Vì Sao Đêm Ấy

Chương 15




“Lấy ra.”

Mọi người nhìn về phía người lên tiếng, thì thấy người tới chính là Trấn Minh đàn chủ Việt Vô Kỳ.

Việt Vô Kỳ đi tới trung tâm đại điện, hành lễ với Ngọc Điệt chân nhân sau đó xoay người sang, nói với Nhiễm Duyệt: “Chiến linh muốn thân máu thịt làm gì? Không trừ Kim Nhụy, ngay cả một tia linh lực hắn cũng không dùng được, sau này biết ứng chiến ra sao? Đường đường là Thần tôn, sao có thể suy bại đến vậy?”

Những câu hỏi đó, Nhiễm Duyệt không thể phản bác.

Chiến linh là nền tảng từ khi lập phái ở Linh Túc cung, Thần Tiêu lại chính là Thần tôn trăm năm khó gặp. Thân máu thịt, cản trở Linh ky, che đi sức mạnh khiến chàng hiện giờ so với đệ tử cấp vị thấp nhất ở Linh Túc cung cũng không bằng. Thần Tang Kim Nhụy đích thực là chí bảo nhưng với chàng ta, có lẽ là họa …

Thấy Nhiễm Duyệt im lặng, Việt Vô Kỳ chỉ thấy khinh bỉ. Cô ta cười khẩy, hỏi ngược lại Vân Hòa: “Làm sao mới có thể lấy được Kim Nhụy ra?”

Vân Hòa nghe vậy, nhìn khắp vẻ mặt mọi người xung quanh rồi mới đáp: “Chư vị hẳn đã biết Lệnh chủ Cức Thiên không có thực thể.” Anh ta bước đi khoan thai, ngữ điệu thâm trầm từ tốn, “Lệnh chủ Cức Thiên là do lệ khí cực tà ác trong thiên địa biến thành, vô hình vô tướng. Thân thể y có được đều là do “đoạt xá”. Trước đó, Lệnh chủ Cức Thiên tình cờ đoạt được một cơ thể đã được Thần Tang Kim Nhụy hồi sinh, sau khi biết được tác dụng của nó liền tập trung tìm kiếm Kim Nhụy. Sau mấy năm, y đã có được 5 viên. Theo như lời sư huynh Vân Kình thì trong trận chiến với Thần tôn của quý phái, lệnh chủ Cức Thiên đã tự chặt đi một tay, bỏ ra một viên Kim Nhụy …”

Việt Vô Kỳ hiểu được hàm ý trong đó bèn hỏi luôn: “Nói vậy thì chỉ cần tìm được vị trí Kim Nhụy là có thể lấy ra?”

Vân Hòa mang vẻ mặt phức tạp gật đầu, “Ma đầu kia có 5 viên Kim Nhụy, giữ vị trí ở tim và tứ chi, ấy vậy mà lại cố tình chặt đứt một tay. Còn viên đang nằm trong Thần tôn của quý phái thì đã kết thành tâm mạch. Chỉ có mổ phanh lồng ngực mới có thể lấy ra.”

Việt Vô Kỳ nghe xong thì thản nhiên rút bội kiếm bên hông ra. Nhiễm Duyệt trông thấy vội tiến lên chắn trước người Thần Tiêu.

Việt Vô Kỳ lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Làm sao?”

Nhiễm Duyệt tự biết đã mạo phạm, không khỏi có chút khiếp sợ, “Ta…”

Việt Vô Kỳ không đếm xỉa tới lời nói của nàng, cô ta xoay trường kiếm, đưa nó cho nàng: “Vậy ngươi tự làm.”

Nhiễm Duyệt sao có thể tiếp lấy thanh trường kiếm kia được. Nàng nhìn về phía Vân Hòa, hỏi dò: “Chẳng lẽ không có cách nào khác ư?”

Vân Hòa lộ vẻ bất đắc dĩ, đáp: “Nếu tinh linh Tang mộc còn đây thì có lẽ có thể có cách khác. Nhưng sau khi Lệnh chủ Cức Thiên đoạt đi mộc tủy của nàng ấy thì nàng ấy đang phải hồi phục cơ thể của mình …” Anh ta thoáng ngập ngừng, nói với Việt Vô Kỳ, “Vị cô nương này nên thả kiếm xuống đi. Tuy nói là cần mổ phanh lồng ngực nhưng đao kiếm tầm thường chỉ e không thể nào tổn thương thân thể đã được Kim Nhụy đắp thành.”

“Ồ?” Việt Vô Kỳ thu kiếm lại, lấy Linh phữu ra, “Vậy đem Thần tôn làm từ lưỡi kiếm thì thế nào?”

Tuyệt Trảm?

Vì sao phải đi đến bước này?

Nhiễm Duyệt thực không thể kiềm chế được nữa, sợ hãi và tức giận cùng trào lên khiến cho giọng nói của nàng tuy run rẩy nhưng vang dội: “Muốn lấy Kim Nhụy ra chẳng phải sẽ giết huynh ấy sao? Đã vậy thì không lấy ra cũng được!”

Việt Vô Kỳ nghe thấy lời nàng cũng thấy tức giận, cô ta thét lên ra lệnh: “Làm càn! Lui ra!”

Nhiễm Duyệt không chịu lùi bước mà một mực cố chấp giằng co với Việt Vô Kỳ.

Dưới tình thế giương cung bạt kiếm này, Viêm Lung chợt cất lời: “Hay là để ta?” Trong lúc mọi người còn đang thấy khó hiểu, Viêm Lung đã tiến lên, “Không cần mổ phanh lồng ngực, ta sẽ thiêu đốt viên Kim Nhụy đó chẳng phải là được sao?”

“Cô có thể nắm chắc không?” Ninh Sơ tiếp lời cô nàng, hỏi.

Viêm Lung cười: “Chỉ là một viên tinh nguyên cỏ cây, đốt cho cháy sạch là được rồi?” Dứt lời, cô nàng lại quay sang nhoẻn cười với Nhiễm Duyệt và Thần Tiêu, “Đau thì chỉ nháy mắt cái là xong thôi, nhịn một chút nhé.”

Nhiễm Duyệt không nói, nàng quay lại nhìn Thần Tiêu.

Những gì mọi người bàn luận, Thần Tiêu đều nghe được cả nhưng vẻ mặt chàng vẫn luôn phẳng lặng, thấy Nhiễm Duyệt lo lắng, chàng cười nhẹ, bảo: “Chủ thượng yên tâm, chỉ nháy mắt thôi.”

Nhiễm Duyệt biết là lời an ủi, vẫn luôn thấy bất an, do dự một lúc lâu mới dám chấp nhận ý của chàng.

Trông thấy vậy, Ngọc Điệt chân nhân cũng cất lời: “Vậy thử một lần xem.”

Việt Vô Kỳ nghe vậy thì không nói gì nữa, cầm Linh phữu về, bình tĩnh chờ đợi.



Đã định chắc rồi, Ninh Sơ hành lễ, căn dặn Viêm Lung: “Cẩn thận.”

Viêm Lung đáp một tiếng rồi đi về phía Thần Tiêu. Nhiễm Duyệt vẫn đứng chắn trước người Thần Tiêu, chần chừ không chịu tránh ra. Viêm Lung kéo tay nàng dẫn sang bên cạnh, cười bảo: “Ta sẽ cẩn thận mà.”

Nhiễm Duyệt dù rất lo lắng nhưng không thể làm gì được. Trông thấy tay Viêm Lung áp lên lồng ngực Thần Tiêu, nàng quay đầu đi, nhắm nghiền mắt lại.

Dưới lòng bàn tay là nhịp đập đều đặn khiến cho Viêm Lung thoáng thất thần. Cô nàng ngước mắt lên nhìn Thần Tiêu, thầm thì: “Đáng tiếc.”

Thần Tiêu không hiểu ý tứ hàm chứa trong lời nói của Viêm Lung, nhưng vẫn có thể cảm thấu được sự ưu tư muộn phiền trong đó. Lúc còn sống chàng đã không phải là người cho nên chỗ tốt của cơ thể máu thịt này, chàng không hiểu rõ lắm. Nhưng Viêm Lung không giống thế, là Chiến linh có chấp niệm với hiện thế, há có thể thờ ơ với hai từ “hồi sinh”? Chàng có phần nào hiểu được suy nghĩ của cô nàng nên chàng dịu dàng nói với Viêm Lung: “Đừng đốt, lấy ra rồi cho cô nương.”

Viêm Lung nghe thấy, cười rạng rỡ. Nhưng nàng không đáp, chỉ nói: “Bắt đầu rồi đấy.”

Lời nói vừa dứt, một ngọn lửa loáng cái đã hiện lên. Lửa này mắt thường không thể thấy được, xâm nhập vào cơ thể dưới dạng vô hình, trực tiếp cuốn lấy Kim Nhụy.

Cơn bỏng rát cũng loáng cái ập tới khiến Thần Tiêu kêu lên.

Viêm Lung biết chàng khó chịu, thầm nghĩ phải tốc chiến tốc thắng nên lại ép lửa dữ dội hơn vài phần. Dưới thế lửa, cô nàng nghĩ chỉ một lát thôi có thể đốt sạch Kim Nhụy, chẳng thể ngờ ánh sáng vàng lấp lánh lan ra từ lồng ngực Thần Tiêu, hòa vào với ngọn lửa của Viêm Lung.

“Sao có thể …” Viêm Lung kinh hãi, “Không thể đốt?”

Dưới bàn tay nàng, ngọn lửa đã sớm không thể khống chế, bị ánh sáng vàng cuốn lấy, cháy rực hết toàn bộ tâm mạch của Thần Tiêu. Hai màu vàng đỏ cứ thế lan ra, chỉ chớp mắt đã bao trùm toàn thân chàng. Nơi lửa đi qua, máu thịt đều bị đốt sạch, làn da như lớp đất đá khô cằn nhưng còn chưa kịp hóa thành tro tàn đã được sức mạnh của Kim Nhụy khôi phục lại ngay.

Cứ lặp đi lặp lại mang đến nối thống khổ không thể chịu đựng. Trên đời, tuyệt không một ai có thể chịu nổi đòn tra tấn như thế này, càng không nói đến vị Thần tôn chưa từng thấu hiểu khổ ải chốn nhân gian.

Nỗi đau thiêu đốt cơ thể như sóng triều phủ đầu, phủ kín cả thần thức của chàng. Cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, bên tai cũng không còn chút tiếng động, yết hầu bị đốt tới khô cạn cho nên những tiếng có thể thốt ra chỉ là tiếng rên nghẹn ngào.

Nhưng Nhiễm Duyệt có thể nghe rõ hết.

Ngay ở lúc đầu tiên chàng bất lực kêu lên, sự cảm ứng vốn bị chặn đứng trong khoảnh khắc đó chợt ùa về. Tiếng kêu thê lương vang vọng bên tai chấn động thần hồn. Nàng mở choàng mắt, nhìn chàng vô lực ngã xuống, nhìn chàng gập người giãy dụa, trong cơn hoảng hốt cảm giác như sự đau đớn cũng bị truyền sang, nước mắt rơi xuống cũng nóng bỏng theo.

“Thần Tiêu!” Nhiễm Duyệt chạy tới, quỳ gối bên Thần Tiêu, vươn tay ra dìu chàng. Cơ thể chàng nóng tới bỏng tay, dường như không thể chạm vào.

Viêm Lung đứng đó càng thêm kinh khiếp, chỉ biết lặp đi lặp lại lời nói trong bàng hoàng: “…Không thể đốt được, vì sao không thể đốt được?”

Mọi người thấy vậy cũng đều kinh hãi, đang định tiến lên xem cho kỹ thì Việt Vô Kỳ đã bước ra trước. Vẻ mặt của cô ta vẫn lạnh lùng sắc bén như trước, lời nói ra kiên quyết tới vô tình: “Xem ra Tiên tướng không thể làm gì được với Kim Nhụy này, vẫn nên để ta lên.”

Tất cả sự kìm nén và nhún nhường của Nhiễm Duyệt sụp đổ ngay sau câu nói này, nàng quay đầu, nước mắt đong đầy trong đôi mắt rực đỏ vì phẫn nộ: “Không cho phép đụng vào huynh ấy!”

Việt Vô Kỳ không thèm để ý, cứ thế thẳng tiến.

“Ta nói không cho phép đụng vào huynh ấy!” Nhiễm Duyệt nổi giận gầm lên một tiếng, tây nâng lên làm quyết. Tấm thuẫn vô hình như lớp vảy tầng tầng bung ra, cản trở bước chân Việt Vô Kỳ.

Việt Vô Kỳ nâng Linh phữu lên, gương mặt không chút giận dữ mà càng thêm lạnh lùng, “Ngươi cho rằng đây là bảo vệ hắn sao? Chẳng biết chọn lựa đúng là ngu ngốc. Được, muốn ta không động vào hắn cũng được, vậy ngươi tự cắt đứt Linh Ky của mình đi.”

Tự cắt đứt Linh ky?

Nhiễm Duyệt bỗng giật mình ngơ ngác. Nếu chiến linh không phục lệnh hoặc không chịu cho sai sử thì đệ tử có thể bẩm lên đàn chủ, nếu đàn chủ đồng ý thì có thể tự cắt đứt Linh ky. Như thế, Chiến linh có thể trở về hồ Túc Tinh còn chủ nhân sau khi luyện lại Linh ky có thể gọi Chiến linh khác về.

Nếu nàng chặt đứt Linh ky thì Thần Tiêu sẽ ra sao? Có thể thoát khỏi thể xác trở về hồ Túc Tinh hay vẫn bị trói trong phàm thân ở lại hiện thế? Nếu là vế sau thì được nhưng nếu là vế trước thì sao đây? Nàng sao có thể quên, chàng được Yến Hoàn dùng cái chết đổi về, nàng sao có thể dễ dàng buông tay…

Ý niệm này tràn đầy yếu đuối và ích kỷ khiến cho Nhiễm Duyệt cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Nhưng Việt Vô Kỳ đâu có biết tâm tư nàng trăm chuyển ngàn hồi, chỉ biết sự do dự của nàng làm cản trở cô ta.

“Không quả quyết đúng là lòng dạ đàn bà. Chính vì cái tính tình này của ngươi mới để cho Thiên Sĩ kia tự nhảy xuống hồ Túc Tinh…” Việt Vô Kỳ lạnh lùng thốt lên.

Những lời này như tia sét đánh thẳng vào đầu, đánh thức hồi ức mơ hồ. Sư tỷ Tân Dao từng kể rằng, hôm đi đưa thuốc bị tập kích đó, chính là Trấn Minh đàn chủ cứu nàng về. Cho nên Việt Vô Kỳ đã từng gặp Yến Hoàn, có lẽ còn …



Nhiễm Duyệt không khóc nữa, chậm rãi đứng lên. Nàng nhìn Việt Vô Kỳ, sự bi thương và phẫn nỗ biến thành vẻ bình tĩnh khiến người ta sợ hãi. Nàng mở miệng, gằn từng chữ: “Cô đã nói gì với Tiểu Yến?”

“Tiểu Yến? Ngươi nói Thiên Sĩ kia?” Việt Vô Kỳ nhếch mày, giọng điệu cực kỳ khiêu khích, “À, ta chỉ nói cho hắn một sự thật rằng: Không thể ngăn địch, cũng không cách nào bảo vệ chủ nhân thì ngươi còn có tác dụng gì?”

“Việt Vô Kỳ!” Còn chưa nghe xong Nhiễm Duyệt đã thét lên một tiếng. Theo tiếng thét, tầng tầng lớp lớp thuẫn chắn bảo vệ cũng chấn động theo, vang lên tiếng rắc nho nhỏ.

Việt Vô Kỳ khinh thường chê bai: “Đám đệ tử trẻ tuổi các ngươi thật buồn cười. Ngươi cho rằng Chiến linh là cái gì? Gọi về hiện thế là vì cái gì? Đến để làm bạn? Tình yêu? Ha, buồn cười …” Cô ta liếc nhìn Linh phữu trong tay, rồi nhìn Nhiễm Duyệt, nói: “Linh Túc cung ta gọi Chiến linh về là vì Hàng yêu phục ma, bảo vệ bá tánh! Cung chủ khen ngươi là “Ngọc sáng trời ban” hẳn là quá đề cao ngươi rồi! Không có thiên phú đã thế còn lãng phí tất cả vào tư tình cá nhân! Cuối cùng hại người hại mình!”

Nhiễm Duyệt đã sớm không nghe được gì nữa. Tất cả đạo lý vốn có thể hiểu được giờ đều là tiếng ồn. Những áp lực và vất vả tích lũy từ trước tới nay đều mất đi ý nghĩa. Cơn mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần như đang kêu gào được giải tỏa, hoặc khóc hoặc mắng hoặc phá hủy tất cả … Dường như chỉ có vậy thì mọi thứ mới qua đi, mới có thể bình tĩnh lại.

Chỉ thấy tiếng răng rắc vang lên liên tục, tất cả hộ thuẫn chớp mắt vỡ tan, như ngọc lưu ly vỡ thành mảnh vụn. Bên trong đại điện, vật nào bị lây dính mảnh vở đều bị một lớp trong suốt bao lấy, như cỏ cây bị băng tuyết phủ kín khi vào đông.

Việt Vô Kỳ nhíu mày, phủi hết mảnh vụn vương trên vai, lùi về sau mấy bước. Cô ta thu Linh phữu về, rút trường kiếm ra, chĩa thẳng về phía Nhiễm Duyệt.

Ngọc Điệt chân nhân thấy thế, quát lớn: “Tất cả dừng tay!”

Nhưng hai người đều làm ngơ, chỉ còn duy nhất ý niệm tranh đấu.

Lưỡi kiếm sáng lóa, mảnh vụn trong suốt, ánh sáng giao hòa, bóng và ảnh trùng điệp biến thành cảnh tượng mơ hồ. Trong cảnh mơ hồ đó, chợt có người tập tễnh bước tới, cầm lấy lưỡi kiếm của Việt Vô Kỳ.

Nhiễm Duyệt nhìn thấy người đang che cho mình chỉ biết thì thào gọi tên chàng:

“Thần Tiêu…”

~

Tác giả:

Chào mọi người ~~~

Mình lại trở lại rồi đây…

Trời ơi, đoạn này khó viết kinh khủng…

[Ngọc Điệt chân nhân: phụ nữ cãi nhau quả là đáng sợ…]

[Liệt Viêm đàn chủ: (gật đầu)]

[Ninh Sơ: (gật đầu)]

[Vân Hòa: (gật đầu)]

Khụ khụ, xem xong chương này, nhất định mọi người đều nảy sinh mối hoài nghi, vì sao không thể đốt được Kim Nhụy?

ừm, tuy rằng không muốn có quá nhiều mối liên quan giữa các câu chuyện nhưng đã liên quan rồi thì cứ liên quan luôn đi ~ [Na Chích: ghê chưa!]

khụ khụ khụ, sự thật là:

[Chỉ thấy bên trong đạo đàn, Khúc Kiều chẳng tổn hao chút lông tóc nào. – đây là đương nhiên. Hồi đạo hạnh nàng còn chưa đủ, suýt nữa chết trong biển lửa. Sau khi được cứu trợ, thứ đầu tiên nàng học chính là thuật Ngự hỏa. Cứ thế qua nhiều năm, nàng kinh qua rất nhiều loại lửa khác nhau, lửa binh đao, gió phơn, thậm chí là lửa yêu ma… Giờ, thế lửa đó cũng chẳng tính là gì] – trích trong Thề hẹn với quân.

Cho nên Thần Tang Kim Nhụy, siêu cấp chịu lửa…

[Tiểu hỏa long: QAQ]

Khụ khụ khụ, đương nhiên giờ chỉ là ngược nhỏ thôi, sau này nhất định sẽ là tình cảm ngọt ngào ~~~ (Lion: dối trá!!!)

Không có đau khổ và suy sụp thì sao có thể có đường đây ~~~~