“Chẳng phải bổn tọa đã nói sao, vì giờ khắc này bổn tọa hao tổn tâm tư lắm đó.”
Lệnh chủ còn chưa dứt lời, tiếng nổ vang đã rộ lên bốn phía. Kiếm quang ào ạt, tuôn trào, lượn vòng phá nát toàn bộ ma cốt. Kiếm khí tàn dư từ đó khuấy lớp bụi xương tạo thành một màn sương mù.
Trong khoảng không mịt mờ, một bóng dáng vút thẳng như lưỡi kiếm, mang theo sát ý bén nhọn chĩa vào Lệnh chủ.
Lệnh chủ chẳng hề hoảng hốt, chỉ lui bước đưa tay lên. Cự kiếm bạch kim dựng thẳng bên cạnh đột nhiên chấn động, chớp mắt đã bay tới trước người Lệnh chủ, đỡ đòn kia.
Hai bên đối diện nhau, Lệnh chủ ngước mắt nhìn kẻ đột ngột ra đòn, cười khẽ: “Quên mất ngươi.”
Kẻ đánh bất ngờ ấy đương nhiên là Tuyệt Trảm. Hắn nheo mắt, ánh kiếm loe lóe trong đôi con ngươi, vô cùng nguy hiểm. Hắn cất lời, giọng điệu ngông nghênh: “Giờ nhớ chưa?”
Lệnh chủ bật cười, gật đầu với thanh cự kiếm trước mặt, tiếng kim loại va chạm nhau vang lên ngay sau đó. Tuyệt Trảm ý thức được chuyện gì nên vội vã lui người. Tới khi trụ vững, hắn cúi xuống thấy xiềng xích trên cổ tay mình đều được cắt hết.
“Không cần cám ơn.” Lệnh chủ vui vẻ nói vậy.
Tuyệt Trảm ngơ ngẩn sau đó quay đầu theo bản năng, liếc Việt Vô Kỳ.
Ma cốt bị hủy, ma chướng theo đó suy yếu đi nhiều. Việt Vô Kỳ đứng thẳng, kiên cường ngạo nghễ chẳng khác nào buội trúc. Thấy Tuyệt Trảm nhìn mình, cô hờ hững cất lời: “Hợp ý ngươi quá còn gì?”
Tuyệt Trảm không tiếp lời, sau một thoáng ngập ngừng, hắn chau mày đáp trả: “Linh ky vô hình, trói buộc từ xiềng xích chỉ là tượng trưng, cô đừng hòng lừa ta.”
Không đợi Việt Vô Kỳ đáp lại, Lệnh chủ ân cần gợi ý: “Vậy để ta giết ả cho ngươi nhé?”
Gương mặt Tuyệt Trảm chỉ có chán ghét, hắn vẫy tay gọi luồng kiếm quang nữa tới, lao thẳng về phía Lệnh chủ.
Lệnh chủ hóa giải kiếm quang, lắc đầu thở dài: “Ngoài mạnh trong yếu, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.”
Tuyệt Trảm xoay người lại, mắng: “Tên ma đầu kia, bớt nói linh ta linh tinh đi.”
Lệnh chủ bật cười: “Ồ, bổn tọa là ma đầu vậy ngươi là gì?”
Vấn đề này quá ngớ ngẩn, Tuyệt Trảm đáp chắc như đinh đóng cột: “Thần Tôn.”
“Thần tôn?” Lệnh chủ nhại lại giễu cợt, nhìn Việt Vô Kỳ, “Linh Túc cung các ngươi vẫn giương cái thuyết pháp “thần tiên” kia ra lừa gạt người ta à? Tồn tại trong hồ Túc Tinh là cô hồn dã quỷ chết không cam tâm. Thần – Ma – Yêu – Nhân, gì cũng có.”
Việt Vô Kỳ im lặng.
Phản ứng này tuyệt không phải phản bác. Lệnh chủ coi như hài lòng, hả hê quay sang Tuyệt Trảm: “Bổn tọa nói đúng chứ gì?!” Ả vừa nói vừa chỉ vào Thần Tiêu ở gần đó, “Kẻ đó xác thực là Thần.” Rồi tay ả lả lướt di chuyển trỏ vào Tuyệt Trảm, “Còn ngươi thì không.”
Tuyệt Trảm nhìn đầu ngón tay thẳng thừng chĩa vào mình, bực dọc trào dâng. Kiếm quang lóe lên, lao tới tưởng chừng muốn cắt đứt ngón tay Lệnh chủ.
Lệnh chủ rụt tay về, vạch trần chân tướng: “Sát ý như vậy, không phải yêu ma thì còn cái gì nữa? Việt Vô Kỳ ơi, ngươi đã sớm phát hiện ra cho nên mới khóa hắn lại đúng không?”
“Nói hết chưa?” Việt Vô Kỳ lạnh lùng hỏi duy nhất một câu.
Lệnh chủ chưa kịp trả lời, bàn chân trên mặt đất bỗng bị kìm giữ, xiềng xích đen nhánh quấn quanh, trói chặt ả trong nháy mắt.
Việt Vô Kỳ thở phào, lên tiếng: “Đa ta ngươi mất thời giờ nói linh tinh.”
Lệnh chủ biết mình trúng kế, nhìn xiềng xích khóa kín hai cánh tay, cố gắng vùng vẫy tuy nhiên chúng chẳng hề nhúc nhích.
Việt Vô Kỳ cất tiếng cười lạnh, quay lại giải thích với Tuyệt Trảm: “Ngươi sai rồi. Linh ky đúng là vô hình nhưng xiềng xích chẳng phải đồ tượng trưng. Xiềng xích này tạo ra chuyên để trói buộc yêu ma, vừa rồi thứ muốn trói không phải yêu ma nên ta không quá chắc chắn, đành mượn lực Linh ky.” Cô nói rồi liếc nhìn Nhiễm Duyệt và Thần Tiêu ở ngay bên sau lại đưa mắt về phía Lệnh chủ, “Ma đầu, trước giờ ngươi nào có coi ai vào mắt, chắc chẳng biết bản lãnh của ta đâu…” Cô thoáng ngừng lại, hai tay nhấc lên, xiềng xích đen nhánh đan cài như lưới, trải rộng sau lưng cô, “Ám ảnh thiên la!”
(thiên la: lưới trời, ám ánh: bóng tối)
Tiếng hô vừa dứt, lưới xiềng xích như bóng tối bao phủ Lệnh chủ, che kín ngay lập tức, thắt chặt thành một quả cầu sắt cực lớn.
Đòn đánh thuận lợi ngay lần đầu tiên khiến Việt Vô Kỳ không khỏi thả lỏng nhịp thở. Cô khấu quyết ổn định thuật pháp, quay lại nói với Nhiễm Duyệt: “Mau quay về núi.”
Nhiễm Duyệt nào dám chần chừ, đỡ Thần Tiêu dậy. Nhưng xiếng xích trói chàng quá nặng, nhất thời không thể suy chuyển.
Việt Vô Kỳ thấy vậy, cau mày gọi: “Tuyệt Trảm!”
Bấy giờ thân hình Tuyệt Trảm mới chấn động, như vừa tỉnh cơn mê. Hắn kinh ngạc nhìn Việt Việt Kỳ chòng chọc, lặng im. Ngay sau đó, hắn phi thân tới bên người Nhiễm Duyệt, một tay dựng Thần Tiêu dậy, một tay túm Nhiễm Duyệt, vận lực bay lên không, hướng thẳng về đỉnh Thần Dục.
Nhiễm Duyệt nghe tiếng gió gào thét bên tai, nước mưa rào rạt táp vào mặt mũi, đau rát. Đỉnh Thần Dục có đốt đèn nhưng chẳng đủ sức rọi sáng đêm mưa. Nàng theo bản năng quay đầu, nhìn chân núi chìm trong bóng tối quạnh quẽ.
Đột nhiên, lớp xiềng xích trùng trùng ánh lên màu lửa, hắt ánh đỏ cam rọi vào đôi con ngươi Nhiễm Duyệt.
Đó là …
Nhiễm Duyệt chợt nhớ ra thứ gì, hoảng hốt hô thành tiếng: “Sí Liệt!”
Nghe thấy hai chữ này, động tác của Tuyệt Trảm hơi khựng lại.
Sí Liệt – một trong năm thanh bảo kiếm của Lệnh chủ Cức Thiên. Kiếm này có thể sinh ra thiên hỏa, thứ mà ngày đó họ tận mắt chứng kiến nó đun chảy xiềng xích của Việt Vô Kỳ.
“Nhờ huynh đưa Thần Tiêu về núi!” Nhiễm Duyệt dứt lời, giãy ra khỏi cánh tay Tuyệt Trảm, phi thân trở về.
Tuyệt Trảm cảm thấy khó chịu, tính túm nàng lại. Chợt thấy ánh lửa càng bừng lên dữ dội trong xiềng xích, tựa như có thứ gì đó muốn bùng phát. Giọng của Lệnh chủ vang lên, nhỏ và nhẹ, ung dung và thảnh thơi: “Sí Liệt.”
Theo tiếng lệnh, chất lỏng bằng kim loại bị nung chảy phun trào, lớp xiềng xích trùng trùng tách ra ngay tức khắc, đốm lửa vung vãi khắp mặt đất.
Thân thể Việt Vô Kỳ nghiêng ngả trực ngã. Dẫu vậy, không để cô kịp trụ vững, Lệnh chủ giơ kiếm lên, chê bai: ‘Còn tưởng bản lãnh thế nào… Phá hỏng tâm tình của bổn tọa, mi đền nổi không?! Thôi hỏa hoán kiếm, thiên viêm phệ!”
(* kiếm được tôi luyện (nhúng vào nước lạnh) sáng rực rỡ. Bầu trời bị cắn nuốt tới rực nóng. Lion: @@)
Trong khoảnh khắc, lửa bừng bừng, cuồn cuộn đốt sạch mây mưa. Đêm bị ráng đỏ nhuộm màu, quỷ dị bất tường.
Thấy mưa lửa rơi xuống, Nhiễm Duyệt mặc kệ bản thân rơi xuống đất ngả nghiêng, lảo đảo chạy tới bên Việt Vô Kỳ.
Sợ hãi, hối hận, vô lực, thống khổ, bi thương… đủ mọi cảm xúc ngập trong đầu vào giờ phút này đều bị quét dọn sạch, nàng sáng rõ, bình tĩnh hơn bao giờ hết. Bởi nàng biết nàng phải làm gì, cũng tin chắc mình có thể làm gì. Nàng đứng cạnh Việt Vô Kỳ, chồng hai tay lên nhau sau đó hướng lên trên, kiên định ra lệnh: “Kình!”
(kình: nâng lên cao)
Lá chắn bảo vệ trải rộng trên mặt đất rồi lại theo động tác của nàng mà bật lên. Tốc độ bật rất nhanh, chấn động không khí khiến mưa lửa bay ngược trở về. Lá chắn bảo vệ bay cao, kình lực mạnh mẽ hóa giải mây lửa che trời, làm trời đêm hiện ra lần nữa. Trăng treo trên cao vằng vặc rọi xuống nhân gian.
Cảnh tượng này cũng khiến Lệnh chủ phải kinh ngạc.
Nhiễm Duyệt thả tay xuống, nén hơi thở dồn dập, ưỡn ngực, ngẩng đầu, ngạo nghễ chê bai: “Còn tưởng bản lãnh thế nào.”
Việt Vô Kỳ nghe lời nàng nói, bật cười, rồi lắc đầu thở dài: “Ta đã sớm biết ngươi là một kẻ không sợ chết.”
Bị gán mác như vậy, Nhiễm Duyệt cũng hơi ngượng nhưng giờ không phải lúc ngượng ngùng.
Đòn đành bị thất thủ vậy mà Lệnh chủ lại bật cười. Ả hé môi, lẩm bẩm: “À, … là giận à…”
Tức giận?
Nhiễm Duyệt hiểu ngay. Ma đầu kia yêu thích việc đùa bỡn nhân tâm, nhạy bén với mọi cảm xúc của con người. Cho nên ắt ả đã phát giác ra cơn tức giận trong lòng nàng lúc này.
Đúng vậy, đúng là tức giận…
Nhiễm Duyệt nhìn Lệnh chủ, mở hai tay ra, chắp lại trước người, “Ma đầu, ngươi tổn thương đồng môn ta, khi nhục chiến linh ta, nhiều lần mạo phạm sư môn ta! Dẫu ta không địch lại ngươi nhưng ta đây tuyệt không khiếp sợ! Còn bản lãnh gì nữa, lôi ra hết đi!”
Lệnh chủ gật đầu, thoải mái thản nhiên, trường kiếm trong tay ả chỉ lên trời:
“Được, xem xem.”
…
Lại nói Tuyệt Trảm mang theo Thần Tiêu trở lại đỉnh Thần Dục, thay vì bước vào cửa cung, hắn ném Thần Tiêu xuống con đường núi, vọng ra xa thấy ráng đỏ tan hết, trăng soi tỏ vạn dặm.
“Đỡ được…” Tuyệt Trảm lẩm nhẩm, chẳng hề nhận ra nỗi ưu tư đong đầy trong câu nói của mình.
Lúc này, đèn đuốc rực sáng trong Linh Túc cung, trăm ngàn Chiến linh phi thân lên, lao thẳng xuống núi.
Cảnh tượng này Tuyệt Trảm đã từng gặp.
“Thiên quân đại trận” – thuật pháp nổi danh của Đàn chủ Sơ Vi – Hình Mạch: tuyệt kỹ đồng thời sai khiến hàng ngàn Chiến linh. Dưới ma chướng, tiên pháp bị khống chế, chỉ có Chiến linh mới không chịu ảnh hưởng. Đứng trong đạo đàn, lệnh chiến linh xuống núi tiếp viện là cách làm thông minh và ổn thỏa nhất. Ma đầu kia dẫu có mạnh tới đâu giờ phải đối mặt với hàng ngàn Chiến linh, chưa chắc chiếm được thế thượng phong…
Cho nên không cần hắn đi nhỉ?
Hắn đứng trong cơn mưa đêm vô chừng vô tận, lặng thinh.
Một cử động nhỏ thình lình tới khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn cúi đầu, thấy Thần Tiêu đang kéo vạt áo mình – nói “kéo” nghe có vẻ khá phóng đại vì hiện giờ, Thần Tiêu đã không còn sức hành động, huồng hồ còn bị xiềng xích trói buộc. Thần Tiêu chỉ là dùng đầu ngón tay đẩy vạt áo hắn thôi.
Tuyệt Trảm hừ lạnh một tiếng, xé vạt áo mình ra, quở mắng: “Thảm hại thế này rồi mà vẫn chưa yên à?”
Tầm nhìn dưới cơn mưa đêm nặng hạt đã sớm trở nên mơ hồ. Thần Tiêu nhìn theo phương hướng âm thanh phát ra, môi mấp máy, không nói nên lời.
Tuyệt Trảm im lặng một thoáng sau đó hắn ngồi xuống, chán ghét hỏi: “Muốn nói gì?”
Thần Tiêu dùng toàn bộ sức lực để nói duy một chữ: “Hủy…”
“Hủy?” Tuyệt Trảm nghĩ một loáng là biết ý nghĩa của chữ này, “Ngươi muốn ta phá hủy Thần Tang Kim Nhụy trong cơ thể ngươi?”
Tới sức gật đầu cũng không có, Thần Tiêu chỉ nhắm mắt coi như là câu trả lời.
“Thế chẳng khác nào chết thêm lần nữa vẫn quyết lấy lại sức mạnh bảo vệ chủ nhân? Lòng trung sáng ngời quá nhỉ?!” Tuyệt Trảm nhìn xiềng xích trói chặt Thần Tiêu, giọng trầm xuống, “Thần Tang Kim Nhụy với Linh Ky có gì khác đâu, đều là trói buộc. Gọi là phải tới, vẫy thì tự biết mà đi, giống như con chó bị xích vậy. Làm chó cho con nhóc kia với cho tên ma đầu đó thì khác gì. So với nhau, Thần Tang Kim Nhụy còn cho ngươi thêm được một thân xác, cũng coi như có ân tái tạo.”
Thần Tiêu đâu thể phản bác và cũng không có sức, dù có sức thì chàng chẳng lấy đâu ra tài ăn nói phản bác.
Tuyệt Trảm cười một tiếng, kết luận: “Cho nên tội gì giãy giụa, chờ tới hồi kết xem bên nào thắng thì ngươi hẵng đầu quân làm chó cho bên đó.” Hắn dứt lời, đứng dậy rời đi, ai ngờ vạt áo mình lại bị kéo. Hắn tức giận, đá văng tay Thần Tiêu đi, quát, “Không nghe hiểu tiếng người à? Giờ không có tâm trạng giết ngươi! Ngoan ngoãn nằm đó cho ta!”
Hắn nói nghe rất hung ác nhưng chẳng có chút ác ý nào trong đó. Thần Tiêu phát giác ra chuyện này, chàng mỉm cười.
Tuyệt Trảm nhíu mày, cơn tức của hắn giảm bớt đi vài phần. Hắn yên lặng một hồi lâu mới hỏi: “Tới nước này, muốn hủy Thần Tang Kim Nhụy trong cơ thể ngươi thì phải nạo xương lóc thịt, xẻ gân cắt mạch. Thống khổ đó ngươi không sợ chút nào sao?”
Mưa đêm ào ào giấu đi tiếng đáp quá nhỏ.
Tuyệt Trảm không nghe rõ nhưng hắn rất rõ câu trả lời của Thần Tiêu. “Đúng, sao ngươi phải sợ…” Hắn tự lẩm bẩm như vậy, “Cô chủ chẳng biết trời cao đất rộng của ngươi ban đầu vì muốn lưu lại Kim Nhụy cho ngươi mà cả gan xúc phạm Việt Vô Kỳ. Cô nhóc không coi ngươi là Chiến linh, đối với ngươi như người phàm, chỉ mong ngươi sống khỏe mạnh. Lòng thương đó lây sang cả Việt Vô Kỳ. Mới vừa rồi, rõ ràng muốn ta hủy diệt Kim Nhụy nhưng sau khi trói được ngươi thì chỉ bảo ta đưa ngươi về núi… Chủ nhân ngươi chẳng nỡ giết ngươi còn Việt Vô Kỳ cũng ôm lòng may mắn, kỳ vọng một bước ngoặt xảy tới. Khổ tâm đó ngươi hiểu chứ? Vẫn muốn ta làm người xấu nữa sao?”
Nói xong, chỉ còn tiếng mưa rơi. Không ai đáp lời, hoặc không cần phải đáp.
“Ha….” Tuyệt Trảm chợt cười rộ, “Đủ rồi.” Hắn giơ tay lên, dẫn kiếm quang tới, rọi sáng đôi mắt lạnh băng của hắn, “Chúc mừng ngươi, chọn đúng người. Ta đúng là người xấu!”
Lời hết, kiếm quang lập tức chém xuống. Máu tươi phun trào hòa vào nước mưa nhuộm đỏ đường núi, phác họa cảnh tượng thê lương. Thần Tang Kim Nhụy khôi phục cực nhanh, Tuyệt Trảm xuống tay cực độ tàn nhẫn. Ánh vàng bất diệt, kiếm quang không ngớt, đòn tấn công mãnh liệt hỗn loạn như trút cả sự cáu kỉnh trong lòng.
Không biết trôi qua bao lâu, trong sắc đỏ máu có lóe tia sét, dần dần trở nên rực rỡ rạng ngời. Tiếng chim yến réo rắt, nho nhỏ yếu ớt nhưng vô cùng rõ ràng.
Tuyệt Trảm thu tay về, rút sạch kiếm quang. Ở trước mắt, trong vầng sáng rực rỡ có bóng người hiện lên. Giọng nói của Thần Tiêu truyền ra từ nơi chói lọi, vững vàng, bình ổn:
“Đa tạ.”