Sự đả kϊƈɦ này đối với Phó Ý mà nói, không nghi ngờ gì là tương đối trầm trọng.
Đây là lần đầu tiên anh được người khác ân cần thăm hỏi mình có phải chị em không.
Hơn hẳn những sự việc anh đã trải qua từ trước đến nay, còn kinh khủng hơn khi đi đánh nhau với người ta bị mắng chửi bằng những lời lẽ xúc phạm dơ bẩn nhất.
Anh nhớ rõ những lời mẹ anh đã nói hồi còn học cấp hai, khi bà đưa anh về nhà từ một vụ khiếu nại do đánh nhau.
Khoảng thời gian bà vừa mới mang thai Phó Ý đó, bà rất vui mừng, lúc bấy giờ còn chưa thể nhân cơ hội đi kiểm tra giới tính, thấy trong bụng yên tĩnh, không đá không nháo, trong lòng suy nghĩ đây nhất định là một bé gái.
Kết quả chờ đến lúc nhà họ mua xong giường công chúa và búp bê con nít trắng mịn mập mạp, mổ đẻ ra…
Sao lại là bé cu?
Có điều lúc còn nhỏ tính cách Phó Ý vẫn nghe lời y như khi còn ở trong bụng mẹ, đại khái là vì lười, sẽ không giống mấy bạn nam cùng tuổi khác, ở trong sân cầm mô hình giả làm nhân vật trong phim truyền hình đánh đánh giết giết, anh cảm thấy đời người việc đáng giá nhất chính là ngủ.
Diện mạo Tiểu Phó Ý rất tốt, ngũ quan tinh xảo, cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ xinh xắn, lần đầu gặp đôi mắt đào hoa nguyên mẫu khi cười rộ lên sẽ híp thành một đường may, thêm việc trẻ con tuổi còn nhỏ nhìn không ra giới tính, thỉnh thoảng ôm ra ngoài đi dạo sẽ có người gọi thành em gái.
Thời điểm đó mẹ Phó vẫn còn có thể vụng trộm vui mừng, thậm chí còn nhân lúc anh không hiểu chuyện thử mặc cho anh váy bồng đi chụp ảnh.
Sau này khi Phó Ý đi nhà trẻ, mẹ Phó bận việc ở nước ngoài một thời gian dài, đợi đến khi trở về nhà, đứa con trai xinh xắn của bà dù trước kia có làm loạn đến mức nào cũng chỉ như trò đùa của con gái, chẳng biết tại sao, dường như ý thức về giới tính đến muộn hơn người bình thường khá nhiều, cuối cùng cũng đã bắt đầu cầm theo thanh bảo kiếm rượt đuổi con chó trong nhà đánh đánh giết giết trong cảnh hỗn loạn.
Trước đây khi còn ở thời kỳ trẻ con quấn tã, khi mẹ Phó trong lúc vô tình khen dáng dấp của anh giống cô bé, Tiểu Phó Ý không có ý kiến gì, lời nói vui vẻ còn tặng cho mẹ Phó một nụ cười xinh đẹp; từ lần đi công tác đó trở về sau, Tiểu Phó Ý cũng không nghe được lời nói anh giống bé gái nữa.
Bắt đầu dần dần buông thả thành bộ dáng bé trai hung dữ mạnh mẽ nhất.
Thực ra nguyên nhân chính chỉ có mình anh biết.
Phó Ý nhớ lại khi đó trong lớp bạn nam tầm choai choai đặc biệt thích vây quanh anh, nói anh ẻo lả, giống như con gái lông mi rất dài; bọn họ lấy anh làm trò cười, xô đẩy anh, ngáng chân anh, có lúc sẽ giấu bài tập của anh.
Kỳ thực anh không làm gì cả, chỉ là lười cãi lộn với họ, thích ngồi ở chỗ của mình để ngủ, hoặc là làm chuyện khác, cảm thấy giống như họ đang chơi đùa với sự thiểu năng trí tuệ, cảm thấy bản thân giống như hành xử đặc biệt hơn người trêи thực tế chỉ là trò con nít ấu trĩ muốn chết, không khác gì việc mẹ Phó đưa anh đi xem vai hề trong xiếc thú.
Anh cũng không phải là một người thuộc kiểu yên tĩnh, chỉ là mấy bạn trai xấu xa này lúc chơi đùa thật sự rất ngu ngốc.
Dù sao anh cũng không có hứng thú ở cùng với bọn họ, vây quanh hành lang giả vờ mình làm siêu nhân điện quang, bắt lấy một bạn học khác đang giả làm yêu quái chơi ‘phiên bản siêu nhân điện quang của mọi nhà’.
Nhưng mà có một vài việc nếm qua nhiều rồi thì sẽ nghiện.
Giống như thuốc lá, hút rồi lại hút, bắt đầu nghiện; hoặc là nói đến ma túy, có lần trải đời đầu tiên, sau này chỉ biết dùng càng lúc càng nhiều.
Tất nhiên cũng không tính là thức tỉnh rất chậm, cũng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi lúc lên nhà trẻ, nhà họ Phó có thêm một Tiểu Bá Vương ngạo mạn không sợ trời không sợ đất.
Đó là khi anh phát hiện ra việc một quyền của bản thân có thể khiến người khác câm miệng, thật sự không cần thiết giải thích từng lời một.
Đó là khi anh phát hiện mấy bạn nam ấu trĩ ngày trước vây quanh gọi anh là đồ ẻo lả để tăng thêm cảm giác ưu việt, nước mắt nước mũi giàn giụa gọi mình là bố, cảm giác ấy sung sướиɠ biết bao.
Dần dần nếm được ngon ngọt, cũng phát hiện dường như bản thân thật sự rất thích hợp cách sống như thế này.
Hơn nữa Phó Ý vốn không quá hiểu chuyện, biết được nhà mình hình như giống kiểu có thể dung túng những gì anh làm.
Vì vậy cũng không kiêng dè nữa.
Thế nhưng dù thế nào đi nữa Lương Hi cũng là một cô gái nhỏ.
Cô ấy còn là bạn cùng phòng của bạn gái mình, xem chừng còn là chị em tốt.
Có hai tầng quan hệ này dán ở đây.
Bản thân chắc không thể dùng biện pháp cũ trực tiếp đưa một đấm qua đó chào hỏi.
Nhưng mà không làm gì hết thì không hả giận lắm.
Phó Ý cắn răng, từ từ cởi áo khoác ra.
Đặt áo khoác lên vai Khương Như Vũ, Phó Ý xoay người, xoay xoay cổ tay; một nửa khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối, khi khuôn mặt không có ý cười quả thật có hơi dọa người khác sợ chết khϊế͙p͙.
“Chị em?” Anh cười lạnh một tiếng.
“Không không không phải chị em!” Trong nháy mắt Lương Hi sợ mất mật, núp sau lưng Kiều Sâm: “Em chỉ đùa chút thôi!”
“Không phải chị em, vậy là gì?” Âm cuối thoáng cao lên, lúc cố ý dọa người quả nhiên một chút biểu cảm cũng không có.
Ánh mắt Lương Hi nhìn Kiều Sâm tựa như đang cầu xin sự giúp đỡ, người phía sau nhún nhún vai bày tỏ bản thân cũng không biết người này muốn nghe điều gì.
Suy nghĩ cả buổi, cô cực kỳ nhẫn nhục chịu đựng run rẩy mở miệng nói một cách kính trọng: “Anh anh anh rể…”
“Ừ.” Lúc này Phó Ý mới hàng lòng đáp lại.
“Cậu đừng dọa cô ấy nữa.” Kiều Sâm kéo Lương Hi tiến lên, huých bả vai với anh: “Cũng chỉ có cô gái nhỏ mới có thể tin cậu.”
Nghe nói vậy, biểu cảm luôn căng cứng của Phó Ý lập tức giãn ra, khôi phục giọng điệu lười biếng trước sau như một: “Tôi đâu biết cô gái nhỏ nhà cậu nhát gan như vậy.”
Từ phía sau lưng Phó Ý, Lương Hi lộ đầu ra, cảm thấy tức giận và bất bình đáp lại: “Anh hỏi Vũ Vũ đi, vừa nãy anh rất dọa người, chứ không phải em nhát gan, không thể chịu đựng sợ hãi.”
“?” Phó Ý khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ hung dữ với người khác, sao tôi nỡ hung dữ với bạn gái.”
“Có hung dữ.” Anh còn chưa nói hết câu, cô bạn gái sau lưng cũng lộ ra cái đầu nhỏ, cô tố cáo với bạn tốt như thể nó thật sự đã xảy ra: “Trước đây anh ấy đến nhà tớ làm gia sư còn hù dọa tớ sợ đến phát khóc.”
Phó Ý mù mờ: “Khi nào?”
“Em nói anh giống biến thái trong phim điện ảnh.” Khương Như Vũ có lòng tốt nhắc nhở.
“Ai bảo em mắng anh.” Vừa nói xong câu này với cô, anh cũng nghĩ ra gì đó, xoay người qua véo má cô: “Còn là ông chú hèn hạ? Ghê tởm phát ngấy? Hả?”
“Hơn nữa.” Anh vừa đổi giọng, không tự chủ được gia tăng lực tay thêm một chút: “Em có khóc đâu hả?”
“... Ở trong lòng em đã lớn tiếng khóc thét.” Lời cô nói mơ hồ không rõ: “Mắng anh không phải người, ngay cả học sinh cũng không buông tha.”
Phó Ý: “...”
Phó Ý làm bộ muốn hôn cô: “Bây giờ lá gan em lớn rồi phải không?”
Khương Như Vũ ngay lập tức che miệng lại, anh vừa cười vừa lấy tay kéo cô, ngay tại lúc sắp thành công thì bị người khác cắt ngang.
“Được rồi được rồi.” Kiều Sâm khẽ cười thành tiếng: “Hiện tại gần 12 giờ đêm rồi, đừng sến sẩm nữa.”
Lương Hi bên cạnh còn hợp tình hợp lý ngáp một cái.
Trận khôi hài lúc này mới giải tán.
Kéo tay Lương Hi lên lầu, tay còn lại của cô đang không ngừng nhắn tin Wechat với Phó Ý.
Cho đến khi Lương Hi bỗng dừng lại, một bàn tay đặt trêи màn hình, che khuất tầm nhìn của cô.
Khương Như Vũ không hiểu gì ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Lương Hi suy nghĩ chốc lát, hỏi cô: “Vũ Vũ, cuối tuần sinh nhật đàn anh Lâm, hỏi tớ cậu có thể đến tiệc sinh nhật anh ấy không, cậu đi cùng tớ đi.”
Lâm Kiến là đàn anh hướng dẫn của lớp bọn họ, có hơi mập, vừa nhìn giống như là kiểu người tốt, sau khi học đủ bốn năm ra trường còn thành thật đi xem mắt.
Cô ấy vừa nói xong Khương Như Vũ càng thêm mờ mịt: “Nếu như tớ nhớ không lầm, đàn anh Lâm hình như có ý với cậu? Tiệc sinh nhật của anh ta mời cậu đến…”
“Ừm.” Bộ dáng của cô ấy vừa nhìn rất xoắn xuýt, lại còn biểu cảm ‘thà chết cho xong chuyện’: “Tớ có trực giác anh ấy sẽ tỏ tình với tớ.”
Thực ra Khương Như Vũ nói ‘hình như có ý’ cũng không chuẩn lắm, bởi vì chuyện Lâm Kiến có ý với Lương Hi ngay từ đầu khi huấn luyện quân sự đã viết rõ trêи mặt rồi.
Đủ kiểu lấy lòng, kể cả hiện tại, sau khi bị Lương Hi từ chối cũng không hết hy vọng, thường muốn mời cô ấy ra ngoài.
Đại khái là anh ta có lòng tin rất lớn vào việc sinh viên mới vào sân trường đại học nhịn nhiều năm không thể nói chuyện yêu đương sẽ cực kỳ dễ rơi vào bể tình ái, từ lúc bộc lộ nội tâm đến bây giờ, anh ta kiên trì liên tục theo đuổi Lương Hi cũng 3 tháng rồi.
Cho nên Lương Hi vừa nói như vậy, trong phút chốc Khương Như Vũ liền phản ứng kịp: “Cậu muốn lợi dụng đàn anh Lâm để khiêu khích Kiều Sâm.”
“Đúng.” Âm thanh Lương Hi có hơi buồn bực: “Tớ cảm thấy anh ấy thích tớ, nhưng ý tớ rõ ràng như vậy mà anh ấy vẫn không có động tĩnh gì.”
“Vậy cậu cứ thử xem.” Khương Như Vũ gãi gãi đầu.
Thời gian một tuần thoáng cái đã qua.
Qua Giáng sinh, Lâm Đại lại nghênh đón Tết Dương lịch.
Ban đầu Khương Như Vũ muốn thừa dịp nghỉ Tết Dương lịch ba ngày cùng Phó Ý đến thành phố xung quanh dạo chơi một chút, ai ngờ trước khi đi một ngày nhận được điện thoại của bố mẹ, muốn đưa cô về nhà bà ngoại.
Cuối cùng ba ngày nghỉ lễ cô đều trải qua trong cái sân nhỏ ở nông thôn của nhà bà ngoại.
Sau kỳ nghỉ trở lại trường, luận văn cuối kỳ của lớp học mấy môn lý luận khô khan trong học kỳ này đều được sắp xếp xong, sau khi bận rộn một thời gian, tiệc sinh nhật của Lâm Kiến đến đúng như dự tính.
Trước khi đi hai người trang điểm ở ký túc xá, Lương Hi vừa đánh phấn mí mắt vừa dặn dò Khương Như Vũ: “Cậu nhớ nói với anh rể một tiếng, đừng quên trong lúc vô tình nói ra chuyện đàn anh Lâm rất có ý với tớ.”
“Được rồi.” Khương Như Vũ lạch cạch gõ chữ, báo cáo hành trình tối nay với Phó Ý, lại ‘lơ đãng’ để lộ chuyện một đàn anh không có ý tốt với Lương Hi, theo đuổi cô ấy ba tháng rồi, tối nay hình như sẽ làm hành động to lớn gì đó.
“Tớ còn thiếu một nét kẻ… OK rồi!” Lương Hi cẩn thận quan sát bản thân trong gương một lượt, hài lòng gật đầu: “Chúng mình đi thôi.”
Khương Như Vũ không phải là tiêu điểm của ngày hôm nay, tùy tiện mặc một bộ quần áo cho xong chuyện, vào lúc này đã đợi cô ấy rất lâu rồi, sớm đã hơi mất kiên nhẫn: “Cậu cũng trang điểm gần một tiếng rồi đấy.”
“Chỉ 40 phút mà thôi có được không!”
…
Hai người tranh cãi ồn ào, rất nhanh đã đến nơi Lâm Kiến mời.
Kỳ thật bề ngoài Lâm Kiến nhìn qua là người khác thật thà chất phác, nếu Lương Hi không phổ cập cho cô hành động cợt nhả khi Lâm Kiến theo đuổi cô ấy, thì vào lúc này cô tuyệt đối sẽ không tin anh ta có thể tổ chức tiệc sinh nhật ở một quán bar náo nhiệt trong thành phố.
Quán này tên “Sky Garden” có địa vị nhiều năm rồi, mặc dù trước đây có từng nghe qua nhưng đây là lần đầu tiên Khương Như Vũ tới.
Sàn nhảy rất lớn, cả nam lẫn nữ như đang cắn thuốc lắc lư thân thể của họ, đi chưa được một vòng, Khương Như Vũ đã nhìn thấy có ít nhất 2 người đàn ông đang tìm cơ hội để sàm sỡ.
Trong dạ dày nổi lên cảm giác buồn nôn cùng Lương Hi đi đến chỗ ghế dài, nơi đó đã có không ít người ngồi xuống.
Nhưng mà ngoại trừ Lâm Kiến, cô không nhận ra bất kỳ ai khác.
Về Lâm Kiến, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta trong hai tháng này.
Nhìn qua anh ta có gầy đi một chút, làm quả đầu dreadlocks, trêи trán còn trùm một khăn đội đầu, có lẽ là muốn bắt chước theo thời trang dành riêng cho rapper, thế nhưng phối hợp với quả đầu mập tròn thì càng nhìn càng thấy giống củ khoai tây to đội đầu chổi lau nhà làm tóc giả; ngọn đèn không sáng, nhưng có thể mờ hồ nhìn thấy áo hoodie màu vàng khè trêи người anh ta, ở giữa in hình người nước ngoài da đen đang hướng mặt về phía bọn cô phách lối giơ ngón giữa.
Trông thấy hai cô, Lâm Kiến niềm nở đứng lên, cười tươi như hoa.