Ngoại trừ cô hai gả cho người ở phương Bắc thì cả nhà lớn bé đều đến đông đủ.
Bàn ăn hết chỗ, Khương Như Vũ chỉ có thể cùng Khương Như Hòe ra phòng khách ăn cơm.
Bà nội làm rất nhiều món hải sản, canh gà hầm sầu riêng, còn chuẩn bị cho hai người một mâm nhỏ đặt ở bàn trà trong phòng khách.
Khương Như Hòe không thích ăn sầu riêng, lúc này ngửi thấy thấy mùi canh, vẻ mặt khó chịu ra dựa vào ban công, sau đó vẫn cảm thấy mùi vị quá nồng nên lại đi mở cửa ban công.
Khương Như Vũ ghét bỏ mà mắng anh: “Bày đặt.”
Anh ngồi dựa lưng lại trêи ghế sofa, quơ đũa trong không trung chỉ chỉ vào bát canh: “Em không cảm thấy ăn sầu riêng có vị rất buồn nôn sao?”
Thở dài: “Anh thật sự không hiểu, ăn sầu riêng với ăn c*t rốt cuộc có gì khác nhau đâu.”
Khương Như Vũ vùi đầu uống một ngụm canh, cất giọng hô to: “Bà ơi, Khương Như Hòe nói canh sầu riêng này có vị c*t rất buồn nôn…”
Khương Như Hòe: “...”
Trong chốc lát chú ba nổi trận lôi đình lao ra: “Không thích thì đừng ăn! Lại kϊƈɦ thích bà nội thì hiện tại mày có 40 tuổi rồi tao cũng dám đánh mày!”
Khương Như Hòe: “...”
Khương Như Vũ uống canh trong vui vẻ.
Cô không thích ăn cơm lắm nên cho hải sản và thịt gà luộc vào canh.
Bà nội ăn xong đầu tiên, sau khi ra ngoài thấy cô chỉ ăn mỗi bát canh bèn hỏi: “Tiểu Vũ, con ăn chút cơm đi, nếu không thì tối nay sẽ đói đấy.”
Khương Như Vũ: “Con có thể uống thêm nhiều canh mà, lại ăn thêm đồ ăn, món ăn bà làm rất ngon ạ.”
Khương Như Hòe nghe vậy hừ lạnh một tiếng, có tình dùng giọng điệu mà Khương Như Vũ nghe giống kiểu làm nũng gọi bà nội Khương: “Bà ơi, cháu muốn ăn trứng cút muối bà làm ~~~”
“Cháu nằm mơ đi.” Bà nội Khương liếc mắt nhìn anh, ngược lại cười tủm tỉm hỏi cô: “Chiều nay Tiểu Vũ muốn ăn gì? Đợi lát nữa đi dạo phố bà mua cho cháu, để chiều nay không bị đói.”
“Cháu muốn ăn bánh sầu riêng ngàn lớp và chè Quảng Đông.” Hai mắt Khương Như Vũ lấp lánh: “Chè phải có sung ngọt ạ, Khương Như Hòe không thích ăn loại đó.”
Khương Như Hòe: “...”
Sau khi ăn xong, mọi người nói chuyện và đánh mạt chược ở phòng khách, Khương Như Vũ về phòng mình gọi video tám chuyện với Phó Ý.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh, ngay sau khi bắt máy thành công, khuôn mặt vài ngày không thấy xuất hiện trêи màn hình.
Chắc là anh đang ở trong phòng, phong cách trang trí đơn giản, đằng sau anh là một chiếc ghế lười đủ để cho một người nằm ngủ trêи đó.
“Vừa mới ăn cơm xong hả?” Phó Ý lùi lại ngồi trêи ghế lười.
“Đúng vậy.” Tâm tình Khương Như Vũ rất tốt đáp lại: “Hôm nay bà nội hầm cho em một nồi canh gà sầu riêng, cũng khá ngon.”
“Sầu riêng?” Phó Ý cười giễu: “Món đó rất thối.”
“Thối chỗ nào chứ, rõ ràng là rất thơm đó được không?” Khương Như Vũ hỏi: “Sao anh cũng không thích ăn sầu riêng vậy?”
“Thấy thối.” Anh thật thà đáp.
“Vậy sau này em ăn sầu riêng xong sẽ hôn anh.” Cô không quá vui vẻ nói: “Muốn thối thì chúng ta cùng thối đi.”
“Anh còn lâu mới cho em hôn.” Mặt Phó Ý giãn ra: “Nếu không sau này vừa nhìn thấy em anh sẽ cảm thấy cả người em toàn mùi thối của sầu riêng.”
Khương Như Vũ cảm thấy người này thiếu đòn lắm rồi.
Vết sẹo lành rồi thì quên đau, bây giờ dám giận dỗi với cô.
“Được.” Cô nghiêm mặt nói: “Vậy về sau chúng ta yêu đương kiểu Platonic* nhé, sau này anh đừng hôn em đừng ôm em, cũng đừng nghĩ gì đến bước phát triển kế tiếp.”
*Chỉ kiểu tình yêu thuần khiết trong sáng. (Nguồn: baike.baidu.com)
“Bước phát triển kế tiếp?” Phó Ý cười vô lại: “Vậy sao được, cho dù cả người em biến thành sầu riêng tinh thì bước tiếp theo anh vẫn phải làm.”
Khương Như Vũ: “...”
Phó Ý thích nhìn dáng vẻ cô bị tức giận biến thành chú cá nóc nhỏ, tự cười một hồi, hỏi cô: “Bây giờ em đang ở quê sao?”
Cô không nổi giận mà hỏi anh: “Ở nhà tình nhân nhỏ.”
“Phải không đó.” Phó Ý nhướng mày: “Vậy mang tình nhân nhỏ của em ra cho anh xem thử.”
?
Còn giẫm thẳng lên mặt mũi cô.
Đọ sức cùng cô phải không?
Khương Như Vũ cười, giơ tay mở hệ thống sưởi: “Được thôi, anh chờ ở đây một chút, bây giờ em đi gọi anh ấy.”
Nói xong thì đặt điện thoại trêи giường, xông ra ngoài mở cửa phòng Khương Như Hòe.
Khương Như Hòe vừa mới chơi xong một ván game, thấy vậy cực kỳ bực mình: “Em làm gì thế?”
“Anh có cơ bụng không?” Khương Như Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“?” Khương Như Hòe liếc cô bằng nửa con mắt: “Anh không có hứng thú với chỉnh hình.”
Khương Như Vũ cười khẩy, rất khinh miệt quan sát bụng của anh ấy: “Toàn là bụng mỡ?”
“Cái rắm!” Quả nhiên Khương Như Hòe không chịu nổi kϊƈɦ thích, lập tức vén áo len lên: “Mở to mắt chó của em nhìn đi, đây là cái gì?”
Khương Như Vũ: “Oa! Anh trai em có cơ bụng nè! Đẹp trai quá đi mất!”
Khương Như Hòe: “... Có bệnh.”
“Anh ơi.” Cô ngọt ngào gọi Khương Như Hòe một tiếng: “Anh có thể qua phòng em không, cho bạn em xem cơ bụng của anh.”
“Em nghĩ là anh có bệnh hả?” Anh lại liếc mắt xem thường cô, ngồi lại trước máy tính chuẩn bị đeo tai nghe.
“Em bảo bà nội mua bánh mousse chanh dây mà anh thích!” Khương Như Vũ vội vàng nói.
“Còn phải có món trứng cút muối nữa.” Khương Như Hòe quay đầu lại, là bộ dạng mọi việc đều có thể thương lượng.
“... Được.” Khương Như Vũ nhẫn nhịn: “Em đã mở hệ thống sưởi rồi, đợi lát nữa anh phối hợp với em là được.”
Phó Ý đợi hồi lâu, cuối cùng màn hình đen trước mặt cũng xuất hiện ánh sáng.
Anh cười khẽ: “Sao em chậm chạp thế? Chẳng lẽ đi thuê tình nhân sao?”
Khương Như Vũ quay mặt về phía màn hình chớp mắt vô tội: “Tình nhân của em ban nãy đang ngủ trưa.”
Dừng một chút, cô chỉnh độ lớn của góc, dùng giá đỡ giữ điện thoại trêи giường, trêи màn hình chợt xuất hiện một người đàn ông, phong cách có chút rắn rỏi, cắt tóc ngắn, mày kiếm mắt sáng, rõ ràng ở nhà nên mặc áo len màu vàng đơn giản.
Nhìn thấy Phó Ý trêи màn hình, người đàn ông nở nụ cười khiêu khích nhìn anh.
Phó Ý: “...”
“Bảo bối.” Không đợi anh hỏi ra thành lời, Khương Như Vũ dùng giọng điệu ngọt ngấy chết người nũng nịu nói: “Cho anh ấy xem thử vóc dáng của anh đi, để anh ấy tự ti mặc cảm một chút.”
Khương Như Hòe liếc mắt nhìn Phó Ý, lại nhìn nhìn cô, chợt cười hả hê trêи nỗi đau của người khác một chút, rất phối hợp bắt đầu cởi áo, lộ ra tám mùi cơ bụng của anh…
Sau đó vươn tay ôm hông Khương Như Vũ: “Cục cưng, người đàn ông này là ai vậy?”
Khương Như Vũ: “...”
Phó Ý: “...”
Cuộc gọi video cụp một tiếng.
“...” Khương Như Vũ cực kỳ phẫn nộ: “Bỏ cái tay lợn của anh ra cho chị đây!!!”
“Khương Như Hòe anh có bệnh phải không???” Cô không thể tin nổi nhìn anh chằm chằm: “Anh lấy đâu ra nhiều trò thế? Hả???”
Khương Như Hòe không hề che giấu vẻ sung sướиɠ: “Em gái, anh đây là giúp em đó. Tin anh đi, nếu như cậu ta thích em thì chắc chắn sẽ ghen, sau đó sẽ xông tới nhà bà nội…”
Anh hắng giọng rồi nói: “Cô gái, đây là em đang khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tôi.”
“Anh giúp con khỉ ý!!!” Khương Như Vũ bước vài bước đến mép giường cầm di động lên, gọi điện thoại cho Phó Ý, đợi một hồi bị cúp máy.
Tuyệt vọng nhìn chằm chằm di động vài giây, cô chợt gọi một cuộc điện thoại khác, mở loa ngoài.
“Alo, Tiểu Vũ?” Giọng nữ thanh thúy vang lên từ đầu bên kia điện thoại, kèm theo tiếng mạt chược ầm ĩ huyên náo.
Thân hình Khương Như Hòe dừng lại, thầm nghĩ không phải chuyện tốt đẹp gì, nhỏ giọng hung dữ với cô: “Em cẩn thận lời nói cho anh!”
“Chị dâu, bình thường anh trai em có ở chỗ chị không?” Khương Như Vũ coi như không thấy, tự nhiên hạ giọng nói: “Chị mở Baidu Cloud của anh ấy đi ạ.”
Toàn thân Khương Như Hòe cứng đờ, nhanh chóng cướp điện thoại của cô, nhưng bị Khương Như Vũ nhanh nhẹn tránh thoát.
“Tìm một thư mục có đặt tên là ‘học tập’, nhấn mở mục tiếng Anh bậc bốn sáu, lại mở bậc bốn, mở tiếp file nghe ạ.” Lúc Khương Như Hòe bước lớn sát lại gần bên cạnh cô, Khương Như Vũ nhanh chóng ném một cái gối vào bụng anh ấy, nhân cơ hội này chui ra khỏi phòng.
Đợi đến khi Khương Như Hòe chậm chạp đuổi theo ra đến đây thì trùng hợp nghe thấy giọng nói lành lạnh của cô bạn gái nhà mình truyền từ loa ngoài ra: “Tiểu Vũ, giúp chị chuyển lời đến Khương Như Hòe, làm một người đàn ông bình thường, chị có thể thông cảm cho yêu cầu xem A/V học tập kỹ thuật của anh ấy, nhưng tốt nhất anh ấy hãy giải thích rõ ràng cho chị tại sao anh ấy còn phải học tập G/V và tiểu thuyết bá đạo tổng tài.”
Khương Như Hòe: “...”
Khương Như Hòe dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn cô, cắn răng gằn từng chữ: “ Khương, Như, Vũ, em, tiêu, đời, rồi.”
Thân hình Khương Như Vũ trốn đi, vừa cào loạn tóc vừa chạy xuống dưới lầu kêu: “Hu hu hu bố mẹ chú ba thím ba ơi, anh Khương Như Hòe kéo tóc con hu hu hu đau quá.”
Khương Như Hòe: “...”
Khương Như Vũ kinh hồn bạt vía, trốn ở trong phòng mạt chược mãi đến tận lúc vang lên tiếng Khương Như Hòe ra ngoài mới dám trở về phòng.
Cô giơ tay tắt hệ thống sưởi, ngó miệng điều hòa chầm chậm đóng vào, thở dài, mở điện thoại nhắn tin Wechat cho Phó Ý.
[Bạn trai, người bạn nãy không phải là tình nhân nhỏ đâu, là anh họ của em mà.]
[Tủi thân mong chờ.jpg]
[Bạn trai ơi em sai rồi, anh đừng tức giận mà!!!]
[Vậy em không ăn sầu riêng còn cho anh hôn cho anh ôm nữa.]
[Đáng thương.jpg]
Một lúc lâu, Phó Ý mới gửi nhãn dán mỉm cười qua.
Cô lại buồn phiền thở dài, hỏi anh [Bây giờ anh đang ở đâu vậy, em qua tìm anh được không?]
Phó Ý: [Anh không muốn gặp em.]
Khương Như Vũ nhìn thấy năm từ này ngay cả da đầu cũng tê dại luôn.
Chỉ trong chớp mắt, Phó Ý gửi định vị tới.
Cả người đột nhiên tràn đầy năng lượng.
Cô nhanh chóng xoay người xuống giường, xoắn xuýt một hồi rồi mặc một chiếc váy ngắn, trang điểm nhẹ hơn thường ngày.
Đeo túi nhỏ lên người rồi lao xuống lầu, cô mở di động gọi xe, vừa gọi to về phía phòng mạt chược: “Mẹ ơi, mẹ bảo bà giúp con đặt bánh sầu riêng ngàn lớp và chè Quảng Đông vào tủ lạnh nhé, tối về con sẽ ăn sau!”
Có lẽ là vì nghỉ lễ, việc làm ăn ở Once sôi động hơn so với bình thường.
Khương Như Vũ theo người phục vụ đi tới phòng 5-8, gõ cửa, đẩy cửa đi vào trong.
Bên trong không ai ca hát, vài người một bàn đánh bài, bàn khác đang chơi mạt chược, Phó Ý ngồi cùng mấy người lạ mặt trêи ghế sofa uống rượu.
Một người đàn ông trong số đó nhìn thấy Khương Như Vũ, huýt sáo: “Ai biết điều như vậy, còn gọi cho ông đây một người đẹp đến.”
Sau đó bàn mạt chược bên kia truyền tới giọng nữ kinh ngạc: “Tiểu Vũ?”
Khương Như Vũ mờ mịt trong nháy mắt, lập tức cả kinh nói: “Chị dâu?”
Phó Ý giương mắt nhìn lên, cô bé nhà anh bên trong chỉ mặc áo len trắng, nhìn xuống là váy ngắn màu đỏ rực và tất chân, bên ngoài khoác áo dạ màu đen.
Một hộp xúc xắc đập lên gáy người kia: “Mồm miệng ăn nói sạch sẽ một chút cho tôi.”
Đứng dậy đi về phía cô.
Quan sát cô từ trêи xuống dưới, cau mày: “Sao mặc ít như vậy?”
Khương Như Vũ không trả lời, kéo kéo tay áo anh nói: “Ban nãy người đó không phải là tình nhân nhỏ gì đâu, em đã mắng anh ấy một trận rồi.”
Phó Ý hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, anh biết em không có lá gan đấy.”
Cô chớp mắt: “Vậy anh đừng giận nữa.”
“Lần sau còn tìm người chọc giận anh nữa không?” Phó Ý cúi người, véo má cô, giọng nói trầm thấp: “Hử?”
“Không tìm nữa không tìm nữa.” Đầu cô lắc như trống bỏi: “Em chỉ có có mình anh là người yêu thôi.”
“Chậc.” Phó Ý nói: “Gọi chồng.”
Khương Như Vũ nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh: “Còn chưa kết hôn mà, gọi bạn trai mấy năm trước đã.”
“Được rồi được rồi, hai người trước tiên đừng thân mật nữa.” Bàn mạt chược bên kia, Châu Cảnh Di thật sự không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của bản thân: “Tiểu Vũ, A Ý là bạn trai của em hả?”
“Đúng vậy.” Khương Như Vũ cười hì hì kéo anh tiến lên trước hai bước, nhớ tới chuyện hồi chiều, bắt đầu giới thiệu với Phó Ý một chút: “Bạn trai, em giới thiệu với anh, chị ấy chính là người anh họ em…”
Hai từ bạn gái còn chưa kịp nói ra, cửa phòng 5-8 bị người ta đạp mở.
Trêи người Khương Như Hòe nhiễm sương lạnh, âm thanh cũng lạnh lùng cứng rắn: “Châu Cảnh Di, tốt nhất em nên giải thích cho anh một chút xem, chuyện một tiếng đồng hồ trước em nói với anh là em ở nhà.”
Còn lộ ra một chút oan ức loáng thoáng nhưng không thể khiến người khác xem nhẹ.
Tác giả có lời muốn nói: Khương Như Hòe: Hình như tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Phó Ý: Cậu xong rồi.