Trước kia không uống rượu, cho dù cho Khương Như Vũ mười lá gan, cô cũng không dám nói mấy lời như đàn ông cơ bắp mạnh mẽ.
Chó sữa nhỏ đã là cực hạn rồi.
Nhưng mà lúc này, cô còn đang ở bên ngoài liều mạng nói.
“Em nói anh nghe, Lương Hi tìm cho em mấy người đàn ông mạnh mẽ có cơ bắp thú vị hơn anh rất nhiều, bọn họ còn lâu mới thích kiểu tay áo với ống quần dài, bọn họ thích em mặc như này nè ~”
Nghe trong loa không có âm thanh, ngược lại Khương Như Vũ càng nói càng hăng say: “Có phải anh áy náy không? Không sao, em cũng không hẳn rất tức giận, dỗ em không khó, chỉ cần anh mặc váy quây ngực đi cùng em ba con phố trêи đường là được ~”
Phó Ý: “...”
“Không ~ khó ~ đâu ~ dỗ em thật sự không khó chút nào ~” Cô vẫn còn nói lảm nhảm trong men say.
Phó Ý không nghe nổi nữa, chỉ cảm thầy đầu óc căng đến phát đau, xoa huyệt thái dương, trầm giọng nói: “Em bảo Lương Hi nghe điện thoại.”
“Em không bảo đấy.” Khương Như Vũ cảnh giác nhìn Lương Hi một cái, nghiêng người cực kỳ mất hứng đáp: “Ai biết anh có phải anh muốn trèo tường vì cô ấy mặc nhiều không.”
Phó Ý: “...”
Lương Hi: “...”
“Em không cho phép anh đào góc tường chị em tốt của em! Anh có nghe chưa! Anh không được phép!!!” Cô tức giận lớn tiếng làm ồn: “Nếu anh dám đào góc tường chị em tốt của em, em sẽ ép cô ấy mặc bikini ra đường!...”
Phát cáu còn chưa tận hứng, Khương Như Vũ nâng cao tông giọng hơi ngừng lại.
Lương Hi ôm ngực, biểu cảm giống như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ: “Cậu khoác lác hả? Sao cậu không tiếp tục khoác lác đi?”
Khương Như Vũ chép miệng, ôm di động trong ngực, vô cùng tủi thân: “Anh ấy cúp điện thoại của tớ… anh ấy lại có thể cúp điện thoại của tớ hu hu hu!!!”
Lương Hi: “...”
Còn chưa xong nữa hả!!!
Lương Hi gửi định vị cho Phó Ý xong, dự định sắp xếp ổn định cho tiểu tổ tông này một chút.
Kết quả cô chỉ không nhìn cô ấy hai giây thôi, Khương Như Vũ đã bị người đàn ông bên cạnh dụ dỗ rồi.
“Tôi cảm thấy dáng vẻ em thật xinh đẹp, bạn trai em thật không biết tốt xấu!” Bạn học dáng vẻ giống Logger Vick bưng một ly cocktail đủ loại màu sắc tới: “Tôi mời em một ly, tối nay chơi vui vẻ một chút, đừng nghĩ tới chuyện không vui!”
Tay lén lút muốn sờ tới eo của cô.
Khương Như Vũ liếc ngang ly cocktail trong tay anh ta một cái, dùng chút lý trí còn sót lại chống đỡ bản thân rồi đứng lên: “Tôi không uống cái này, tôi muốn uống bia.”
Ai ngờ lảo đảo một cái, ngã thẳng trở lại, một lực tay mạnh mẽ áp chặt trêи eo cô.
Còn cười hì hì chạm cốc với Logger Vick: “Không nghĩ tới những chuyện không vui!”
Nói xong ngửa đầu uống ừng ực một ngụm lớn.
Lương Hi liếc mắt khinh thường, tiến lên cướp lại chai bia trong tay cô ấy: “Vũ Vũ, chúng ta không uống nữa, chờ một lát nữa Phó Ý sẽ tới đón cậu.”
“Phó Ý?” Đầu tiên là cô mờ mịt suy nghĩ một hồi, ngay sau đó bĩu môi: “Còn lâu tớ mới cần anh ấy đến đón, anh ấy rất phiền.”
Logger Vick đúng lúc nói chen vào: “Bằng không tôi đưa em về nhà? Tôi gọi xe rồi.”
Khương Như Vũ gần như không chút nghĩ ngợi phản phác: “Không được, ngoại trừ Phó Ý tôi không thể để tên đàn ông khác đưa về nhà.”
“Vũ Vũ, nếu không thì chúng ta sẽ ngoài gọi xe đi.” Lương Hi dìu cô đứng lên, một tay xách túi của cô.
“Cậu không gọi cho Phó Ý, tớ sẽ đi cùng cậu.” Một con sâu rượu rất có nguyên tắc.
“Được, tớ không gọi.” Lương Hi đau đầu muốn chết, chỉ hy vọng Phó Ý nhanh chóng qua đây mang tổ tông này đi.
Dìu Khương Như Vũ ra ngoài mấy bước, Lương Hi bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ đi theo ở phía sau.
Cô khẽ bấm thời gian, đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên là Logger Vick vừa mới có ý đồ bất chính dụ dỗ Khương Như Vũ.
Thấy mình bị phát hiện, trêи mặt Logger Vick thoáng lộ ra nụ cười lúng túng, không hỏi tự khai: “Tôi cũng ra ngoài gọi xe.”
Lương Hi nghi ngờ nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, trong lòng tính toán bản thân đang như này, dù anh ta có cách gì thì chắc là không có cách nào suôn sẻ được, lúc này mới thu hồi tầm mắt tiếp tục rời đi.
Trước cửa KTV đậu lẻ loi mấy chiếc xe, Lương Hi đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Phó Ý, đành phải đỡ Khương Như Vũ đến trạm xe buýt phía trước để cô ấy ngồi tạm, bản thân lại đứng bên cạnh gọi điện thoại cho Phó Ý.
Đầu bên kia điện thoại còn chưa được kết nối, đầu bên này Logger Vick đã theo sát Khương Như Vũ ngồi xuống.
“Em có bạn trai chưa?” Logger Vick hỏi.
“Bạn trai…” Khương Như Vũ lắc lư cái đầu, mất hứng bĩu môi: “Tôi không muốn có bạn trai nữa.”
Đáy mắt Logger Vick thoáng hiện lên tia sáng: “Vậy hiện tại còn độc thân?”
Nghe tới đây, Lương Hi nheo mắt, khi chuẩn bị đi qua kéo Khương Như Vũ say không biết gì đi thì điện thoại được kết nối.
Bất đắc dĩ, trước tiên cô chỉ có thể nói điện thoại với Phó Ý.
“Anh sắp tới rồi, có một đèn tín hiệu giao thông.” Giọng nói Phó Ý thâm trầm.
“Ok, anh đến nhanh một chút.” Lương Hi hơi do dự: “Có người đàn ông muốn tán Vũ Vũ.”
“Ừ.”
Lương Hi cúp điện thoại, ngẩng đầu thì thấy Khương Như Vũ chợt từ trêи ghế dài đứng lên, xông về hướng bên cây trước mặt, ôm lấy thân cây bắt đầu nôn.
Cô đang muốn tiên lên giúp Khương Như Vũ vỗ lưng, Logger Vick giành trước xông lên, dùng tay từng chút từng chút vỗ vào lưng cô ấy.
Thay vì nói là vỗ, dùng từ ‘xoa’ có thể thích hợp hơn.
Logger Vick gần như dùng động tác âu yếm khiến da gà toàn thân Lương Hi đều dựng hết cả lên.
Một bước lớn xông lên muốn kéo người lại, nhưng bị một lực lớn hơn bản thân rất nhiều đẩy ra, liên tiếp loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.
Đợi cô đứng vững xong, lại nhìn thấy Logger Vick đỡ Khương Như Vũ dậy ghé vào bên tai cô ấy thấp giọng nói gì đó.
Lửa giận từ đỉnh đầu chạy thẳng xuống, Lương Hi nhìn bộ dạng Khương Như Vũ muốn đẩy người ra nhưng không có kết quả, đang tính toán tỷ lệ đá trúng chỗ hiểm thì trêи lối đi bộ bất ngờ truyền tới âm thanh phanh xe chói tai.
Cửa xe gần như bị người ta đẩy mạnh ra rồi đóng lại, giây tiếp theo, Logger Vick kêu đau một tiếng, ngửa mặt ngã xuống đất.
Trêи mặt Phó Ý lộ ra sương lạnh vô tận, ôm người trong ngực đưa đến trước mặt Lương Hi bảo cô đỡ lấy, ngay sau đó đi lên vài bước đến trước mặt Logger Vick, đạp một chân lên.
Ngay tại ngực anh ta, dùng sức nghiền nát, khuỷu tay chống lên đầu gối, lạnh lùng mở miệng: “Người của tao mà mày cũng dám động vào?”
“Cái anh này sao lại không nói lý lẽ như vậy?” Logger Vick khúm núm sợ hãi: “Tôi thấy bạn gái anh nôn bên đường, sắp té ngã nên có lòng tốt qua đỡ cô ấy thôi, mẹ nó anh lại còn đánh tôi?”
Càng gào lên âm thanh càng lớn, giống như là che giấu sự chột dạ của bản thân.
“Vậy sao? Có phải muốn tao cắt mồm mày đi mới chịu nói thật phải không?” Sự tàn ác và lạnh lẽo nơi đáy mắt anh không hề mất đi khiến người khác kinh hãi: “Thật sự coi tao đây mù lòa không nhìn thấy gì hả, con mẹ nó mày cũng sắp dùng mõm lợn hôn lên đó đấy.”
Phó Ý dừng lại, hơi nâng cao tông giọng: “Lương Hi, mang bật lửa không?”
“Có mang.” Lương Hi lục lọi lấy bật lửa từ trong balo, đưa tới.
Anh cười lạnh một tiếng, cúi thấp người sát lại gần Logger Vick, ngắm nhìn bật lửa, ngọn lửa trong tay anh hiện lên tiến gần tới bên miệng Logger Vick: “Thử xem?”
…
Bước lớn trong đêm tối, mở khóa cùng đèn xe, năm giây sau cửa ghế sau bật mở.
Lương Hi hơi do dự, vẫn là thận trọng mở miệng nói: “Đàn anh… Hôm nay Vũ Vũ uống nhiều rồi, anh đừng chấp nhặt với cô ấy…”
Phó Ý nhàn nhạt đáp lại.
Sau đó liếc mắt nhìn cô gái nhỏ dáng ngủ lộn xộn, trong miệng vẫn còn vô thức nhắc đến điều gì đó.
Anh không để ý, lái xe về nhà.
Xe lái vào bãi đậu xe dưới lòng đất, Phó Ý ôm ngang Khương Như Vũ đi thang máy lên nhà.
Cho dù đã ngủ thϊế͙p͙ đi, cô gái nhỏ vẫn không quá thành thật như cũ, khi cánh tay vòng qua cổ anh thi thoảng cọ cọ khoảng lớn da ở sau gáy anh, cơ thể ngẫu nhiên giãy giụa giống như bạch tuộc.
Lúc vào cửa nhà, sắc mặt Phó Ý đã rất khó coi, thế nhưng cô gái nhỏ đang ngủ rất ngon, anh không thể lại tìm cô tính sổ được.
Cắn chặt răng, anh thả người vào trong chăn, lại nhịn ɖu͙ƈ vọng trong người giúp người ta thay quần áo ngủ, chuẩn bị vào phòng tắm dội nước lạnh.
Kết quả chân vừa rời đi, tay đã bị người ta nắm lấy.
Anh quay đầu, ánh mắt cô gái nhỏ mở nửa mắt trông vẫn buồn ngủ như trước, cũng không biết đã tỉnh hay chưa, giọng nói mơ hồ: “Phó Ý…”
“Ừm?” Giọng anh khàn khàn, nỗ lực áp chế xúc động của bản thân muốn đặt cô bé không nghe lời này dưới thân mạnh mẽ hôn một trận.
“Anh nhanh lên, anh phải ôm em ngủ mới được.” Cô mơ mơ màng màng, cố nén cơn buồn ngủ, dùng sức chống đỡ mở mí mắt nhìn về phía anh.
Phó Ý muốn cười, trái tim đột nhiên mềm nhũn.
Cô bé nhà anh mỏng manh, thích được anh ôm đi ngủ.
Bỏ đi, chuyện dạy dỗ cô, đợi ngày mai cô tỉnh rồi lại nói.