Vị Phò Mã Áo Đỏ

Chương 3




10



Phụ hoàng ta không có trưởng tử, mọi người đều nói, ai có thể cưới ta, người đó có thể nắm được một nửa giang sơn Trần thị.



Hôn sự giữa ta và Thẩm Vân Gián đã định, lời đồn này lại càng xôn xao.



Sở phi thổi một chút gió bên gối, nàng nói với phụ hoàng: "Hơn phân nửa lời đồn Bảo Gia làm việc hoang đường, khiến triều thần bất mãn, đồn như vậy chưa chắc vô căn cứ. Thần thiếp nghĩ, nếu bên cạnh có người khuyên nhủ sẽ tốt hơn.”



Lời này được phụ hoàng ta nghe lọt tai.



Kiếp trước chính là như thế, khi đó, ta đã cứu Ngụy Cảnh Tụng về.



Sở phi thổi gió bên gối cho phụ hoàng nên người không chỉ phong Ngụy Cảnh Tụng làm phò mã, còn ban cho ta chín diện thủ (面首:trai lơ; đ ĩ đực)



Kiếp trước, khi ta từ chối việc này, phụ hoàng đang uống rượu mua vui ở Quý Hương Trì, thấy ta xông tới, mặt người có chút không vui: "Trần Bảo Gia, sự tình đã như vậy, giang sơn Trần gia ta không thể bị một nam nhân gây họa.”



Sau khi say rượu phụ hoàng lắc lắc mười ngón tay: "Ít nhất cũng được số này.”



Khi đó các triều thần đưa diện thủ tới, đều là những hài tử không được gia tộc coi trọng, như vậy sẽ tránh được chuyện phải công khai ngược ý phụ thân mình. Bản triều mặc dù không có phò mã không thể lĩnh chức quan, nhưng các tướng lĩnh nếu là vào triều làm quan, sẽ bị người khác chỉ trích.



Kiếp trước, Trần Trân Ninh cùng Sở phi dã dùng kế này kích động hậu viện của ta bốc cháy, người người trong lòng không cam lòng.



Các diện thủ kia cho dù ở trong phủ không được phụ thân mình coi trọng, cũng tốt hơn làm diện thủ cho Trần Bảo Gia ta.



Ta chỉ muốn một mình Ngụy Cảnh Tụng nên gạt đám diện thủ kia sang một bên.



Không qua được mấy ngày, dân gian liền đồn đãi, nói Hoa An trưởng công chúa Trần Bảo Gia là một kẻ bi3n thái, lấy chuyện sỉ nhục các diện thủ làm niềm vui.



Có vài diện thủ tự mình "Thêm mắm dặm muối", chứng thực lời đồn đãi này.



Thêm nữa, ta đối với Ngụy Cảnh Tụng tình cảm thắm thiết, hắn lại thừa dịp ta thay Trần Trân Ninh đi Giang Nam tiêu diệt thổ phỉ, g..iết sạch những diện thủ này.



Móc mắt, xuyên bụng, siết cổ, tình trạng khi c..hết cực kỳ thảm thiết, trước khi ta trở về, tin tức lại không lộ ra một chút nào.



Hậu viện phủ công chúa có chín thi thể nằm ngay ngắn. Từ Giang Nam trở về ta bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, nôn thốc nôn tháo.



Ngụy Cảnh Tụng lại dỗ dành ta, nói hắn chỉ thưởng thức hương vị mà thôi.



Hắn dùng tư hình để g..iết người nhưng khiến ta thay hắn gánh chịu tiếng xấu này.



Sau này, đây cũng trở thành một trong rất nhiều tội ác mà Trần Trân Ninh cùng triều thần liên danh dâng thư lên định tội ta.



11



Lúc này đây, Sở phi lại làm y như vậy.



Ta nhận được ý chỉ của phụ hoàng vào cung, nội thị trong cung lại nói phụ hoàng đang chờ ta ở hồ Huỳnh Hương.



Ta được người hầu dẫn đến hồ Huỳnh Hương.



Trước mắt là hồ Huỳnh Hương có mùi hương mê người đến choáng váng, bên trong có chín nam nhân cởi hết áo bào.



Nữ quan bên cạnh Sở phi cười nói: "Sở phi nương nương đã đề nghị bệ hạ, tuyển chọn một công tử vừa độ tuổi...”



Ta mỉm cười cắt ngang lời của nàng: "Bổn cung còn chưa kết hôn, đã đón diện thủ nhập phủ, Sở phi cảm thấy vị biên quan kia tính tình quá tốt sao?"



Nữ quan không đáp, ngược lại giới thiệu từng người với ta:



“Con thứ của Phó sứ Thông Chính Ti, mang dáng dấp của Phan An.”



“Triệu tham tướng, mười chín tuổi, khí thế rất oai nghiêm, đối với điện hạ có tình thâm như biển."



Ánh mắt của ta rơi vào trên mặt vị Triệu tham tướng kia, tình thâm như biển đâu không thấy, chỉ thấy bộ dáng hắn như muốn trừ khử ta.



Kiếp trước, chín tên "Ngọa Long Phượng Gà" này đã ra tay hủy hoại thanh danh của ta, cuối cùng bản thân cũng rơi vào kết cục bi thảm.



Ta đang suy nghĩ, làm sao để phụ hoàng thu hồi mệnh thì ngoài điện vọng đến một tiếng cười khẽ: "Để ta nhìn xem là ai đối với nàng tình thâm như biển?"



Thẩm Vân Gián mang theo một thanh trường kiếm vào cung.



Ánh mắt của hắn lướt qua ta, rơi vào gương mặt hoảng sợ của nữ quan.



Hắn không đến gần hồ Huỳnh Hương, chỉ dựa vào cửa điện, chậm rãi lau kiếm trong tay.



Lông mày đen nhánh của Thẩm Vân Gián dính gió tuyết, mỗi lần lau là ánh sáng trên kiếm đều lạnh đến thấu xương.



Họ muốn giải quyết vội vàng sự việc nhưng cũng đã quên, vị tiểu Hầu gia này ở biên quan "công lao to lớn".



Thanh kiếm trong tay hắn, tên là "Triều Khuyết", đâu chỉ uống m..áu ngàn vạn.



Thẩm Vân Gián ôm kiếm, ung dung nhìn những người chạy trối c..hết hồ Huỳnh Hương



Cho đến trong điện không còn ai khác, sắc mặt Thẩm Vân Gián nhất thời trở nên lạnh lùng.



Ta từng bước một lui về phía sau, vô ý rơi vào hồ Huỳnh Hương.



Ta bám mép hồ, ngước gương mặt đang ch ảy nước ròng ròng lên: "Nếu ta nói là bọn họ chủ động, ngươi có tin không?"



Nước hồ khiến hai má ta nóng lên.





Ánh mắt Thẩm Vân Gián đột nhiên tối sầm lại.



Hắn cởi áo bào ra, quỳ gối đặt bên cạnh hồ nước, bàn tay thon gầy dùng sức nghịch nước trong hồ nước.



“Trần Bảo Gia, ta biết nàng từ trước đến nay không thích tuân thủ những quy tắc cũ, nếu ngày sau nàng coi trọng ai, hãy nói cho ta biết.”



Hai mắt ta sáng lên: "Vậy ngươi cũng chịu sao?"



Hắn cười một cách lười biếng, ghé sát vào tai ta thì thầm: "Ta sẽ cho hắn một cái c..hết có thể diện.”



Hình như ta đã gây chuyện với người không nên gây chuyện rồi.



Nhưng có lẽ, có một phu quân hay ghen, cũng không phải chuyện xấu.



12



Ngày đại hôn, nghe nói Sở phi bị bệnh.



Phụ hoàng tự mình làm chứng kết hôn cho ta và Thẩm Vân Gián.



Thẩm vương gia bởi vì chân bị tật không thể tự mình đến Thượng Kinh, nhưng cũng phái người đưa hậu lễ tới.



Trong lễ cưới, trước sự chứng kiến của mọi người, Thẩm Vân Gián tặng ta một cây cung.



Phù điêu bằng gỗ tử sam rất tinh xảo, dây cung là do hắn làm từ gân của một con hổ vàng mình săn được, loại tâm tư này cực kỳ khó có được.



Cả sảnh đường xôn xao, người trong Thượng Kinh chưa từng thấy qua lễ vật tặng tân phụ như vậy.



Mọi người nhìn nhau suy đoán: “E là Thẩm tiểu hầu gia này phải tuân theo thánh ý, không thể không cưới.”




Thẩm Vân Gián đứng ngay trong đường, ngoảnh mặt làm ngơ.



Hắn vẫy tay cười với ta: "Trần Bảo Gia, nàng đến rồi."



Hỉ phục màu đỏ thắm, tôn lên ánh mắt đẹp của hắn.



Cung trong tay Thẩm Vân Gián, không phải vàng bạc châu ngọc, cũng phải là trân bảo hiếm có gì.



Chỉ có ta nhớ rõ, kiếp trước lúc kết hôn cùng Ngụy Cảnh Tụng, ta đã nhận được từ biên quan trường cung này, đi kèm còn có một tờ giấy, vài nét bút ít ỏi, chữ cũng như người, ngòi bút mạnh mẽ sắc bén.



[Trần Bảo Gia, nàng từ nhỏ làm việc không kiềm chế được, đắc tội nhiều người lắm, đã gả làm thê tử người ta, cũng đừng quên luyện thêm một ít bản lĩnh cho mình.]



Năm ấy, ở Trần phủ thành An Nhiêu, Thẩm Vân Gián đã có thể bách phát bách trúng, sở dĩ nói rằng ta không sánh bằng hắn, là bởi vì cung trong tay hắn, so với của ta tốt hơn rất nhiều.



Mặc dù Thẩm Vân Gián đem cung của mình đổi cho ta, ta lại chơi xấu, thoái thác rằng cung tốt nhất thiên hạ này mới xứng với ta.



Hắn không vạch trần tâm tư của ta, chỉ nhìn ta cười: "Trần Bảo Gia, muốn tặng lễ vật gì.”



“Vậy chờ ta thành hôn, ngươi tặng ta một cây cung là được." Ta thờ ơ xua tay



Ta chỉ nhớ mang máng, lúc ta nói lời đó, đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Vân Gián, tối sầm một chút.



Ai ngờ, một câu nói đùa khi còn nhỏ lại được hắn nhớ nhiều năm như vậy.



Đáng tiếc, cây cung này kiếp trước đã được cất giấu trong phủ đại công chúa, đã phủ bụi suốt mười năm.



Đại lễ qua đi, chúng ta nằm trên ghế tân hôn với đầy đủ hỉ phục, Thẩm Vân Gián chống cằm như có điều suy nghĩ: “Ta có chút nghi hoặc, bệ hạ nghi ngờ Thẩm gia không trung thành, nên mới nghĩ ra kế hoạch này, giữ ta ở kinh thành làm con tin.”



Ta không chút suy nghĩ ngắt lời hắn: "Tuyệt đối không có khả năng đó, phụ hoàng không có lòng dạ như vậy.”



Phụ hoàng luôn luôn tham sống sợ c..hết, không học được gì từ Thẩm vương gia mà chỉ học được chuyện yêu đương.



Sau khi người kế vị, động một chút liền viết mật thư cho Thẩm vương gia trấn thủ ở biên quan: "Ái khanh à, gần đây có bài thơ nào tưởng niệm vong thê không, trẫm mượn sao chép.”



Ánh nến chập chờn, Thẩm Vân Gián đột nhiên rất nghiêm túc nhìn ta: "Dù là như thế, ta cũng tự nguyện sập bẫy.”



Ta bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước, ta từ Giang Nam dẹp loạn trở về, mặc dù đều thuận lợi, nhưng vì bôn ba đường dài, về đến Thượng Kinh, thì sinh bệnh nặng. Nhưng phò mã Ngụy Cảnh Tụng lại liên tiếp mấy ngày không về phủ.



Cho đến có một ngày, Thúy Trúc ngăn ở trước mặt của hắn, chỉ trích: "Chân điện hạ bị thương, sốt cao đã mấy ngày, phò mã đây là muốn đi đâu?"



Lúc này Ngụy Cảnh Tụng mới không tình không nguyện đến thăm ta.



Thấy ta đúng là bị bệnh nặng, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn cũng không có chút động: "Trần Bảo Gia, nàng đã được bệ hạ ưu ái, còn muốn cái gì? Công chúa Trân Ninh cái gì cũng không có, ngay cả chút đồ này, nàng cũng muốn cùng nàng ấy tranh đoạt sao?"



Thì ra, hắn bận rộn mấy ngày, là đang chuẩn bị quà sinh thần cho Trần Trân Ninh.



Nghĩ đến đây, giọng của ta đột nhiên có chút buồn bực: "Thẩm Vân Gián, quả thật ta rất dễ dỗ."



Cũng không tính là một người yếu ớt.



Hắn dừng tay đang tháo trâm cho ta, cúi người nắm lấy tay ta: “Trần Bảo Gia, ta chỉ sợ nàng không muốn ỷ lại vào ta.”



Ngoài cửa sổ rơi mưa tí tách, Thẩm Vân Gián nói đêm tốt ngắn ngủi, không ngại thử xem có thú vị hay không.



Cho đến khi ngọn nến đỏ tắt và bầu trời trở nên sáng sủa.



Cũng may, lần này, thanh danh của ta cũng chưa tệ như vậy.




Thẩm Vân Gián cũng không mang danh nghịch tặc.



13



Không quá mấy ngày, chuyện Giang Nam bị thổ phỉ làm loạn lại được trình lên trước mặt phụ hoàng.



Phụ hoàng không có trưởng tử, có thần tử đề nghị chọn một trong hai vị công chúa đi, để an ủi lòng dân.



Triều thần nói, Hoa An trưởng công chúa vừa mới cưới, chi bằng để nhị công chúa đi trước.



Từ trước đến nay chuyện như vậy, kinh thành đều điều động binh, con cháu hoàng thất chỉ có cái danh, sẽ không tự mình dẫn binh đi mạo hiểm, cho dù là Sở phi, cũng không tìm ra lỗi.



Ta nhớ chuyện tiêu diệt thổ phỉ xảy ra sau khi ta và Ngụy Cảnh Tụng thành hôn.



Ngụy Cảnh Tụng khẩn cầu ta thay Trân Ninh đi Giang Nam.



Khi đó, mặc dù ta giận hắn, nhưng cũng cho rằng Ngụy Cảnh Tụng nói thật, Trân Ninh mảnh mai, bôn ba đường dài thật sự vất vả.



Nhưng ta thật không ngờ, lần tiêu diệt thổ phỉ đó, thuận lợi trước nay chưa từng thấy.



Lúc ta đi, chẳng qua mấy ngày, Lưu Tri Châu đã mang binh dẹp được thổ phỉ, tiêu diệt ước chừng mấy trăm đạo tặc.



Tất cả công lao trong tấu chương của hắn đều để cho ta.



Sau đó khi ta đã là tù nhân, vị Lưu tri châu kia lại nhảy ra, nói chuyện dẹp thổ phỉ loạn năm đó có ẩn tình khác.



Hắn nói: "Hoa An trưởng công chúa tham lam công đức, tàn sát dân chúng vô tội, lấy thi thể dân chúng giả làm đạo tặc, để lập công lớn.”



Khi đó ta bị người người muốn đánh, vụ án cũ kia căn bản không có người điều tra tỉ mỉ.



Thôi Tướng Nghi cầm đầu đám quan ngự sử, trình tấu chương buộc tội ta trước Thái Hòa điện.



Cho đến khi Ngụy Cảnh Tụng đến đại lao gặp ta, ta mới biết được, năm đó những thi thể Lưu Tri Châu cho ta là của những người dân đã phát hiện hắn tham ô cứu trợ thiên tai.



Vị Lưu Tri Châu kia lai lịch rất lớn, là ca ca của Sở phi, môn sinh của Sở quốc công.



Tiền cứu trợ thiên tai của triều đình, từ chỗ Lưu Tri Châu đi thẳng vào phủ Quốc Công.



Quan lại bảo vệ lẫn nhau, bọn họ không có cửa xin giúp đỡ, đành phải sử dụng máu của một trăm người viết huyết thư, chuẩn bị đi lên kinh kiện cáo Lưu Tri Châu.



Chưa kịp thực hiện kế hoạch thì bị thám tử do Lưu Tri Châu cài vào làm bại lộ tung tích.



Khi ta khởi hành từ Giang Nam đi Nghiêu Châu, Lưu Tri Châu phong tỏa dân chúng trong một thôn hoang, quan binh canh gác, ước chừng bao vây mấy ngày.



Chờ ngày ta đến đó, hắn mới phái người đưa cháo hoa vào.



Những bách tính kia đã đói bụng vài ngày, ăn cháo trộn lẫn độc cá nóc, mất mạng.



Lưu Tri Châu sai người thay quần áo đạo tặc cho những người dân đã c..hết, bẩm báo với ta, là hắn lập kế khiến những thổ tặc này sa lưới.



Công lao lần đó tới quá mức thuận lợi.



Sau đó ta ở trong tù, hỏi Ngụy Cảnh Tụng: "Nếu ta không đáp ứng ngươi, nếu là Trần Trân Ninh đi thì sao?"



Ngụy Cảnh Tụng không trả lời ta, chỉ lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.



Khi đó ta liền hiểu được.



Nếu như là Trần Trân Ninh đi trước, như vậy những dân chúng vô tội c..hết đi kia, từ đầu đến cuối đều sẽ là công lao của nàng.




14



Lần này, không có Ngụy Cảnh Tụng đau khổ cầu xin, ta cũng không bị bất cử ai uy hiếp.



Ta đương nhiên có thể lựa chọn không đi, tránh tai bay vạ gió kiếp trước.



Hoặc là đem phần công lao này dứt khoát tặng cho Trần Trân Ninh.



Nhưng những người đó, dù sao cũng là con dân Đại Yến của ta, bọn họ sao có thể c..hết oan?



Ta đích thân đi cầu phụ hoàng, nói Trân Ninh tính tình nhu nhược, sợ không thích hợp bôn ba đường dài, muốn thay nàng đi Giang Nam dẹp nạn thổ phỉ.



Qua mấy ngày, bởi vì ta chậm chạp không chịu xuất hành, triều thần có nhiều oán hận: “Hoa An trưởng công chúa lưu luyến Thượng Kinh phú quý, vừa muốn công lao, lại tham sống sợ c..hết.”



Thúy Trúc tức giận bất bình, uyển chuyển kể cho ta nghe những tiếng mắng lưu truyền khắp nơi trong kinh.



Nàng âm thầm lo lắng: "Công chúa, khi nào thì chúng ta đi Nghiêu Châu? Mấy ngày nay cũng không biết Tiểu Hầu gia đi đâu? Thúy Trúc thật sự sốt ruột, bọn họ nói quá khó nghe.”



Ta cười cười, trấn an nàng nói chờ một chút.



Ta biết, một khi ta rời khỏi Thượng Kinh, tin tức xuất hành sẽ bị bồ câu bay nhanh nhất của Sở quốc công truyền thư cho Nghiêu Châu.



Bọn họ muốn giống như kiếp trước, tặng ta phần "lễ" này, nhưng cũng muốn bảo đảm những thi thể kia đủ "tươi mới” để hại ta vào ngày ta đến Nghiêu Châu.



Chỉ cần ta đi muộn một ngày, những người dân Đại Yến vô tội kia có thể sống thêm một ngày.



Hai ngày sau, ta nhận được thư của Thẩm Vân Gián, trái tim treo lơ lửng nhiều ngày rốt cục buông xuống.




Lúc này mới phân phó, chuẩn bị khởi hành đi Nghiêu Châu.



15



Ta cùng Thẩm Vân Gián trên đường gặp nhau, không ngoài dự liệu, hắn đã dẫn người cứu những bách tính kia.



Chúng ta không nhanh không chậm, đẩy thời gian, chạy về kinh đô.



Vừa vào kinh, liền có thị vệ bẩm báo, nói nhị công chúa Trần Trân Ninh lấy danh nghĩa của ta, chuẩn bị tiệc mừng công, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều nhân vật quý tộc nổi tiếng ở Thượng Kinh.



Thị nữ bên cạnh Trần Trân Ninh đến phủ công chúa mời ta.



Nhân chứng vật chứng chứng minh Lưu Tri Châu và Sở quốc công tham ô đều ở ngoài thành, ngày hôm sau chân tướng đều có thể rõ ràng.



Ta lại muốn nhìn xem, nàng bỗng nhiên làm như vậy, là có ý gì.



Ta dẫn người đến phủ công chúa của Trần Trân Ninh.



Trong chính đường, một khúc nhạc mới ngừng.



Trần Trân Ninh ngồi ở phía trên bỗng nhiên khóc nức nở: "Hoàng tỷ đi Giang Nam dẹp thổ phỉ, là đi thay cho ta, Trân Ninh cảm thấy có lỗi với nàng.”



Mọi người nghe nàng nói như vậy, đều lộ ra vẻ tò mò.



Nàng nắm một góc hoa phục, cảm thấy rất khó hiểu: "Thật ra, lần này Trân Ninh tổ chức yến tiệc mời chư vị đến đây, là muốn nhờ các vị giúp hoàng tỷ tìm cách, làm thế nào để dẹp lời đồn đãi.”



Ta lẳng lặng đứng ở ngoài sảnh, nghe nàng bịa đặt chuyện trên phố dài Thịnh An, ta bị kẻ xấu say rượu kéo vào ngõ tối đùa giỡn.



Mọi người thổn thức không thôi, nhưng mắt cũng lộ vẻ hoài nghi.



“Đây là lần đầu tiên ta nghe nói có chuyện như vậy.” Ta không nhanh không chậm bước vào chính đường.



Trước mắt bao người, Trần Trân Ninh nhìn thấy ta, hơi sửng sốt nhưng cũng rất nhanh đứng dậy.



“Hoàng tỷ, tỷ nghe rồi à? Người đó đã phạm phải sự việc như vậy, không màn chuyện ăn uống, thậm chí còn viết thư xin lỗi. Hắn bị Trân Ninh ngăn cản, lúc này, đang bị giam trong phủ Trân Ninh."



Ta nở nụ cười: "Ngươi nói là hắn là say rượu làm chuyện bất chính, nếu thật sự có chuyện này, làm sao sau khi tỉnh lại, hắn biết được bổn cung là Hoa An công chúa?"



Trần Trân Ninh khó xử, cân nhắc thật lâu mới nói: "Trân Ninh vốn không tin, nhưng hắn nói chắc như đinh đóng cột, còn nói... còn nói trên vai hoàng tỷ có nốt ruồi đỏ.”



Lòng ta trầm xuống.



Trần Trân Ninh chắc chắn như thế, chuyện bí ẩn như vậy, chỉ có ngày Ngụy Cảnh Tụng biết được lúc ở trà lâu.



Chính đường có nữ quyến len lén đánh giá thần sắc của ta.



"Quả thật Trân Ninh cũng không thể tin được sẽ có chuyện này, chi bằng hoàng tỷ, cởi áo ngoài ra, cho mọi người thấy để chứng minh trong sạch, nếu không... Trân Ninh chỉ sợ việc này truyền ra ngoài, Thẩm tiểu hầu gia sẽ nghĩ gì?"



Ta đang muốn mở miệng, phía sau, lại đột nhiên có người ôm lấy eo ta.



Thẩm Vân Gián mặc y phục đỏ, tóc đen buộc cao.



“Nhị công chúa nói một câu không rõ ràng, đã muốn vu khống thê tử của bản hầu.” Trước mặt mọi người, hắn cười rất rêu rao.



Thẩm Vân Gián, người này, lúc cười lên, so với không cười còn đáng sợ hơn.



Trong công đường phần lớn là nữ, bị ánh mắt tối sầm của hắn quét qua, không ai dám lên tiếng.



"Nốt ruồi đỏ trên vai, loại chuyện bí ẩn này sao bản hầu gia không biết? Nhưng mà cũng từ trong miệng mấy tên say rượu bản hầu gia nghe được một chuyện lý thú khác, trên vai Nhị công chúa có một nốt ruồi đỏ."



Nghe vậy, ta không khỏi hơi nghiêng đầu nhìn, Thẩm Vân Gián này đang nói dối.



Mặt Trần Trân Ninh vừa trắng vừa xanh: "Ngươi nói bậy, ta không có.”



Thẩm Vân Gián liếc mắt mắt ngắt lời nàng: "Sao, nhị công chúa cũng muốn cởi y phục ở trước mặt mọi người để chứng minh mình trong sạch sao?"



Trước công chúng, Trần Trân Ninh vừa xấu hổ vừa tức giận.



Thẩm Vân Gián cầm tay ta, không nhanh không chậm nói: "Trần Bảo Gia không chỉ là thê tử của ta, mà còn là trưởng công chúa của Đại Yến. Người mà ta, Thẩm Vân Gián yêu tha thiết, nhất định không thể có chút bất công.”



Nói xong, Thẩm Vân Gián giơ tay ý bảo thị vệ thân cận ở phía sau: "Nhị công chúa hồ ngôn loạn ngữ, nể tình nàng ta là một nữ tử, chỉ phạt năm mươi trượng để răn đe.”



“Làm càn, Thẩm Vân Gián, ngươi cả gan làm càn! Đây là Thượng Kinh, không phải quân doanh Thẩm gia các ngươi.” Trần Trân Ninh luống cuống, từng bước lui về phía sau.



Nhưng những vệ sĩ than cận kia cũng không để ý tới lời của nàng, trước mặt mọi người kéo nàng ra ngoài.



Tiếng gậy đánh bên ngoài kèm theo tiếng gào thét của Trần Trân Ninh, cực kỳ thê thảm.



Thẩm Vân Gián nhìn chung quanh một vòng, cười hỏi mọi người, có ý kiến gì không.



Tay phải hắn đã đặt lên vỏ kiếm, ra vẻ uy hiếp, ai cũng nhìn ra, sao dám có ý kiến?



Thấy mọi người không nói, Thẩm Vân Gián lúc này mới tiến đến bên tai ta nói: "Trần Bảo Gia, nàng không sợ chứ?"



Ta lắc đầu.



Hắn yên lòng, từ trên cao nhìn xuống nói với Trần Trân Ninh bên ngoài đầu tóc tán loạn, xụi lơ trên mặt đất: "Quy củ của bản hầu, chính là quy củ, nếu nhị công chúa bất bình, ngày mai tự đến trước mặt bệ hạ mà khóc.”