rồi."

Sơn ca run rẩy tay cầm một trăm tệ, cảm giác chính mình giống như đang chạy trốn khỏi vũ khí sinh học. Hắn đem tiền nắm chặt trong tay, cũng không dám quay đầu lại mà hướng tới phía trước chạy, sợ chạy chậm, nửa cái mạng phải lưu lại nơi này.

Nhìn bóng dáng đám lưu manh liều mạng chạy trốn, Trần Phán Phán cảm kích mà liên tục nhìn Thẩm Trường An nói lời cảm ơn, còn nói muốn đền cho cậu một cái kính mới.

"Không có gì." Thẩm Trường An nhìn khính bị dẫm trên đất, "Nhà tôi còn có dự phòng."

"Chúng ta đưa cậu về, buổi tối trời tối như vậy, cậu không có kính sẽ không tiện." Đinh Dương rốt cuộc từ nỗi kinh sợ về giá trị vũ lực của Thẩm Trường An phục hồi tinh thần, hắn nhìn cánh tay nhìn không tính là thô to của Thẩm Trường An, còn cókhuôn mặt đơn thuần vô hại, ánh mắt vô cùng phức tạp.

"Không có việc gì, đôi mắt của tôi......" Thẩm Trường An hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu, "Mắt của tôi kỳ thật không có cận thị."

"Vậy cậu tại sao lại đeo kính?" Bị đáp án làm cho ngây người, Đinh Dương cũng không thể quản lý biểu tình.

"Mang kính nhìn thành thục một chút." Thẩm Trường An nâng cằm, hướng Đinh Dương xoay chuyển mặt, "Cùng là người tới công tác, nhìn trầm ổn mới càng thích hợp hơn."

Đinh Dương, Từ Trạch, Trần Phán Phán: "......"

Đây là không sợ bị thiên vị sao? Người khác hận không thể nhìn chính mình trẻ một chút, Thẩm Trường An thế nhưng ngại chính mình còn chưa đủ già?

"Trường, Trường An a, tôi cảm thấy cậu suy nghĩ nhiều rồi." Trần Phán Phán khô cằn nói, "Đây là hiện thực không phải tiểu thuyết, đeo kính, cũng không thể làm khuôn mặt trông khác biệt."

Thẩm Trường An sờ sờ mũi, hắc hắc cười hai tiếng: "Tôi đi về trước, mọi người đi đường cẩn thận."

"Được, tốt." Trần Phán Phán vẫy vẫy tay, "Sáng ngày mai gặp."

Chờ Thẩm Trường An đi xa, Đinh Dương mới ngơ ngẩn cảm khái: "Em cảm thấy một Thẩm Trường An, cũng có thể đánh năm em."

"Anh như thế nào có thể xem chính mình như vậy?" Trần Phán Phán nhíu nhíu mày, không tán đồng nói, "Là cái gì làm anh sinh ra ảo giác như vậy, một mình Trường An rõ ràng có thể đánh mười anh."

Đinh Dương: "......"

Loại tình đồng nghiệp plastic, nói chung vẫn là không uy tín.

Sau sự việc đùa giỡn này, Thẩm Trường An cùng các đồng nghiệp ở chung trở nên càng thêm tự tại, ngắn ngủn một hai tuần qua, đã cùng mấy đồng nghiệp trẻ tuổi bắt đầu xưng huynh gọi đệ, ở bên nhau cùng khoác lác nói chuyện.

Hai ngày gần đây Từ Trạch lại in một chồng đơn tuyên truyền thật dày, bởi vì mấy ngày hôm trước thành phố bên cạnh đã xảy ra một vụ ngược đãi con gái, cho nên lần này đơn truyềnb khẩu hiệu đều là "Sinh nam hay sinh nữ đều giống nhau" "Nữ tử cũng có thể cai quản nửa bầu trời" linh tinh.

Bên ngoài trời nắng có chút lớn, Thẩm Trường An đội mũ lưỡi trai, cưỡi xe đạp đem đơntuyên truyền phân phát đến các tiểu khu, thuận tiện c ùng các ông già trong tiểu khu nói chuyện phiếm vài câu.

Có một ông lão thấy Thẩm Trường An phơi nắng đến gương mặt đỏ bừng, chạy về lấy một chai nước khoáng lạnh cho cậu, Thẩm Trường An muốn nói chính mình cũng không khát,có điều nhìn ông lão bộ dáng nhiệt tình, cậu đành phải nhận.

Một chốc nói chuyện phiếm, cậu mới biết được ông lão sống một mình, dưới gối ông cũng chỉ có một nữ, con gái là quân nhân, ngày thường cũng không thể về nhà thường xuyên.

Nhắc tới con gái làm quân nhân của mình, ông lão mười phần kiêu ngạo, ông đối Thẩm Trường An nói: "Khi đó bọn họ đều nói, con gái đều là phải gả ra ngoài, không tốt có bằng con trai. Ông lại không tin, đều là con cái do mình sinh, phân nam nữ làm gì? Nhìn xem hiện tại, con gái của ông đây nhiều tiền đồ, bảo vệ quốc gia."

Nói đến đây, ông lão nhìn Thẩm Trường An liếc mắt một cái: "Đáng tiếc cậu cận thị, bằng không cũng có thể đi tham gia quân ngũ."

Thẩm Trường An đẩy đẩy kính, cười trừ.

Thời điểm rời đi, cậu nhìn thoáng qua phía sau, ông lão một mình ngồi trên ghế dưới tàng cây ở tiểu khu, bóng cây phủ trên người ông, làm ông nhìn có chút tịch mịch.

Đem vỏ chai bỏ vào sọt xe đạp, chiếc xe đạp là của dì Quyên, thấy cậu muốn ra cửa phát đơn tuyên truyền, liền cố ý cho cậu mượn, giúp cậu đi lại tiện một chút.

Khi đi qua siêu thị, cậu nhìn cửa siêu thị có một chàng trai ngồi ở trên xe lăn, bên cạnh đường dành cho người tàn tật bị một chiếc xe điện lấp kín,không thể đi qua. Cậu tháo xuống mũ lưỡi trai, quạt gió trước mặt chính mình, đem xe đạp khóa ở ven đường, đi lại gần.

"Tiên sinh, xin hỏi anh cần trợ giúp không?" Cậu đến gần bên người chàng trai, chàng trai mặc sơ mi trắng, quần dài màu đen, không biết ngồi dưới nắng bao lâu, sắc mặt trắng đến trong suốt, nhưng mà trên mặt một chút mồ hôi cũng không có.

Chàng trai chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đối mặt Thẩm Trường An, bàn tay đặt trên tay vịn, chậm rãi nâng lên một ngón tay, chỉ hướng siêu thị bên trong.

Đây ý là muốn vào?

Đáng tiếc chàng trai lớn lên đẹp như vậy, không chỉ đi đứng không tốt, mà còn không thể nói chuyện, may mắn còn có thể nghe được cậu nói cái gì. Đem mũ mang đội lại trên đầu, Thẩm Trường An duỗi tay đem xe điện kéo tới một bên, đẩy chàng trai vào siêu thị.

Khí lạnh siêu thị làm cậu thoải mái mà nhẹ nhàng thở ra, cậu cúi đầu hỏi chàng trai: "Anh muốn mua gì?"

Chàng trai không ngẩng đầu, nhưng lần này lại vươn hai ngón tay, chỉ chỉ khu rau quả.

Cuối cùng Thẩm Trường An tay trái đẩy xe lăn, tay phải xách một túi đồ ăn lớn, mang theo chàng trai đến quầy thu ngân xếp hàng. Đứng trước bọn họ chính là một cô gái nhỏ, nhìn Thẩm Trường An cùng chàng trai ngồi xe lăn, nhích về bên phải một tí, ý muốn nhường chỗ cho hai người.

"Không cần không cần......" Thẩm Trường An ngượng ngùng khi một cô gái nhỏ nhường chỗ cho mình.

"Không sao, ưu tiên người tàn tật." Cô gái nhỏ nhịn không được nhìn chàng trai ngồi trên xe lăn thêm vài lần, cô sống ở trên đời, còn chưa từng gặp qua chàng trai mặt mày đẹp như vẽ, đáng tiếc trời đố kị anh tài, làm anh ta tàn tật.

Chàng trai ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh như nước, ngay sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống, tựa như chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ.

Chờ đến lượt Thẩm Trường An thanh toán, anh lại mở mắt lần nữa, móc di động ra thanh toán.

"Tiên sinh, xin hỏi anh ở đâu, tôi đưa anh về." Thẩm Trường An đem túi đồ tay vịn phía sau xe lăn, nhìn ánh mặt trời chói mắt, đem xe lăn đẩy đến chỗ có bóng râm.

Chàng trai nhìn chằm chằm cậu hai giây, móc ra một tấm danh thiếp đưa Thẩm Trường An.

Tấm danh thiếp hai màu đen trắng đan xen, phía trước in một cái tên cùng địa chỉ.

Đạo Niên.

"Đạo Niên...... Tiên sinh?" Thẩm Trường An thấy chàng trai làm như không thể nghe thấy, móc di động ra dò tìm địa chỉ.

Là một người mới tới, cậu chỉ có thể dựa vào hướng dẫn, mới miễn cưỡng duy trì đến nơi.

Một đoạn đường đi không cảm xúc chỉ có tiếng điện thoại chỉ đường, Thẩm Trường An đem người tên Đạo Niên đưa vào trong tiểu khu, mới vừa đến cửa tiểu khu, cậu nhìn thấy hai người vội vàng chạy tới bên này.

"Đạo, Đạo......"

"Chúng tôi muốn nói lời cảm ơn cậu." Một người rất nhanh chạy lại đây, "Tiên sinh, cảm ơn cậu đưa tiên sinh của chúng tôi trở về, cậu nhất định sẽ gặp may." Nói xong, hắn đi đến bên người Thẩm Trường An, thay cậu đẩy xe lăn.

Thẩm Trường An: "......"

Một lời cảm ơn thật là độc đáo.

"Không cần khách khí, vì dân phục vụ." Thấy hai người kia khi thấy chàng trai bộ dáng rất khẩn trương, cậu lùi về sau mấy bước, "Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại."

Đạo Niên vẫn luôn lười biếng không có tinh thần, khi nghe được cậu phải đi, thì ngẩng đầu nhìn cậu.

Thấy ánh mắt của anh, Thẩm Trường An cười nhing anh vẫy tay, Đạo Niên yên lặng nhìn cậu, chậm rãi, chậm rãi dơ hai ngón tay phải, ngay sau đó nhanh khép lại đôi mắt, tựa như do vài ngón tay, đó là sự nhiệt tình lớn nhất của anh.

。。。。。。。。