Vị Quýt Yêu Thích

Chương 4: “Thầy Phó, em đề nghị thầy tỉnh táo một chút.”




Không khí liền yên tĩnh một lúc.

Không biết qua bao lâu, Phó Ý mới chậm rãi phun ra một câu, giọng điệu không chút gợn sóng, thậm chí có thể nói là khá bình tĩnh.

“Em đang nói tôi xấu?”

Khương Như Vũ cảm thấy không ổn, bình tĩnh lùi ra sau một quãng nhỏ rồi mới đáp: “Không xấu.”

Chỉ là còn phải chờ khai phá.

Phó Ý: “Ồ, vậy là chê tôi nữ tính?”

Khương Như Vũ vội vàng lắc đầu: “Không phải vậy, anh một chút cũng…”

Còn chưa nói hết, cô chợt ngừng lại, rõ ràng là một lời khó nói hết nhìn anh nói: “Thầy Phó, sao thầy lại nghĩ rằng đàn ông trang điểm thì đều nữ tính ẻo lả?”

“Anh xem xem trêи Weibo,

còn có ở Xiaohongshu* có rất nhiều nam beauty blogger, người ta một chút cũng không nữ tính đâu.” Cô cau mày, làm bộ dáng chuẩn bị chỉ dạy anh tận tình, thái độ vô cùng nghiêm túc: “Anh xem trêи Xiaohongshu xem cái người được gọi là Beyoncé của Đông Bắc**, không chỉ là một beauty blogger khá nổi tiếng mà người ta còn có bạn gái rồi.”

*Tên Hán Việt là Tiểu Hồng Thư. Một ứng dụng với mô hình kiểu kết hợp giữa mạng xã hội Instagram và Amazon - được gọi là thương mại điện tử xã hội, nơi người dùng chia sẻ hình ảnh, video, viết chia sẻ về sản phẩm và đính kèm với đó là đường linh dẫn tới các đăng tải bán hàng trực tuyến của sản phẩm đó (Nguồn TruyenHD)

**Người được nhắc đến là Lưu Duy, anh từng tham gia Sing my song Trung Quốc năm 2016, nổi tiếng với bài hát Vì em là Phạm Hiểu Huyên.

Nói đến đây, cô chuyển đề tài, chân mày nhăn lại càng sâu: “Anh có sao?”

Lời nói vừa thốt ra, Khương Như Vũ liền hối hận.

Cô cảm thấy dường như lời này hơi làm tổn thương người khác, dù sao thì độc thân cũng là nỗi đau của anh ta, sao mình có thể cứ chọc vào chỗ đau của anh ta được.

Nhưng lời vừa nói ra như bát nước hắt đi, khó lòng thu hồi lại…

Khương Như Vũ thật cẩn thận cứu vãn tình hình nói: “Cũng, cũng không sao, nói không chừng anh lướt mạng xã hội nhiều hơn thì sẽ có.”

Phó Ý: “...”

Thà em đừng nói đến mấy lời này thì càng tốt hơn.

Gần như ăn xong rồi, Khương Như Vũ dọn dẹp sạch sẽ rác trêи bàn xong thì đi chuẩn bị đồ đạc về trường học.

Phó Ý nghiêng người dựa vào tường nhìn cô bận trước bận sau thu dọn hành lý, tùy ý hỏi: “Trường học của em ở đâu?”

“Lâm Giang Nhất Trung.” Cô thành thật trả lời.

Phó Ý gật đầu.

Anh uể oải tựa vào cạnh cửa nối liền phòng ăn với phòng khách, trong tay cầm một góc di động đảo qua đảo lại; chỗ nối liền không có ánh đèn, cũng không có cửa sổ, tối hơn phòng khách không ít, cũng không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Khương Như Vũ sửa soạn gần xong, lúc dừng lại để rót nước cho mình cô vừa vặn thấy anh dựa ở nơi đó xoay điện thoại.

Anh ta dùng kiểu cảm ứng cục gạch không biết là từ mấy năm trước, thân máy vô cùng dày, vừa nhìn chính là loại máy nên sớm bị loại bỏ.

Ánh sáng màn hình rất sáng, hắt lên mặt anh, có thể nhìn thấy vân môi kéo thẳng.

Ngày đó ở quán bar, cái điện thoại anh đưa qua cho cô quét mã QR là cái này sao? Khương Như Vũ có chút ngờ vực, loại cục gạch này có thể chơi Wechat sao? Có lẽ anh ta thật ra có hai cái điện thoại?

“Thầy Phó.” Cô chợt lên tiếng gọi anh: “Chiếc điện thoại này của anh, thoạt nhìn hình như ở thời đại rất lâu rồi, cũng có thể dùng Wechat sao?”

“Cũng không hẳn từ nhiều năm trước.” Anh tạm dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Năm đó lên đại học, cái máy này ba không cần nữa nên đưa tôi, hệ điều hành Android, cho nên cũng có thể dùng Wechat.”

Giọng nói nghe vô cùng cà lơ phất phơ, giống như đây chỉ là lời nói đùa.

Nhưng không biết tại sao, từ trong lời anh nói Khương Như Vũ nhận ra được một chút, vị chua xót trong lòng.

Cô bỗng nhiên cảm thấy Phó Ý thật đáng thương, con người cũng vô cùng tốt, lời cô nói đều không có ý tốt như vậy, vậy mà anh có thể không nổi giận, lại còn dịu dàng trả lời cô.

Chiếc điện thoại này vừa nhìn là điện thoại cũ người lớn trong nhà dùng xong hoặc là mua ở cửa hàng secondhand, sao cô có thể vì tò mò nhất thời liền chọc vào nỗi đau của người ta.

Huống chi, là một gia sư, anh thật sự tốt hơn vị họ Trần ngày trước rất nhiều rồi.

Nếu như mới tới ngày đầu tiên đã bị cô làm cho

tức giận bỏ đi thì chắc sẽ lại có thêm một Trần Ngạn.

Khương Như Vũ không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu nữa.

Cô quyết định làm cái gì đó để cứu vãn một chút quan hệ giữa hai người.

Nếu như lúc này mình vội vàng xin lỗi, phỏng chừng sẽ khiến lòng anh càng khó chịu hơn.

Khương Như Vũ chợt nhớ tới buổi tối đầu tiên gặp nhau, sắc mặt Phó Ý còn đen hơn cả than.

Vậy thì…

Nhìn cô gái trước mặt vô thức cắn môi dưới, đứng từ góc độ của Phó Ý có thể nhìn thấy môi dưới bị cô cắn thành một vệt nhỏ lõm vào trong.

Thấy nét mặt cô càng ngày càng không bình thường, cuối cùng ánh mắt hướng về phía anh

có chút quái dị, lúc này Phó Ý mãi mới phát hiện ra, thu hồi biểu cảm cà lơ phất phơ.

Không phải mới tới ngày đầu tiên đã bị cô phát hiện ra rồi chứ?

Vậy nên giải thích thế nào với cô?

Dường như giải thích thế nào cũng không rõ.

Kết quả không đợi Phó Ý nghĩ xong nên giải thích thế nào, cô gái nhỏ nhà người ta đã tự mình bước về phía hắn trước.

Nét mặt nhìn qua đặc biệt thành khẩn, còn mang theo chút áy náy cực kỳ lạ thường.

Đi tới trước mặt anh, đứng yên, dáng vẻ xem ra có chút không được tự nhiên.

“Thầy Phó, em có thể thêm Wechat thầy không?” Cô chỉ chỉ điện thoại anh

đang cầm trêи tay: “Như vậy… bình thường em gặp đề không biết cũng có thể hỏi thầy?”

Trong nhận thức ở độ tuổi này của Khương Như Vũ, chủ động thêm Wechat và số điện thoại, coi như là một kiểu lấy lòng rồi.

Dù sao ngày đó mình hình như thật sự có chút quá đáng, trong tình huống mọi người nhìn chằm chằm không nể mặt anh.

Đáy mắt Phó Ý xẹt qua chút mù mịt, mở mã QR của bản thân, nhìn Khương Như Vũ mở Wechat quét mã.

Thêm bạn thành công, lại thấy cô do dự một lúc ở trước mặt anh, còn không được tự nhiên hơn lúc trước nói: “Anh cho em cả số di động đi, em cũng rất… muốn số di động của anh.”

Mã QR Wechat, số di động.

Thật trùng hợp, Phó Ý nhớ lại tối đó ở quán bar, Khương Như Vũ căng mặt, không chút khách khí châm chọc anh.

“Cờ vua bay anh có biết không? Board Game

có bốn con đỏ vàng lam lá chạy quanh bàn cờ.”

Nghĩ đến tình huống tối hôm đó, Phó Ý không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Hóa ra bởi vì chuyện này mới ngượng ngùng xoắn xuýt.

Chẳng trách nhìn qua lại thẹn thùng như vậy, không chỉ có hai má mà lỗ tai cũng ửng đỏ.

Người trước mặt hồi lâu không phản ứng, Khương Như Vũ bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Anh có cho số di động không vậy?” Mới nói được một nửa, lại nghĩ tới cô đang cứu vớt hình tượng của bản thân, thái độ của Khương Như Vũ lập tức dịu xuống, giọng nhỏ đi hơn nửa.

Giọng cô vốn êm dịu, rơi vào tai Phó Ý giống như cô gái nhỏ thẹn thùng, bất giác mang theo chút ý tứ làm nũng.

Khiến anh, không vì lý do gì, lại một lần nữa dâng lên ý định trêu ghẹo.

“Cho.” Phó Ý liền mạch đọc số di động của mình, sau đó thật sự khâm phục mà nói với cô: “Chẳng qua tôi thật sự không nghĩ tới, em có thể nhẫn nại lâu như vậy.”

“Cái gì?” Khương Như Vũ không hiểu gì.

“Tôi nói thật lòng.” Giọng anh tràn đầy ý cười: “Có phải đêm đó ở quan bar, em thật ra muốn xin số di động của tôi đúng không?”

Khương Như Vũ: “...”

Tối hôm đó nhìn qua cô, giống như muốn xin phương thức liên lạc của anh lắm sao?

Không đúng, cô tự hỏi rốt cuộc đã dùng tư thế kỳ diệu gì, mới có thể khiến anh cố chấp như vậy cho rằng ‘cờ vua bay’ ba từ này là ám hiệu kiểu mới khi muốn xin phương thức liên lạc?

Cô có chút nghẹn lời, nhưng vẫn cảm thấy phải giải thích rõ ràng thì tốt hơn, ai ngờ mới ngước mắt liền nhìn thấy gương mặt trêu đùa của anh.

Vốn đang rất vội vàng, trong khoảnh khắc trở thành không chút biểu cảm.

“Thầy Phó, em đề nghị thầy tỉnh táo một chút.” Cô kéo kéo khóe môi cứng đờ: “Khuôn mặt này của thầy, với em chỉ có thể coi như là hạng trung bình thôi.”

Hạng trung bình.

Ý tứ chính là, khuôn mặt anh còn chưa từng đạt tiêu chuẩn ở trong lòng tôi.

Lời nói của Khương Như Vũ thật sự là kiêu ngạo, tuy là Phó Ý nhưng cũng sửng sốt hai giây mới phản ứng lại.

Anh nhíu mày, giọng điệu ngả ngớn: “Em gái nhỏ, tôi đề nghị em ở cái tuổi này vẫn cứ chăm chỉ học hành thì tốt hơn.”

Lời nói tràn đầy sự không tán thành: “Cái tiêu chuẩn này của em, sau này 80% tìm không ra người yêu, chờ lớn thêm một chút không thể không tự nguyện đi xem mắt.”

Anh nhấn mạnh vào hai từ “tự nguyện”, đầy ý tứ khiêu khích.

… Sao anh có thể “tự sướиɠ” đến mức này chứ

“Thầy yên tâm” Nghe tiếng Khương Như Vũ như là thoát từ trong kẽ răng: “Khi nào thầy tìm được người yêu, em mới có thể đi xem mắt được.”

“Được rồi, không đùa em nữa.” Phó Ý bật cười, xoa xoa đầu cô: “Đồ đạc thu dọn xong chưa?”

“Gần như là xong rồi.” Cô gật đầu giọng nói còn hơi khó chịu: “Em đi cầm thêm ít hoa quả là xong rồi.”

Cô đi vào trong góc phòng khách nơi đặt một túi táo, đeo balo lên lưng, mặc đồng phục, nhìn qua rất hiền lành lương thiện: “Thầy Phó, bây giờ em phải về trường rồi.”

Thấy Phó Ý giúp cô xách túi hoa quả và balo, Khương Như Vũ nghi ngờ hỏi: “Anh định tiễn em trở về sao?”

“Ừ, vừa vặn tiện đường.” Phó Ý từ chối cho ý kiến, đi trước cô một bước ra cửa, đứng ở cửa cầu thang đợi cô khóa cửa.

Nhà Khương Như Vũ cách trạm xe buýt không xa, khoảng 7-8 phút đi bộ.

Vị trí nhà cô hơi bất tiện, kẹt ở chính giữa hai trạm tàu điện ngầm, bất kể là đi đâu cũng khá xa.

Trêи đường hai người nói chuyện với nhau câu được câu không, đa số là Phó Ý hỏi còn Khương Như Vũ trả lời.

Rất nhanh đã đến trạm xe buýt, Khương Như Vũ dừng bước, mở app, hỏi: “Thầy Phó, thầy muốn về đại học Lâm Giang sao?”

Phó Ý xem lướt qua bản đồ vị trí, đáp trước một tiếng sau đó nhìn màn hình điện thoại cô đang giơ lên dưới cằm: “Tắt phần mềm đi, tôi gọi xe.”

“Không sao.” Trước mắt cô đang nhập bốn từ “đại học Lâm Giang”, không ngẩng đầu đáp: “Dù sao thì em cũng mở ra rồi…”

Lời còn chưa dứt, màn hình bỗng bị người ta tắt đi.

Thời điểm giữa trưa nhiệt độ rất cao, trước mặt bọn họ mặt trời tỏa nắng chói chang nghiêng nghiêng trêи bầu trời, đây là một mảnh đất mới trồng cây giống nên chỉ có mấy cây non trơ trụi trêи đó; dường như ánh nắng quá chói mắt, Phó Ý đưa mu bàn tay lên che trêи mí mắt, hơi híp mắt.

“Làm gì có để đạo lý em gọi xe?” Anh cong môi, nhìn qua tâm tình rất tốt, đúng lúc này có một chiếc taxi từ ven đường đi tới, anh cản lại, mở cửa xe: “Lên xe đi.”

Khương Như Vũ cúi đầu nhìn xuống lần nữa, màn hình điện thoại vừa mới sáng lên bị cô lặng lẽ nhấn một cái.

App đã tính toán xong lộ trình từ nhà cô đến đại học Lâm Giang và tiền phí.

Gần 40 tệ.

Cô do dự mãi, vẫn quyết kéo kéo vạt áo Phó Ý.

“Thầy Phó, em cảm thấy không phải gọi xe, cũng không gấp, hay là chúng ta ngồi xe buýt đi.”

Cô gái nhỏ băn khoăn điều gì đều viết rõ ràng hết lên mặt, Phó Ý sao có thể không đoán ra cô đang suy nghĩ cái gì?

Anh cúi người, để tầm mắt ngang bằng với Khương Như Vũ, đột nhiên không kịp đề phòng mà...

Vươn tay nắm lấy một bên bên má, nhéo má cô không nặng không nhẹ, nồng đậm ý cười.

Khoảng cách gần như vậy khiến Khương Như Vũ có thể dễ dàng xuyên qua mắt kính nhìn thấy con ngươi màu nâu trà, có cả gương mặt đang nhíu chặt lông mày của cô.

Anh mở miệng, hơi bất mãn nhưng rồi lại có chút lừa gạt.

“Anh trai còn chưa nghèo đến mức phải cần một em gái nhỏ gọi xe mời khách.”

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Như Vũ: Anh có bạn gái sao? Anh có thể kiếm được bạn gái sao? Ai nhìn trúng anh chắc người đó bị mù rồi!! ( Kiêu ngạo khoe khoang)

Khương Như Vũ ở tương lai: Tôi mù rồi.