Đến khi Việt Vô Kỳ đi xa, Thần Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Toàn bộ vết thương trên người chàng đều đã khép lại, chỗ đau cũng hoàn toàn biến mất. Chàng thử cử động tay chân, sau khi xác nhận đã hồi phục bèn khuỵu gối, đưa tay hướng về phía Nhiễm Duyệt, hỏi: “Chủ thượng có thể đứng lên không?”
Vào khoảnh khắc tay chàng chạm vào Nhiễm Duyệt, nàng lại khẽ đẩy tay chàng ra.
“Xin lỗi…” Nhiễm Duyệt nghẹn ngào cất lời, “Để ta một mình yên lặng một lát.”
Dứt lời, nàng chầm chậm đứng lên, chán nản bước đi.
Thần Tiêu lặng im nhìn theo nàng rời đi, tuy chàng có buồn bã, có sợ hãi nhưng theo lời nàng, chàng không đi theo.
Ngọc Điệt chân nhân thấy tình cảnh này, chỉ biết lắc đầu thở dài, nói với Ninh Sơ: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ninh Sơ cũng hết cách, đành theo chân nhân rời đi.
Sau đó vì phải gấp rút tiếp viện nên toàn phái đều vội vã chuẩn bị. Cuộc náo động vừa rồi trên quảng trường chỉ đưa tới vài câu bàn luận, sau đó nhanh chóng bị quên lãng.
Cho tới khi lên đường, Ninh Sơ vẫn canh canh chuyện này trong lòng. Từ đó tới giờ Nhiễm Duyệt chưa hề trở về phòng, Thần Tiêu có lẽ vẫn đang chờ, nếu không màng tới hai người này, không biết cả hai còn dày vò nhau đến bao lâu. Nhưng nếu xen vào thì chẳng khác nào đang phiền vào việc của người ta. Dẫu vậy, Ninh Sơ đâu có biết giờ người đang ở nơi đâu, lại thêm anh ta cũng tự biết khuyên nhủ an ủi không phải là thế mạnh của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta không thể làm gì khác ngoài đi nhờ Hoành Nghị.
Hoành Nghị gặp Ninh Sơ thì không khỏi kinh ngạc. Tuy mang tiếng là cùng một thế hệ ở môn phái nhưng thân là đệ tử nhập thất của Cung chủ, địa vị của Ninh Sơ đương nhiên cao hơn người khác. Nay tới đây, làm hắn hơi có chút cảm giác của tôm được rồng tới thăm. Khi Ninh Sơ nói rõ ý định, Hoành Nghị không khỏi mỉm cười. Ai mà ngờ vị sư đệ trông cao ngạo thế kia lại có tính tình chu đáo, quan tâm người khác tới vậy. Hoành Nghị tính trêu chọc mấy câu nhưng dầu gì cũng không quá quen nên đành thôi. Được người nhờ vả, hết lòng vì chuyện của người. Tiễn bước Ninh Sơ, hắn lập tức đi tìm Nhiễm Duyệt.
Nhắc tới chuyện “tìm Nhiễm Duyệt”, dõi mắt khắp Linh Túc cung, không ai có thể bì với Hoành Nghị.
Vòng qua đại điện, men theo con đường mòn dẫn tới sau núi, xuyên qua vạt rừng thông, có một mỏm núi đá. Dưới mỏm núi có một hốc đá nho nhỏ. Tạm coi như sơn động nhưng không được sâu, chỉ đủ chỗ cho một đứa trẻ thôi. Cho nên, hiện giờ, nơi này không còn vừa với Nhiễm Duyệt nữa.
Trông thấy nàng co người giấu mình dưới mỏm đá mà vẫn lộ hai chân ra ngoài, Hoành Nghị cười mỉm, chậm rãi bước tới.
“Ôi chao, ai đây nhỉ?!” Hoành Nghị cất lời trước.
Nhiễm Duyệt nghe thấy giọng của Hoành Nghị, đầu đang chôn giữa hai đầu gối hơi ngẩng lên. Nàng đã sớm ngừng thút thít khóc chỉ là hai mắt vẫn còn đỏ hoe. Nàng liếc nhìn Hoành Nghị rồi lại uể oải cụp mi xuống.
Hoành Nghị vẫn mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, không nói gì thêm.
Một lúc lâu sau, Nhiễm Duyệt lại là người lên tiếng, “Đói quá.”
“Lại còn không.” Hoành Nghị tiếp lời, “Mặt trời đã xuống núi rồi, vậy mà vẫn chưa bỏ bụng được cái gì.”
Nhiễm Duyệt gối đầu lên đầu gối, tay vặn xoắn vạt áo, hỏi: “Tiên sinh, có phải ta có chỗ nào đắc tội với Trấn Minh đàn chủ không?”
“Hả?”
“Hình như cô ấy ghét ta lắm…” Nhiễm Duyệt hạ thấp giọng, nghe vô cùng tủi thân, “Hay là vì ta vốn là kẻ khiến cho ai cũng chán ghét?”
Hoành Nghị không khỏi buồn cười nhưng trông Nhiễm Duyệt ủ rũ vậy, hắn đành nhịn. Hoành Nghị hắng giọng một tiếng, đáp: “Ừm, chuyện sáng nay ta đã nghe sư huynh Ninh Sơ của muội nói rồi. Ta nói này, Trấn Minh đàn chủ không ghét muội đâu mà là hận muội đấy.”
Lời này dọa Nhiễm Duyệt sửng sốt, nàng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Hoành Nghị.
Hoành Nghị từ tốn bổ sung thêm: “Hận rèn sắt không thành thép.”
Nhiễm Duyệt ngơ ngác, giơ tay lên đánh Hoành Nghị một cái.
Cái đánh này nhẹ lắm, chẳng có chút uy lực nào nhưng Hoành Nghị vẫn vờ như vô cùng đau đớn, than vãn: “Ơ kìa, sao lại đánh người ta thế?” Hắn thu liễm vẻ đùa cợt, kể, “Thật ra thì hôm đó sau khi muội giao thủ với Kiếm Thị Cức Thiên phủ bị thương, là Trấn Minh đàn chủ cứu muội về.”
“Ta đã biết.” Nhiễm Duyệt lẩm bẩm.
Hoành Nghị nhoẻn cười, lại nói: “Sau đó cô ấy tới tìm ta.”
“Hả?” Nhiễm Duyệt không khỏi kinh ngạc, “Tại sao?”
“Còn tại sao nữa? Là tới hỏi tội đó.” Hoành Nghị hồi tưởng lại chuyện hôm đó, không khỏi cười khổ.
Trấn Minh đàn chủ Việt Vô Kỳ vốn nổi tiếng lạnh lùng, đối với các đệ tử dưới quyền mình cũng không quá tình cảm, huống hồ là với đệ tử Liệt Viêm đàn. Cho nên khi nàng ta tới, quả thực khiến cho Hoành Nghị sợ hãi. Lúc đó, Hoành Nghị còn chưa biết việc Nhiễm Duyệt đối chiến với Kiếm thị nên dĩ nhiên không thể đoán ra mục đích của Việt Vô Kỳ. Cũng may Việt Vô Kỳ không phải là người vòng vo, hỏi thẳng luôn:
- Đệ tử Nhiễm Duyệt Liệt Viêm đàn có thiên tư rất cao, ngươi thân là sư phụ dạy nàng vì sao lại giấu diếm?
Hoành Nghị nghe vậy giật mình thảng thốt, không biết nên trả lời thế nào.
Việt Vô Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, chất vấn: “Hiện nay ma đạo hoành hành, Linh Túc cung đang lúc cần người, vì sao lại có hành động uẩn độc tàng châu*? Con bé tuổi còn nhỏ, không biết thực lực mình tới đâu nhưng ngươi há lại không biết. Nếu có lý do gì hãy nói thẳng ra.”
(*cất giấu báu vật)
Hoành Nghị thực bối rối, cân nhắc một hồi bèn đáp: “Đàn chủ có còn nhớ Liệt Viêm đàn từng có một đệ tử, mới mười tuổi đã luyện ra Linh ky, triệu hồi được Chiến linh?”
Việt Vô Kỳ ngẫm nghĩ một lát, cất lời: “Thì ra là cô bé đó.”
“Đúng. Là cô bé đó.” Hoành Nghị gật đầu, “Tuổi tác như vậy đã có thể triệu hồi Chiến linh gây chấn động toàn bộ môn phái… đáng tiếc, hôm đó Chiến linh nó gọi ra được lại là một vị Thiên sĩ.”
Việt Vô Kỳ hơi nhíu mày, đã có phần hiểu ý của Hoành Nghị: “Lấy thực lực của Chiến linh phán định thực lực của đệ tử đúng là lệ xấu ở Linh Túc cung. Nhưng ngươi hẳn là người hiểu rõ nội tình nhất, đã biết là có sự ngộ nhận, sao không giải thích với sư môn?”
“Đàn chủ đề cao ta quá,” Hoành Nghị ngượng ngùng cười một tiếng, “Nói ra thực xấu hổ, ta cũng có chỗ ngộ nhận đấy. Ngài xem, đại đa số đệ tử vất vả tu luyện mười mấy năm mới khổ luyện ra Linh ky. Có những người không may, dành cả đời cũng không tìm được chỗ then chốt. Còn cô bé này được môn phái nhận nuôi từ hổi 3, 4 tuổi, ngay cả một sư phụ đúng nghĩa cũng không có để lạy, đi theo một đệ tử không trên không dưới như ta tu luyện mấy năm, vèo một cái, lại gọi ra được Chiến linh… Aiz, ngài nói xem có dọa người không? Nhưng may sao, xem kỹ lại, ra là một Thiên Sĩ thôi, vậy đã đủ để người ta yên tâm rồi. Nghĩ chắc cũng chẳng có gì, chỉ cho là con bé cực kỳ may mắn, rốt cuộc vì đạo hạnh có hạn nên chỉ có thể gọi được Thiên Sĩ là cao lắm rồi.”
Lúc Hoành Nghị nói những lời này, giọng điệu nghe có vẻ bâng quơ còn mang theo mấy phần hài hước. Nhưng giọng điệu thế này cũng không thể che giấu nỗi muộn phiền và tự giễu trong đó.
Việt Vô Kỳ nhìn hắn, hừ lạnh: “Ra là vậy.”
Hoành Nghị nghe thấy sự khinh thường trong tiếng hừ kia, nhưng hắn vẫn giữ nụ cười mỉm, thuận theo lời nàng ta: “Ừm. Còn không phải là hèn yếu, ghen tị cho nên mới để hai mắt bị che sao? Nhưng giờ, con bé ngày một lớn, có mù cũng thấy rõ. Cô bé kia, thực sự không phải tầm thường, ta có nghĩ tới việc tiến cử con bé lên Liệt Viêm đàn chủ. Chỉ có điều….”
“Chỉ có điều gì?” Việt Vô Kỳ tiếp lời, “Lần này không bị che mắt nữa, mà bị che miệng sao?”
Những lời này nghe có vài phần trêu ghẹo, rõ ràng rất xa lạ với nàng ta nên điều này khiến Hoành Nghị không khỏi kinh ngạc. Hắn cười ha hả, lắc đầu đáp: “Cái đó thì không. Ta nghĩ, nếu có ngày được trọng dụng, con bé thực sự được lên vị trí cao hơn thì vị Thiên Sĩ kia sẽ khá phiền phức đây.”
“Làm sao phiền phức được? Cắt bỏ Linh ky, gọi một Chiến linh khác là được.” Việt Vô Kỳ bình thản đáp lại.
Hoành Nghị lắc đầu, cười nói: “Sống chung với nhau lâu, làm sao nói cắt là cắt được, nên ta có dò hỏi xem.”
Hoành Nghị nói tới đây đột ngột dừng lại. Việt Vô Kỳ không thích thái độ vòng vo tam quốc của hắn, tức giận hỏi: “Thì sao?”
Hoành Nghị nói nhỏ, “Con bé bảo, con bé đã triệu hồi được Chiến linh tốt nhất trên đời rồi. Linh ky ràng buộc, đó là duyên phận, chỉ mong đời này có thể kéo dài, vĩnh viễn không chia xa.”
“Hoang đường!” Việt Vô Kỳ nghe xong, mắng.
Hoành Nghị khoát tay, phản bác: “Lời ấy của Đàn chủ sai rồi, không hề hoang đường chút nào đâu. Con bé chăm chỉ tu luyện, sở trường là thuật phòng ngự. Ngài gặp chiến linh của nó rồi đó, 12 canh giờ không canh nào ở trong Linh phữu, hành động vô cùng tự do. Có thể chống được hao tổn bực này, tinh lực đã sớm vượt xa người thường. Nếu tiếp tục kiên trì bền bỉ, thoát thai hoán cốt chỉ là vấn đề sớm muộn.”
Việt Vô Kỳ im lặng trong chốc lát, lúc cất lời lên được, đã vô cùng nghiêm nghị, lạnh lùng: “Với tài năng như vậy lại có suy nghĩ nông cạn bậc này, thực là bất hạnh.”
“Mỗi người mỗi chí hướng, không thể cưỡng cầu được.” Hoành Nghị cười, tiếp lời nàng ta, “Những người tu tiên trên cõi đời này, có người một lòng trừ ma vệ đạo, che chở chúng sinh; có người giữ mình, lánh đời không ra. Không thể nói ai hơn ai kém.”
Việt Vô Kỳ bước lên mấy bước, “Xem ra không phải ngươi cố ý giấy diếm, mà là dung túng theo lòng riêng… Ngươi thực sự cảm thấy, nó có thể “giữ mình” được?”
Câu hỏi này, Hoành Nghị không thể trả lời.
“Hôm trước, nó cản hậu cho đồng môn, giao thủ với Kiếm thị Cức Thiên phủ.” Việt Vô kỳ nói.
Hoành Nghị nghe vậy, không giấu được nét âu lo, hỏi ngay, “Con bé sao rồi?”
“Bí quyết thiết trướng của nó quả thực rất lợi hại, có thể đánh nứt ma kiếm Kim Cương. Tiếc là đạo hạnh con bé còn nông, sau khi sử dụng chiêu này thì đã kiệt sức – được ta cứu về, người chỉ bị thương nhẹ, e là giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.” Việt Vô Kỳ đáp lại rất lạnh nhạt, nàng ta đổi chủ đề, hỏi sang chuyện khác, “Kinh qua trận đánh này, ngươi cảm thấy Cức Thiên phủ há có thể bỏ qua cho con bé?”
Hoành Nghị yên lặng, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
“Căn cứ theo tính tình của Lệnh chủ Cức Thiên, e là không bao lâu sẽ tới trả thù.” Việt Vô Kỳ nói, “Tới lúc ấy, con bé có bao nhiêu khả năng sống sót?”
Hoành Nghị lập tức cứng họng. Hắn chưa từng giao thủ với Lệnh chủ Cức Thiên nhưng có nghe nói. Ma đầu kia cực ta cực ác, trời sinh tính tàn nhẫn, có thù tất báo, biết có người đánh nứt ma kiếm, ắt không thể tha. Một trận đại chiến là khó lòng tránh khỏi. Nhiễm Duyệt chắc chắn sẽ là người đứng mũi chịu sào, cho dù Linh Túc cung hết lòng tương trợ, chỉ sợ vẫn lực bất tòng tâm…
“Càng buồn cười hơn, Chiến linh vốn có thể bảo vệ con bé, đây ngược lại, sẽ hại nó.” Việt Vô Kỳ khẽ thở dài, “Hôm đó lúc ta cứu con bé, thấy nó dùng Bí quyết thiết trướng bảo vệ Chiến linh của mình… Thân thể máu thịt lại đem ra chặn tổn thương cho Linh thể vốn đã chết, ngu ngốc biết nhường nào? Ban đầu ta còn không rõ, nay nghe những lời của ngươi, con bé chắc hẳn đã đối đãi với Chiến linh của mình như với người sống. Chiến linh không ngại ma chướng, không sợ sống chết, chính là ưu thế lớn nhất của Linh Túc cung ta để đối kháng với ma vật. Nhưng ngày nào con bé còn giữ suy nghĩ ngu ngốc này thì Chiến linh của nó chẳng thể làm gì được. Đến lúc quyết định sống chết ngay trước mắt, sẽ thế nào đây?”
Trông thấy Hoành Nghị vẫn không thể tiếp lời, Việt Vô Kỳ không còn lòng dạ nói tiếp, chỉ bảo rằng: “Ta vốn có ý nhận con bé làm đồ đệ, ai mà ngờ nó lại ngu ngốc không có chí tiến thủ… Thôi, đành để nó tự sinh tự diệt.”
Dứt lời, Việt Vô Kỳ đẩy cửa bước ra ngoài, chợt thấy cách đó không xa có một thiếu niên đang đứng. Người thiết niên ấy tuổi chừng 16, y phục trên người mang sắc tím tươi sáng, không giống đồ cũ vậy mà lại có vài chỗ rách rưới, còn dính cả bụi đất, trông khá thảm. So với y phục trên người, gương mặt thiếu niên mang sắc trắng tai tái, đôi mắt như suối nước mát trong veo. Cậu ta lẳng lặng nhìn Việt Vô Kỳ, môi khẽ mím, tựa như có lời muốn nói nhưng lại chẳng thể cất lên.
Việt Vô Kỳ nghĩ một lát là nhớ ra thiếu niên này.
Là chiến linh của con nhóc “ngu ngốc không có chí tiến thủ” kia – hình như tên “Yến Hoàn”…
…
Nghe tới đây, Nhiễm Duyệt chỉ cảm thấy lồng ngực căng trướng. Tân Dao sư tỷ từng kể, trước khi rời đi tiểu Yến có tới tìm Hoành Nghị. Cho nên, lúc đó đã gặp Việt Vô Kỳ? Và rồi, Việt Vô Kỳ, cô ta…
Nhất thời, Nhiễm Duyệt vừa đau lòng lại vừa tức giận, lục lại hết tất cả những lời từng nghe đồn, run giọng hỏi Hoành Nghị: “Vì sao Việt Vô Kỳ lại nói như vậy với tiểu Yến? Cô ấy mắng ta cũng được, sao phải giận cá chém thớt lên đầu tiểu Yến?”
Hoành Nghị trông phản ứng của nàng, không dám tùy tiện tiếp lời: “Khoan đã, đúng là Trấn Minh đàn chủ có nói với Yến Hoàn đôi lời nhưng ta cảm thấy không thể coi là giận cá chém thớt được. Hay là có gì đó hiểu lầm?”
Nhiễm Duyệt không khỏi nghi ngờ, giật mình chứng thực: “Chẳng phải cô ấy đã trách tiểu Yến tồi tệ lắm sao?”
Hoành Nghị bật cười, vội khoát tay, giải thích: “Không có chuyện đó. Ặc, nói thực thì lại giống khen hơn.”
“Khen á?” Nhiễm Duyệt càng hoang mang.
Hoành Nghị cân nhắc đôi lần, xác thực chuyện này.
Ngày đó Việt Vô Kỳ quan sát thiếu niên đứng trước mình rồi cất giọng nói vẫn luôn lạnh nhạt của mình: “Chỉ cách một cánh cửa vậy mà ta hoàn toàn không phát hiện ra… Bản lĩnh ẩn thân nhường này làm trinh sát hoặc tập kích sẽ không tệ đâu.”
Nói được vài câu như vậy, không để Yến Hoàn kịp phản ứng với những lời này, Việt Vô Kỳ đã nhẹ nhàng vòng qua cậu, rời đi luôn.
Yến Hoàn hơi nghiêng người, nhìn nàng ta đi xa, cau mày hỏi Hoành Nghị: “Đây là khen ta à?”
“Đại khái vậy…” Hoành Nghị vô cùng bối rối, lại có mấy phần chột dạ, đổi đề tài, “Ừm, mấy lời vừa rồi, cậu đã nghe hết cả?”
Yến Hoàn ra chiều ngẫm nghĩ, quay đầu mỉm cười, hỏi ngược lại: “Huynh hy vọng ta nghe được hay là không nghe gì?”
Hoành Nghị gãi đầu, trông cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn thở dài, né ra nhường chỗ mời Yến Hoàn vào nhà: “Cậu tìm ta có chuyện gì, vào nói đi.”
Yến Hoàn nhướng mày, nói với hắn bằng giọng khá mỉa mai: “Ai giống các người lén lút khua môi múa mép? Huynh đi ra đây, có lời gì chúng ta quang minh chính đại nói.” Cậu nói xong, lùi xuống mấy bước, ngồi xuống bậc thang trước phòng.
Hoành Nghị biết tính khí của Chiến linh, giọng điệu tuy có phần khiêu khích nhưng không hề có ác ý. Hắn cười bất đắc dĩ, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Yến Hoàn: “Nói đi, làm sao?”
Yến Hoàn từ tốn đáp lại: “Huynh cũng nghe vị Đàn chủ kia nói rồi đó. Nhiễm Duyệt bị thương, giờ vẫn bất tỉnh. Ta đương nhiên tới để nhờ huynh xin thuốc chữa bệnh rồi.”
Hoành Nghị nghe vậy, giận mình nhiều lời, quên bẵng chuyện Nhiễm Duyệt bị thương, “Thuốc trị thương ta có nhưng chữa bệnh thì ta không có bản lĩnh đó. Đại phu đã chẩn đoán chưa? Nói sao?”
Yến Hoàn cười khẽ, lắc đầu: “Biết bao người bị thương còn đang đứng xếp hàng kìa.” Cậu nói tới đây, giọng chuyển nặng nề, “Đệ tử cấp cao còn chưa chữa xong, sao tới lượt đệ tử cấp thấp…”
Nhất thời, Hoành Nghị chỉ biết lặng câm.
Yến Hoàn cũng yên lặng theo, cậu đặt bội kiến lên trên gối, nhẹ nhàng vuốt ve dây đeo kiếm. Sợi dây sắc đỏ đã sớm phai nhạt không còn nhìn ra sắc màu ban đầu, là lúc nên thay dây mới. Ý niệm chợt tới, như kim châm, ngón tay cậu sựng lại. Cậu nhìn sợi dây cũ sờn, hỏi: “Cô ấy có thể tiến hơn xa đồng lứa phải không?”
Hoành Nghị nghe lời này, do dự đáp: “Ừ…”
“Thật ra không chỉ có đồng lứa,” Yến Hoàn cười một tiếng, “Cả trong thế hệ của huynh cũng chẳng mấy ai so được với cô ấy.”
Hoành Nghị bật cười, “Này, lời của cậu khó nghe lọt lắm đấy.”
“Bởi vì triệu hồi phải Thiên Sĩ nên mới yên tâm…” Yến Hoàn liếc xéo hắn, “Lời này mới thực sự khó lọt tai.”
Hoành Nghị khụ một tiếng, “Thù dai thế. Được rồi được rồi, là ta đố kỵ người tài, con mắt thiển cận, cậu đại nhân* đại lượng, đừng để trong lòng.”
“Đại nhân* à…” Yến Hoàn cười than, “Đúng vậy, nếu như ta không chết sớm thì tốt biết bao.”
(*đại nhân: người bề trên (câu trên) và cũng chỉ cả người đã thành niên (câu dưới))
Hoành Nghị cảm giác đề tài đã đi chệch hướng, lòng muốn dừng lại nhưng Yến Hoàn lại tự kéo dài.
“Nếu như ta có thể sống lâu hơn mấy năm, chưa biết chừng đạo hạnh đã cao hơn. Khi đó chết đi không thành được Thần Tôn thì tốt xấu gì cũng lên hàng Tiên Tướng.” Yến Hoàn cau mày nói tiếp, “Sao mà ngờ được lại táng mạng khi còn trẻ như vậy? Haiz.”
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá. Đúng rồi, không phải cậu tới xin thuốc à? Để ta vào trong lấy cho cậu nhé?” Hoành Nghị mỉm cười, nói sang chuyện khác.
Yến Hoàn gật đầu, “Ừ, ta nghĩ nhiều quá rồi. Dựa vào khả năng của ta, sống lâu hơn vài năm cũng chỉ có thể thế này thôi.”
“Không phải…” Hoành Nghị cuống quýt cố gắng lảng sang chủ đề khác, “Ta bảo, cái đó…”
“Nhưng cô ấy không giống vậy, phải không?” Yến Hoàn tiếp lời. Cậu giơ tay lên, ước chừng một khoảng cao hơn mình, “Lúc mới gặp, rõ ràng chỉ cao chút thôi. Giờ thì nhỉnh hơn ta mất rồi. Ban đầu chỉ là một cô nhóc dán người thích khóc nhè, sao mà ngờ, có ngày cô ấy sẽ chắn đằng trước ta. Thực sự, ta đúng là chẳng làm nổi trò trống gì…”
Hoành Nghị không nghe nổi nữa, giơ tay lên cốc đầu Yến Hoàn, “Nói linh tinh!”
“Huynh đần à!” Yến Hoàn quay lại, khinh bỉ, chỉ rõ sự thật, “Đánh ta chỉ có huynh đau thôi.”
Hoành Nghị không thèm tiếp lời cậu, bàn tay vừa cốc xong không bỏ xuống, cứ ở đó dí đầu Yến Hoàn, “Không được coi nhẹ mình. Cậu là Chiến linh tốt nhất trên đời đấy.” Hoành Nghị không cười, lời nói ra tuy dịu dàng nhưng chứa đầy sức nặng.
Yến Hoàn nhoẻn cười, gạt tay hắn ra, “Còn cần huynh nhắc chắc?” Dứt lời, cậu đứng lên, “Ta phải về rồi, mau lấy thuốc trị thương cho ta đi.”
Hoành Nghị gật đầu, rảo bước vào nhà lấy thuốc. Lúc đi ra, chỉ thấy Yến Hoàn ôm kiếm dựa vào cột trụ, thất thần nhìn đi đâu. Hoành Nghị nhìn theo ánh mắt cậu, thấy đó là hướng đại điện. Từ Liệt Viêm đàn dĩ nhiên không thể trông thấy đại điện, cùng lắm chỉ có thể trông thấy một phần mái mà thôi. Hoành Nghị không khỏi suy đoán, chẳng lẽ chiến linh cũng muốn tìm cung chủ tự tiến cử chủ nhân mình?
Cuối cùng, Hoành Nghị cũng không tiện hỏi nhiều, đưa thuốc trị thương rồi dặn dò cách dùng. Yến Hoàn vâng dạ sau đó chợt hỏi một câu: “Phòng đệ tử cấp cao sẽ có cả gian trong gian ngoài phải không?”
Hoành Nghị nhất thời ngơ ngác, không hiểu dụng ý của cậu, chỉ biết đáp đúng sự thật: “Đúng vậy.”
“Tiện nghi nhỉ!” Yến Hoàn thốt lên câu như vậy rồi xoay người phất tay, “Đi đây.”
Nhớ lại, khi đó không biết là bởi vì ánh sáng quá chói chang hay bởi vì tiết trời và cả bộ y phục sắc tím nhạt của Yến Hoàn mà trông cậu thật mờ nhạt. Có lẽ đã có rất nhiều thống khổ và không nỡ, thứ có thể nhớ được, chỉ là ký ức vụn vặt, không đáng nhắc tới nhưng lại quá đỗi dịu dàng.
Trên đời này không có nhiều “sớm biết vậy”, mà dù có, lúc ấy có kéo cậu ta lại nhưng cũng không thể nói ra đạo lý đao to búa lớn nào. Có câu “Người trong cuộc mơ hồ” nhưng làm người đứng xem, chưa chắc rõ hơn bao nhiêu. Chiến linh có dáng hình cậu thiếu niên ấy nhưng tâm trí nào trẻ con, tiền căn hậu quả đã sớm tỏ; chuyện nên nghĩ chuyện cần làm, vì nghĩa quyết không từ.
Nhiễm Duyệt không biết vì sao mình khóc, nhưng nước mắt không thể ngừng rơi.
Hoành Nghị biết mình vô lực, càng không thể khuyên, đành mặc nàng khóc. Hồi lâu sau, hắn thốt lên một câu: “Đúng là Chiến linh tốt nhất trên đời…”
~
Tác giả:
Chào mọi người!!!
Lần này lại delay một tháng, mình thực sự xin lỗi Tổ chức, xin lỗi nhân dân…
Nhưng vì tháng trước đi du lịch về, sau đó cả người thấy không khỏe, lâm vào kiểu trạng thái “Chỉ cần nằm thôi không muốn làm gì khác”.
Khụ khụ, thêm nữa là nội dung chương này khá khó viết.
Đúng vậy!
Viết đối thoại rất khó viết ah!!!!!
Mình chỉ thích viết đánh nhau thôi!!!!!
Tóm lại chương này muốn nói với mọi người một chuyện: Người yêu bạn nhất, không bận tâm bạn bay cao bao xa, chỉ quan tâm tối bạn ngủ có ngon không ~
Khụ, chuyện chính là như vậy~
ừm, qua chương sau, mọi thứ chắc sẽ thuận lợi hơn, chắc hẳn vậy….
mình sẽ tiếp tục cố gắng!!!