Khương Như Vũ tự xưng là trong nhà mình cũng thuộc dạng có tiền, ít nhất cô sẽ không vì chuyện tiền nong mà phiền lòng, muốn mua mấy đồ xa xỉ phẩm thì chỉ cần nói một tiếng sẽ có.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy phòng trong nhà của Phó Ý, cô mới biết thế nào gọi là người có tiền.
Còn lừa cô nói rằng không khác nhà cô là mấy.
Khương Như Vũ nhìn bức tranh nổi tiếng của danh họa nổi tiếng nước Pháp, là trong buổi đấu giá hai tháng trước Khương Vân Trí dự định giành lấy để tặng Lâm Xảo Nghiên làm món quà đầu năm, kết quả giữa chừng xuất hiện không biết là quản gia của nhà nào, ngay tại chỗ ra giá gấp năm lần giá cao nhất lúc đó mua được.
Ký ức của cô về Khương Vân Trí ngày đó vẫn còn như mới.
Cha cô trước giờ là người ôn hoà bình tĩnh, lắc đầu thở dài, thật muốn biết rốt cuộc người nhà ai ném tiền như rác, bức tranh căn bản không đến giá này mà lại có thể ra giá cao đến vậy để mua lại.
Gia sản nhà này sớm muộn cũng bị tiêu tán hết.
Sau đó Khương Như Vũ nhìn thấy Phó- ném tiền như rác- sớm muộn gì cũng phá sản- bạn trai- tên xấu xa- Ý, trêи lưng tỏa hào quang đi tới chỗ cô, trêи mặt là nụ cười cà lơ phất phơ, đến trước mặt cô vươn tay ra.
“Em thật chậm.”
“Em phải trang điểm lại từ đầu.” Khương Như Vũ đưa tay vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn để anh cầm tay đi về phía trước: “Hôm nay em thật sự xấu hổ chết mất.”
“Không sao.” Anh dừng bước, tay trống còn lại thân mật chạm vào mũi cô: “Chỉ cần là em, xấu nữa anh cũng thích.”
Ở nhà họ Phó, Khương Như Vũ gặp được ông nội Phó đã giúp bố mình rất nhiều, mẹ Phó tính tình hòa nhã thấy tràn ngập mới lạ với thế giới người trẻ tuổi, nhìn qua bố Phó trầm ổn nội liễm, còn có “Anh họ” trong truyền thuyết của Phó Ý, cũng là học sinh của Khương Vân Trí, ông chủ quán cà phê vốn là đối tượng xem mắt của cô, Phó Tỉ.
Sau khi Phó Tỉ nhìn thấy cô đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó như chợt hiểu ra mà mỉm cười, cao giọng nói: “Ngày hôm đó anh đã nhìn ra, em gái nhỏ này chắc chắn có quan hệ gì đó không bình thường với em, hóa ra là em dâu! Sớm biết vậy ngày đó đã lên tiếng chào hỏi em dâu trước rồi.”
Khương Như Vũ ngẩn người, nghe xong lời anh ấy nói có hơi ngượng ngùng, có chút không được tự nhiên gọi một tiếng: “Chào anh họ.”
Lúc cô nói ra lời này đúng lúc bị Tạ Thanh Lan nữ sĩ - mẹ của Phó Ý nghe thấy, Tạ nữ sĩ đang bước chân bưng hoa quả ra chợt dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Anh họ?”
Khương Như Vũ gật đầu như chuyện đương nhiên: “Trước đây cháu đã từng đến tiệm cà phê của anh ấy, Phó Ý nói đây là anh họ của anh ấy.”
“...”
Anh họ cùng người khởi xướng không kiềm chế được nữa bật cười thành tiếng.
“Hai thằng nhóc các con đùa mẹ đấy hả.” Tạ nữ sĩ trừng mắt nhìn Phó Ý, chỉ chỉ Phó Tỉ: “Nó là con trai lớn của dì, anh ruột của Phó Ý - Phó Tỉ, Tỉ trong ngọc tỉ của vua.”
Khương Như Vũ chầm chậm chớp mắt, mờ mịt dần chuyển thành khó tin và tức giận.
Cô cắn chặt răng nở nụ cười, âm thanh giống như được nặn ra từ kẽ răng: “Ha ha ha, cái tên thật đặc biệt.”
…
Hai cha con ông nội Phó và Phó Tranh tướng mạo gần giống nhau, tuy rằng lớn tuổi nhưng nhìn qua ông nội Phó vẫn còn khí thế và tâm tư thâm trầm nói một không nói hai của người lãnh đạo quản lý tập đoàn tài chính lớn năm đó.
“Bố, A Ý dẫn bạn gái về cho người.” Tạ nữ sĩ cười híp mắt giới thiệu với ông nội Phó.
Ông nội Phó đang trò chuyện với Khương Vân Trí, nghe vậy liếc mắt nhìn về Khương Như Vũ, giọng nói nghe vào có hơi trầm: “Bạn gái?”
Ánh mắt nhìn sang có chút sắc bén, mang theo ý quan sát mà đến khiến cô không dám di chuyển nửa bước.
Rất lâu sau, ông nội Phó mới thu lại ánh mắt, hỏi Khương Vân Trí: “Vân Trí, cậu có cảm thấy bạn gái của cháu ta có chút quen mắt không, luôn cảm thấy từng thấy ở đâu rồi.”
Khương Như Vũ bị nhìn đến không biết làm thế nào, lúc này nghe thấy câu này cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thậm chí còn có thể để ý xem giọng điệu của ông nội Phó có phải không hài lòng với mình lắm hay không.
Sau đó chợt nghe thấy bố cô hết sức tự nhiên nói tiếp: “Dạ, đúng là rất quen mắt, hình như đứa trẻ đó hơi giống vợ cháu 18 năm trước.”
Khương Như Vũ: “...”
Lâm Xảo Nghiên: “...”
Những người khác: “...”
Ông nội Phó cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, ông cụ vẫy tay với Khương Như Vũ, tỏ ý bảo cô qua đây.
Khương Như Vũ liếc mắt xin Phó Ý giúp đỡ, người phía sau tặng cô một nụ cười trấn an.
Cô chỉ có thể bất chấp gian khó đứng trước mặt ông nội Phó.
Lại quan sát một hồi, chỉ có điều lần này rất nhanh, ông cụ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
Khương Như Vũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông cụ, sau đó Phó Ý cũng theo sau ngồi ở đây.
Trong giây tiếp theo, ánh mắt ông nội không ngừng tạo áp lực trong lòng Khương Như Vũ rất nhanh trở nên ôn hòa, vỗ vỗ tay cô, lộ ra vẻ mặt cảm động: “Cháu gái, trông cháu thật đẹp.”
Khương Như Vũ: “???”
Không để ý đến vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của cô, ông cụ gật đầu liên tục, có hơi xúc động: “Rất tốt, cháu xuất hiện ở bên cạnh A Ý, nếu không ông còn cho rằng A Ý là… Mấy người trẻ tuổi các cháu nói thế nào nhỉ?” Ông cụ hơi dừng lại, nghĩ một hồi, chợt nói: “À, gay!”
Phó Ý: “...”
Thời gian kỳ nghỉ đông tổng cộng chưa đến một tháng, rất nhanh đã hết.
Khương Như Vũ và Phó Ý cũng trở lại quỹ đạo sinh hoạt giống như những đôi đại học yêu đương bình thường, mỗi ngày sau khi lên lớp xong sẽ cùng nhau đi ăn cơm hoặc hẹn hò, đến khi thi sẽ cùng nhau lên thư viện ôn bài.
Học kỳ sau năm thứ hai, Phó Ý ra trường, dưới sự sắp xếp của ông nội Phó trở về Phó thị thực tập, hai ngưởi chỉ còn cuối tuần mới có thể gặp mặt, giống như cuộc sống yêu xa.
Tới năm thứ ba, Khương Như Vũ không thể kiên trì nguyên tắc của bản thân, thành công bị Phó Ý lừa gạt tới sống chung với anh ở căn phòng anh mới mua từ khi rời khỏi nhà họ Phó, trải qua thế giới hai người không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng.
Từng ngày trôi qua, nhìn như không có gì thay đổi, cuộc sống của họ bình lặng không gợn sóng, tuân theo nguyên tắc.
Có thể nói, ngoại trừ kỳ sau năm thứ ba đại học năm đó Lương Hi và Kiều Sâm chia tay ra, tất cả đều tiến hành theo quỹ đạo hai người dự đoán.
Việc học của năm ba là bận rộn nhất trong bốn năm đại học, mặc dù Khương Như Vũ cảm thấy còn có thể ứng phó được nhưng khó tránh được sẽ có thời điểm mệt mỏi mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.
Lúc trở về nhà đèn điện tối om, Phó Ý còn chưa trở về, sáng sớm rời đi sữa bò đặt ở trêи bàn không ai động đến, trứng chiên thì đã không cánh mà bay.
Cô cởi giày, cũng không mở đèn, mệt mỏi ngã lên ghế sofa, gửi tin nhắn đã về nhà cho Phó Ý xong định nghỉ ngơi một lát, đợi anh về rồi cùng nhau ăn cơm.
Học kỳ này có một luận văn môn lý thuyết khô khan vô cùng biến thái, đề thi cuối kỳ dạng đóng của môn lý luận hẳn là mắt nhắm mắt mở cho qua, bình thường kiểm tra luận văn của bài tập tỷ số lại không thể vượt quá 10%, khiến cô tốn hai ngày trêи thư viện mới miễn cưỡng ứng phó được.
Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, Khương Như Vũ không thể chờ đến khi Phó Ý trở về nhà đã chìm vào giấc ngủ trước.
Khi tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy trêи môi có thứ gì đó ấm áp mềm mại bao phủ, nhẹ nhàng cắn ʍút̼ cánh môi cô.
Cô mê man mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy đồng hồ treo tường chỉ mười giờ, tiếp theo quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đào hoa thâm tình quen thuộc.
Gần như theo bản năng, Khương Như Vũ vươn tay vòng qua cổ anh, uể oải đáp lại anh.
Kết quả của lần đáp lại này, sự việc đã bắt đầu trở nên mất khống chế.
Đợi đầu óc Khương Như Vũ chính thức tỉnh táo lại không còn mơ hồ nữa, cảm nhận rõ bây giờ cô đang làm gì thì người đã bị Phó Ý đè trêи ghế sofa rồi.
Trêи môi nụ hôn khó chấm dứt, đôi tay theo vạt áo đi lên vuốt nhẹ, đặt ở eo cô lưu luyến bịn rịn.
Khương Như Vũ bị nhiệt độ lanh ở đầu ngón tay của anh làm cho run lên, dùng tay đẩy đẩy ngực anh: “Ăn, ăn cơm trước đã…”
“Không muốn ăn cơm.” Giọng anh khàn khàn: “Muốn ăn em.”
Lúc này cô mới mơ hồ ngửi được mùi rượu cực kỳ nồng quanh người anh.
“Anh đã uống rượu phải không?” Tay bắt đầu dùng sức, cô vùng vẫy: “Em đi nấu canh giải rượu cho anh.”
Chỉ trong nháy mắt lại bị anh đè trở lại: “Không cần, anh không say.”
Chạm lên trán cô cọ nhẹ, duỗi tay, lần này từ bên hông xoa thẳng đến phần giữa sống lưng, sờ tới phần nhô ra kia, thuần thục cởi khóa, mảnh vải còn sót lại nới lỏng ra.
Cả người cô cứng đờ, lời nói cũng không còn lưu loát: “Phó, Phó Ý…”
“Ừm?” Anh ngước mắt, rõ ràng là đang làm việc không thanh tâm quả ɖu͙ƈ nhất, đáy mắt hiện lên mùi rượu nhưng lại có vài phần lười biếng câu dẫn người khác.
Đã không phải là lần đầu tiên, từ khí đồng ý bắt đầu sống chung với anh, giữa người yêu mấy động tác động tay động chân nên có vẫn luôn có.
Mỗi lần đến thời điểm sắp mất khống chế, anh sẽ luôn chủ động dừng lại, ôm lấy cô nặng nề thở dốc; từ trước tới nay cô luôn yên tâm về anh, miễn là cô kiên trì, Phó Ý tuyệt đối sẽ không vượt rào.
Thế nhưng lần này cô quả thực không dám khẳng định, bởi vì mỗi lần khi trước, hai người đều tỉnh táo; nhưng lần này cô rõ ràng cảm nhận được cảm xúc không giống trong mắt anh.
Có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu.
Chiếm hữu, và, ɖu͙ƈ vọng.
“Anh có muốn đi tắm trước không?” Cô cắn môi, nhẹ giọng hỏi anh.
Phó Ý không nói chuyện, chỉ là đưa tay từ phía sau vòng qua phía trước, tiếp tục thăm dò.
“Phó Ý…” Cô bị động tác của anh chọc tới bật khóc: “Hôm nay không thể…”
“Có gì không thể?” Không biết anh rốt cuộc uống bao nhiêu rượu, lúc nói chuyện mùi rượu phả lên mặt cô, nồng nặc xông đến, lực dưới tay lại không giảm đi: “Dù sao em chỉ có thể là của anh.”
Lực cắn môi của cô vô thức tăng thêm, khi đầu ngón tay của anh chạm tới quần jean rồi bỗng nhiên dùng sức, đau đến mức cô hít một hơi khí lạnh, thút thít co người lại, tay để cách một khoảng trống nỗ lực nói với anh: “Không được… Hôm nay thật sự không được… Phó Ý anh uống say rồi…”
Người đàn ông làm như không nghe thấy, càng tìm kiếm vào sâu bên trong.
“Bà dì của em tới rồi!!!”
Gần như là thét lên trong hoảng sợ, dường như đánh cho Phó Ý một đòn cảnh tỉnh, tỉnh táo lại trong khoảnh khắc.
Động tác đột ngột dừng lại, rời khỏi từng chút một, ánh mắt dần dần khôi phục sự tỉnh táo.
Thở dốc còn chưa dừng lại, mặc dù không nặng nề như lúc trước nhưng như đang nhắc nhở hai người, vữa nãy suýt nữa đã xảy ra chuyện gì.
Lát sau anh đứng dậy, ép giọng nói: “Anh đi tắm trước…”
Phó Ý ở trong phòng tắm nửa tiếng.
Khương Như Vũ quay về phòng ngủ, cả người giống như muốn thiêu cháy vậy.
Thật ra… cũng không phải không được.
Khoảng năm nhất, khi mới hẹn hò với Phó Ý, cô cũng biết nếu như Phó Ý nhất định muốn thì cô cũng bằng lòng.
Thế nhưng bây giờ không được, ít nhất thì mấy ngày này không được.
Nghĩ tới động chạm thân mật của hai người nửa tiếng trước, cảm giác xấu hổ từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu; Khương Như Vũ cắn môi cuộn tròn trêи giường, đang trỗi dậy suy nghĩ miên man thì tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền đến, hướng về phía phòng ngủ.
Cô lập tức dừng động tác, ôm chăn.
Mấy giây sau, chăn bị người khác vén lên, cô nằm ngửa, nhìn lại ánh mắt như cười như không của anh: “Vừa nãy dọa em hả?”
Khương Như Vũ lắc lắc đầu, hơi do dự, lần này lại gật đầu: “Có một chút.”
Hôn lên chóp mũi cô, giọng anh có chút áy náy: “Tối nay bị chuốc rất nhiều rượu, từ chối không được… Là anh không đúng.”
Anh đã thay đồ ngủ ở nhà, không mặc âu phục phong cách lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày, lúc này trong mắt tràn đầy hình bóng cô.
Xoa xoa đỉnh đầu cô: “Đói chưa? Anh đi nấu cho em chút gì đó để ăn, em đi tắm trước đi.”
Cô thuận thế đứng dậy, giống như cái đuôi theo phía sau anh, sau khi anh vào phòng bếp thì cô mới chậm rãi đi lấy quần áo của mình rồi đi vào phòng tắm.
Có lẽ bởi vì lần mất khống chế này, mấy ngày sau, Phó Ý thật sự chỉ ôm hôn đúng quy củ, thỉnh thoảng sờ chỗ này chỗ kia một chút nhưng cũng có chừng mực.
Chiều thứ sáu, Khương Như Vũ hoàn thành tiết học cuối cùng, không về thẳng nhà mà lại bắt xe đến khu Thành Nam.
Đến một cửa hàng, nhân viên đưa cô đơn hàng đã đặt từ mấy ngày trước, cô không hề nán lại chạy thẳng về nhà, đặt bánh gato vào trong tủ lạnh, xách theo thức ăn đã sớm mua xong vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Bình thường chuyện cơm nước này đều là Phó Ý làm, cô cũng không nghĩ tới đại thiếu gia nhìn qua mười tay không chạm nước như Phó Ý có thể nấu ăn ngon đến thế.
Sức ăn hai người không lớn, cho nên Khương Như Vũ cũng không mua nhiều thức ăn, theo video lấy cá bơn cắt miếng xong đi ướp, sau đó lại bỏ cà chua vào trong nồi nước đang sôi.
Khi cô đang luống cuống tay chân chuẩn bị xong mọi thứ, đúng lúc nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài huyền quan*.
*Là thuật ngữ phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.
“Anh về rồi ạ.” Tay cô cầm môi đứng cạnh cửa bếp, chỉ lộ ra cái đầu nhìn Phó Ý: “Rất nhanh có thể ăn cơm rồi!”
Phó Ý cởi áo khoác, thuận tay ném qua một bên, nghe vậy nhướng mày, một tay nới lỏng cà vạt đi về phía phòng bếp: “Em nấu cơm? Xem ra anh phải kiểm tra an toàn cho phòng bếp nhà anh mới được.”
“Nào có khoa trương như vậy?” Gương mặt cô sụp đổ, mất hứng chặn đường đi của anh: “Anh đừng vào, bây giờ em nổ tung nó rồi sau đó anh lại vào nhặt xác.”
Phó Ý bật cười.
“Sao đột nhiên muốn nấu cơm cho anh thế?” Anh dựa vào cánh cửa nhìn cô vụng về trong phòng bếp xào rau.
Thật ra Khương Như Vũ rất thích Phó Ý nấu cơm cho cô, bất kể là kiểu Âu hay kiểu Trung, chỉ cần là anh làm thì cô đều đặc biệt hãnh diện.
Cô biết anh chắc chắn sẽ hỏi câu này, cũng không giấu diếm gì, tắt bếp, nhảy đến trước mặt hôn anh một cái: “Bởi vì hôm nay bạn trai em 23 tuổi rồi, em tính cho anh nếm thử mùi vị làm tiểu công chúa.”
“Tiểu công chúa?” Anh cười nhạo cô: “Nhưng anh là đàn ông.”
“Chính là dự định để hôm nay anh hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Cô cười hì hì bưng đồ ăn ra: “Dù sao ý tứ không khác mấy là được rồi.”
Kỳ thật cũng không làm món gì đặc biệt lắm.
Cà chua cá bơn, ớt xanh xào trứng, canh trứng rong biển.
Dưới sự mong chờ của bạn gái, Phó Ý gắp một miếng thịt cá đưa lên miệng, chua chua ngọt ngọt, mang theo chút vị tiêu đen.
Anh có hơi kinh ngạc: “Có phải em lén luyện tập sau lưng anh không?”
“Không có nhé, đây chính là lần đầu tiên em nấu.” Đạt được đáp án mong muốn, cô hài lòng bắt đầu gắp thức ăn cho mình.
Ngoại trừ canh trứng rong biển có hơi nhạt ra, hai món còn lại ngon ngoài dự tính.
Ăn xong, Khương Như Vũ lại chủ động đi rửa bát.
Phó Ý không tranh với cô, khóe miệng cong lên ý cười nhìn cô bận trước bận sau giữa nhà ăn và phòng bếp.
Bóng dáng nhanh nhẹn, vui sướиɠ không thể giải thích, giống như một cô ngốc.
Rửa bát vẫn rất nhanh chóng, chẳng qua cũng chỉ có bát đũa của hai người, mười phút đã làm xong.
Vậy mà khi cô từ phòng bếp đi ra, Phó Ý còn chưa kịp gọi cô lại thì lại thấy cô nhanh như chớp vụt tới trước tủ lạnh, lấy một hộp nhỏ được đóng gói vô cùng tinh xảo từ bên trong ra.
“Em mua cho anh một cái bánh gato.” Cẩn thận lấy bánh từ trong hộp đựng ra, cô bắt đầu bày đĩa nhỏ và nến, trong miệng lải nhải không ngừng: “Ôi chao… cắm một cây nến cho anh đi, 23 cây thì quá nhiều...”
Chiếc bánh gato lớn chừng bàn tay, tinh xảo lại đẹp đẽ, trọng lượng không lớn lắm, vừa đủ cho hai người ăn sau khi cơm nước xong.
Cắm nến xong, cô chạy đến huyền quan tắt đèn, sau đó tiến đến trước mặt anh bày vẻ mặt mong chờ thúc giục anh: “Anh mau ước nguyện đi.”
Đáp lại yêu cầu của Khương Như Vũ, Phó Ý ước trong lúc cô nhẹ giọng hát chúc mừng sinh nhật, thổi tắt nến, nhìn cô mở đèn, cắt cho anh một miếng bánh gato, tâm tình cũng trở nên vui sướиɠ giống cô vậy.
Nghe cô gái nhỏ bên cạnh vì phát hiện ra đồ ngọt yêu thích hài lòng cảm thán, Phó Ý dừng lại, âm thanh mang theo sự trêu chọc: “Em muốn biết vừa rồi anh ước gì không?”
“Em không muốn.” Mí mắt cô gái nhỏ cũng không thèm nâng: “Nếu như anh nói thì sẽ không linh nữa.”
“Không thể nào.” Anh khẽ cười: “Nguyện vọng này nhất định sẽ thực hiện được.”
Giọng nói của anh chắc chắn, khiến Khương Như Vũ có hơi mơ hồ, xoay đầu lại hỏi: “Vì sao không thể?”
“Bởi vì ước nguyện của anh rất đơn giản.” Anh vươn tay vén vài sợi tóc của cô ngậm trong miệng, véo nhẹ vành tai cô: “Anh hy vọng bạn nhỏ Khương Như Vũ có thể gả cho anh nhanh một chút.”
“Ách.” Cô đã sớm quen với mấy lời trêu ghẹo của Phó Ý thi thoảng nói, chưa kể tầm quan trọng của những lời này không tính là trêu đùa được, chẳng qua chỉ cười tít mắt: “Cũng không chắc chắn, nói không chừng qua mấy ngày nữa, em sẽ đổi ý, một cước đá anh đi.”
Xoa đầu cô, Phó Ý cười nhạo: “Suốt ngày chỉ biết chó sữa nhỏ, lần sau em nhìn trúng chó sữa nhỏ nào, anh sẽ cho mặt cậu ta nở hoa.”
Khi hai người ở chung với nhau, thời gian đôi khi trôi qua rất nhanh.
Ăn xong bánh sinh nhật, nhìn Khương Như Vũ dọn dẹp bàn sạch sẽ, nhân lúc cô đi ngang qua, Phó Ý duỗi tay dài ôm cô vào trong lồng ngực, chơi đùa cánh tay cô, lười biếng hỏi: “Bây giờ mới 9 giờ, có muốn xem phim cùng anh không?”
Từ trước đến nay Khương Như Vũ thích anh xem phim cùng cô, Phó Ý lúc nào cũng có đủ nghiêm túc xem phim cô thích với cô, dù cho anh không có hứng thú cũng sẽ chăm chú xem.
Kết quả lần này Khương Như Vũ lắc đầu: “Không xem.”
“Hử?” Anh khá bất ngờ, không dám chắc từ từ hỏi lại cô lần nữa: “Thật sự không xem?”
Khương Như Vũ không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại ngồi dậy từ trong ngực anh, nghiêng người liếc anh: “Anh quên rồi, em còn chưa tặng quà sinh nhật năm nay cho anh.”
“Còn có quà?” Anh nâng đuôi mày, tiến lên phía trước hôn vào môi cô: “Anh còn tưởng rằng đến đây là hết rồi.”
“Không được.” Cô gái nhỏ cực kỳ nghiêm túc: “Nhưng hôm nay là đại thọ 23 tuổi của anh, sao có thể qua loa như vậy?”
“Được, anh cũng muốn xem năm nay vì đại thọ của anh em chuẩn bị quà gì.” Anh cười.
Buông tay vòng qua hông cô, Phó Ý tỏ ý cô đi lấy quà đi.
Ai ngờ cô gái nhỏ không nhúc nhích, trầm mặc vài giây, chợt trực tiếp cúi đầu, mặt đối mặt ngồi trong ngực anh.
“Phó Ý, mặc dù em đã nói hôm nay muốn anh làm tiểu công chúa, nhưng tiểu công chúa này cũng không thể hoàn toàn không làm gì.” Vẻ mặt của cô còn nghiêm túc hơn hồi nãy mấy phần, giống như đang bàn luận với anh vấn đề quốc gia đại sự gì đó.
“Vậy hôm nay anh cần phải làm gì?” Anh rất phối hợp thu lại biểu cảm, thậm chí còn ôm cô ngồi lại cho đúng, trịnh trọng hỏi cô.
Cô gái nhỏ sau khi về nhà vẫn luôn bận rộn, còn chưa thể tắm rửa, trêи người mặc áo hai dây lộ eo màu đen, dính sát phần eo mảnh khảnh, ôm khít lộ ra đường cong và độ vòng cung duyên dáng.
Cũng không biết là vấn đề của ánh đèn hay là thứ gì khác, đây chỉ là một câu hỏi vô cùng bình thường, lại trực tiếp khiến cô từ quai hàm đến đều ửng đỏ.
Phó Ý từ từ ý thức được gì đó.
Nhưng không đợi anh hiểu rõ, cô gái nhỏ chợt hành động.
Cô vươn tay vòng qua cổ anh, kéo anh về phía ngực mình dùng sức áp xuống.
Sát lại bên tai anh, chóp mũi chạm vào, đôi môi run run ɭϊếʍ vành tai anh, đánh bạo nói ra hai từ.
Trong phút chốc, tất cả nguồn nhiệt toàn thân Phó Ý đều được đốt lên nhanh chóng, tỏa khắp mọi nơi, cuối cùng xông lên trán, thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh không để lại dù chỉ một chút.
Tác giả có điều muốn nói: Phó Ý: Chuyện này, nhìn qua vợ có gì đó không đúng lắm? Có phải thay đổi thành người khác đến mưu sát tôi…?
Em gái Vũ: Cho nên, con mẹ nó rốt cuộc anh có làm hay không…?