Vì Sao Đêm Ấy

Chương 36




“Chủ nhân”

Yến Hoàn…

Nhiễm Duyệt sững sờ nhìn người trước mắt và chính nàng cũng không rõ tâm trạng mình trong khoảnh khắc ấy.

Người thiếu niên trong ký ức chưa từng gọi nàng tiếng “chủ nhân” bao giờ. Tất cả trước mắt, giả dối tới nực cười. Nhưng nàng cười không nổi…

An Hành đứng bên trông thấy vẻ mặt của nàng, cất lời châm biếm: “Cô không tưởng là thật đấy chứ?”

Nhiễm Duyệt nhíu mày, trừng mắt với Dạ Điệt – kẻ đang biến ảo thân hình kia, lớn tiếng trách mắng: “Yêu ma vô sỉ, dám khi nhục chiến linh của ta!”

Lời nói vừa dứt, từng luồng sáng dâng lên từ bên dưới chân nàng, bện thành xiềng xích, kéo tới trói chặt Dạ Điệt chỉ trong phút chốc.

Dạ Điệt cười khẽ: “Cô biết không, để huyễn hóa ra hình dạng này khó nhằn lắm đấy. Trong các thủ hạ của Cức Thiên phủ, chỉ có U Chập là từng gặp tên Chiến Linh này của cô. Thế nào, giống chứ?”

Nhiễm Duyệt không nói gì, giơ tay lên, siết chặt xiềng xích thêm, bóp lấy yết hầu Dạ Điệt.

“Ồ, là phẫn nộ à…” Giọng Dạ Diệt hơi khàn đi, nhưng ý cười vẫn ngang tàng như trước, “Lòng người yếu đuối quá thể, biết rõ là giả mà vẫn cứ dao động đấy thôi. Và mỗi khi nỗi lòng dao động, chính là lúc Linh ky dao động, nhỉ?”

Nghe thấy lời này, lòng Nhiễm Duyệt trầm xuống.

“Kinh hoàng, sầu lo, hối hận…” Dạ Điệt giơ tay, vuốt lên chính sợi xích đang siết lấy cổ họng gã, ý cười lấp lánh trong mắt, “Cứ tiếp tục đi, ta sẽ không đánh trả đâu.”



Trên đỉnh Thần Dục, sấm sét kéo tới.

Không một chút chần chừ, sét nhoáng bổ xuống, đâm thẳng về phía Lệnh chủ. Lệnh chủ gọi bốn thanh bảo kiếm ra, nhưng không đánh trực diện mà một mực thối lui. Ngờ đâu, sét đánh rào rạt, vừa rơi xuống đất đã như búa rìu tiếp tục giơ lên chém xuống. Lệnh chủ nhíu mày, nghiêng người tránh đi đã thấy trùm sét khác bổ tới.

Trong chớp mắt, sấm sét giăng kín trời, tựa như một tấm lưới khổng lồ phủ lên trời đất. Xét thấy không còn cách tránh né, Lệnh chủ giơ kiếm lên, niệm: “Băng Nghiêu!”

Bảo kiếm chấn động, cắm thẳng xuống đất. Phút chốc sau, đá núi đột ngột trồi lên khỏi mặt đất kết thành mái vòm. Dẫu cho sấm sét đánh nát vẫn chồng lên nhau như vô tận.

Lệnh chủ đứng dưới lớp đá, ngẩng đầu, mỉm cười.

Phía trên trời cao, vị lôi thần chốn Cửu Thiên vẫn thánh khiết vô ngần như trước nhưng trong đôi mắt đã mất đi vẻ ung dung, ánh mắt nhìn xuống ngợp đầy chán ghét.

Lệnh chủ bật cười, ra vẻ thở dài: “Ôi chao, đã là thần linh thì ắt thương xót vạn vật của đất trời. Nói thế nào nhỉ? Ừm, thiên địa bất nhân. Bổn tọa tuy là ma nhưng cũng được đất trời nặn thành, sao lại bị ngươi chán ghét vậy?”

Thân Tiêu im lặng, tiếp tục tấn công.

Lệnh chủ chẳng chút e dè, lời nói ra nửa trêu đùa nửa khiêu khích: “Thật là, chớ nóng giận mà. Phải rồi, ngươi thích hiến tế máu thịt phải không, bổn tọa tặng ngươi nhé?!”

Dứt lời, y vung tay lên, xác của đám yêu ma trên mặt đất bị bốc lên ùn ùn, lao về phía Thần Tiêu.

Thần Tiêu nhíu mày, chuẩn bị dẫn sấm sét tới chợt nghe thấy giọng Tuyệt Trảm vang lên từ phía sau:

“Vướng víu! Tránh ra!”

Lời còn chưa dứt, lưỡi kiếm đã xẹt qua, quét sạch xác ma. Sau đó Tuyệt Trảm lao nhanh tới, dẫn kiếm, đâm thẳng về phía Lệnh chủ.

Nét tươi cười trên gương mặt Lệnh chủ chợt tắt, nắm thanh Kim Cương trong tay, vung kiếm chặn đánh. Tuy nhiên, sau mấy chiêu, y chợt phát hiện ra sự khác thường, khinh miệt hỏi: “Chiêu nào chiêu nấy của ngươi đều hướng về tay chân bổn tọa, sao, muốn Thần Tang Kim Nhụy à?”

Vẻ mặt Tuyệt Trảm lạnh như băng, hắn không đáp gì hết.

“Sao đều chung cái kiểu hững hờ chẳng nói chẳng rằng gì hết vậy?” Lệnh chủ hóa giải chiêu kiếm của hắn, cười bảo: “Ai ôi, đều là yêu ma với nhau, chúng ta vốn nên thân thiết mới phải. Không bằng thế này, ngươi quy thuận bổn tọa, bổn tọa sẽ ban một viên Kim Nhụy cho ngươi nhé, được không?”

Chẳng để y kịp nói hết lời, tiếng nổ đùng đoàng của sấm đã lấp đi toàn bộ âm thanh. Trong khoảnh khắc ấy, cả ánh kiếm và ánh sét cùng hòa hợp, như sóng triều mãnh liệt, nuốt chửng lệnh chủ.

Lúc ấy, ý cười của Lệnh chủ mới tắt, đổi thành vẻ giễu cợt. Y xoay cổ tay ngửa ra, thanh gỗ hoa trắng ngà hiện lên nơi tay. Y vung nó lên, không có sát khí, nhẹ nhàng thả ra ba chữ: “Sâm la loạn.”



Thoáng chốc ấy, ngàn vạn bông hoa bay tán loạn, tựa gấm vóc che kín đất trời, phủ mờ vạn vật.

Thần Tiêu nhìn cảnh tượng huyền ảo trước mắt, giơ tay gạt đi. Linh lực của thần mộc chảy qua ngón tay, tựa bức màn nặng trịch, vén không được, hẩy không ra. Chàng nhíu mày, tính dẫn sét tới phá tan ảo cảnh, nhưng đầu óc chợt đình trệ. Trên trán, Linh ky heo hắt chợt tắt, khiến cho sức mạnh dao động, không có cách nào khống chế.

“Haaa…” Một tiếng cười khẽ vang lên như gần như xa. Thân hình Lệnh chủ hiện ra trong một miền kỳ quái, vẻ mặt vẫn tràn đầy trào phúng như trước, “Sao vậy, không sử dụng được sức mạnh à?”

Thần Tiêu ý thức được điều gì, chàng lạnh giọng gặng hỏi: “Ngươi đã làm gì với chủ nhân?”

Nghe câu hỏi của chàng, Lệnh chủ cười đáp: “Phàm nhân có câu: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bổn tọa chỉ hỏi thăm chút thôi, chẳng phải bí mật gì lớn lao cả. Con nhóc kia vốn có một Chiến linh, nửa năm trước chết tại hồ Túc Tinh, đổi lấy một vị Thần tôn. Nghe nói tình cảm của nó với tên Chiến linh cũ rất sâu đậm, phải biệt ly như vậy ắt đau xót lắm thay nên bổn tọa muốn làm một việc thiện, để cho bọn họ gặp lại nhau…” Nói tới đây, y cười khẽ: “Không ngờ dao động tới mức này, Linh ky bất ổn quá kìa. Hahaha, lòng người yếu đuối lắm thay, từ lòng người tới Linh ky. Thần linh đứng trên vạn vật chúng sinh sao có thể cam tâm khuất phục thứ yếu ớt này chứ?”

Trong mơ hồ, chợt văng vẳng tiếng sáo. Ký ức xa xăm vời vợi tựa bức họa cổ cuộn tròn từ từ trải dài trong đầu chàng. Thần Tiêu khép mi, trôi theo dòng suy nghĩ.

“Quả nhiên dòng thứ yêu ma thật không thể hiểu được.” Khi Thần Tiêu cất lời lại, giọng chàng đã chuyển về bình thản.

Lệnh chủ nhướng mày, tỏ vẻ không vui.

Thần Tiêu mở hai mắt, nhìn y: “Tâm thành bền bỉ, vàng ngọc cũng nứt*. Thiên địa bất nhân nhưng cũng cảm động bởi chân tình. Thứ yếu ớt trong miệng ngươi, ấy là bởi tình kiên định nên vẫn có thể khiến thần cảm động.”

(*Nguyên văn: Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai=> lòng thành cảm động đất trời tới vàng ngọc cũng nứt.)

Lệnh chủ nghe xong, cười lạnh: “Cảm động bởi chân tình? Ồ, cách nói nghe mới mẻ làm sao. Bổn tọa còn chưa từng gặp vị thần nào không cần cúng tế vẫn tự động hiển linh, ngươi dẫn bổn tọa tới chứng kiến với?”

Thần Tiêu đáp: “Thứ ta yêu cầu không phải cúng tế mà là bày tỏ đủ chân thành.”

“Ví như tế người?” Lệnh chủ mỉa mai.

“Dâng cả tính mạng đương nhiên là bằng chứng tốt nhất. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ…” Thần Tiêu cười ôn hòa, chán ghét trong mắt hóa thành thương hại, “Tựa như hôm nay, hy sinh ngàn ngàn vạn vạn nhưng chẳng có nổi một phần chân thành, chỉ toàn là ác ý ngập trời…” Chàng nói tới đây, ngữ điệu chợt trở nên ngang tàng, bật thốt chẳng e dè, “Ta không thích.”

Lệnh chủ hơi nheo mắt, lạnh lùng hỏi xoáy vào ba chữ cuối cùng kia: “Ngươi hiểu thích là gì?”

“Không hiểu.” Thần Tiêu giơ tay, dẫn sấm sét sáng lòa, “Cũng không tới phiên ngươi dạy ta.”

Lời dứt, sét cũng rơi xuống theo, tất cả ảo cảnh đều bị sét xé rách, tựa kén nứt vỡ. Trước mắt nào còn bóng dáng ma đầu kia. Thần Tiêu nhăn mày, ngơ ngác kiếm tìm chợt nghe Tuyệt Trảm hô to:

“Hồ Túc Tinh!”

Thần Tiêu xoay người chợt thấy ma vật tụ đầy, dẫn theo màn sương máu, như thủy triều ồ ạt đổ về hồ Túc Tinh. Lòng chàng chợt dâng lên dự cảm xấu, chàng phi thân đuổi theo.



Trong đại điện đàn Trấn Minh, Nhiễm Duyệt nhìn người thiếu niên trước mắt, dù cho đã kiệt lực ổn định tâm thần nhưng vẫn chẳng thể nào thắng được nỗi khổ tâm, chỉ có thể áy náy và tuyệt vọng với sự bất lực của bản thân.

Khi sự tĩnh lặng sắp phá vỡ mọi kiềm chế, nàng chợt thấy mọi thứ trước mắt lâm vào mông lung.

Là bởi nước mắt xóa nhòe tầm nhìn hay bởi ý thức đã trở nên mơ hồ?

Đương ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, nàng chợt thấy mình bị túm mạnh lên. Cảnh vật trước mắt lùi nhanh về sau, nàng ngờ ngợ như đang thấy “chính mình” vẫn đứng tại chỗ, cùng các đệ tử đàn Trấn Minh giằng co với gã Kiếm thị kia. Vậy mà chỉ giây lát sau, mọi thứ đã rời xa khỏi tầm mắt…

“Hả?”

Cho tới khi nàng nhìn rõ mọi thứ một lần nữa, chỉ thấy mình đang đứng bên hồ Túc Tinh, bên cạnh có mình An Hành.

An Hành thấy nàng vẫn ngơ ngác, bèn mỉm cười giải thích: “Không cần kích động quá đâu. Kiếm thị kia chỉ là đang bày thuật che mắt thôi, khá trùng hợp là ta cũng biết.”

Thủ thuật che mắt…

Nhiễm Duyệt ngẫm nghĩ, hỏi: “Cho nên “ta” trong đại điện kia…”

“Đó là chiến linh của ta.” An Hành đáp, “Cấp bậc chỉ ở mức Thiên Sĩ, năng lực chỉ có “biến ảo”, tuy nhiên trong tình huống ngày hôm nay lại rất đắc dụng. Cố chấp đối kháng với áp lực tình cảm, chẳng bằng lánh mặt đi, nhắm mắt làm ngơ. Gã Kiếm thị kia phải tốn một lúc mới có thể nhìn thấu được ảo ảnh, kệ bọn họ đi thôi.” Hắn quay đầu, nhìn mặt nước hồ Túc inh, “Rời khỏi pháp trận trong đại điện, tinh thần của cô tất có hao tổn, tạm thời nương nhờ linh lực nơi đây, ắt có ích.”

Nhiễm Duyệt nhìn hắn, thành tâm cất tiếng: “Đa tạ.”



An Hành xua tay, đáp: “Không cần. Ta cũng học được rất nhiều từ cô nương.”

Nhiễm Duyệt cười: “Nếu là bởi các chiêu thức được Thần Tiêu chỉ điểm, vậy thì quá lời cho ta rồi.”

An Hành nhoẻn cười, đang định cất lời chợt thấy ma khí lạnh lẽo như gió xâm nhập vào cơ thể, khiến lông tơ dựng đứng. Ngẩng đầu nhìn chợt thấy ngàn vạn ma vật đang xông tới mãnh liệt. Hắn nhướng mày, lập tức giơ kiếm chắn trước người Nhiễm Duyệt.

Nhiễm Duyệt thấy vây cũng vào thế, chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch.

“Ồ, xem ai kìa.”

Ngữ điệu ngả ngớn, ngang tàng y như trong trí nhớ khiến Nhiễm Duyệt chán ghét từ tận đáy lòng. Ngẩng đầu lên thấy ngay Lệnh chủ Cức thiên đang được bao bọc bởi ánh sáng dìu dịu của thần mộc, hiện lên đầy sạch sẽ giữa không trung tanh nồng máu tươi. Y phi thân xuống giữa trùng ma vây quanh, mỉm cười nhìn Nhiễm Duyệt.

Ma đầu này đã đột phá phòng tuyến các Chiến linh? Chẳng lẽ Thần Tiêu và Tuyệt Trảm…

Nhiễm Duyệt đang âu lo chợt nghe thấy lời của Lệnh chủ:

“Không ngờ ngươi có thể thoát khỏi ảo giác. Xem ra tình cảm của ngươi với tên chiến linh cũ cũng không sâu lắm nhỉ.”

Nhiễm Duyệt trào cơn phẫn nộ nhưng nàng biết nếu bị quấy nhiễu tâm thần bởi lời của ma đầu này, nàng sẽ khuỵu ngã trước y, nên cố kiệt lực chịu đựng.

Lệnh chủ nhìn Nhiễm Duyệt, vẻ mặt y rất thoải mái, thậm chí còn chẳng có dư nửa phần ý định tấn công. Y mỉm cười nhìn một lượt xung quanh, lên tiếng: “Giờ bổn tọa có việc vội, chờ xong xuôi sẽ tính sổ với ngươi sau.”

Dứt lời, y bước đi ngay tới bên hồ Túc Tinh.

“Đứng lại!” An Hành tiến lên, lớn tiếng quát: “Tên ma đầu kia, chớ lại gần thánh địa bản môn!”

Hắn muốn tiến lên nhưng xung quanh đầy yêu ma, sao có thể hành động theo ý mình.

Lệnh chủ cười, quay đầu nhìn hắn, mỉa mai lặp lại: “Thánh địa?”

Theo lời y, ma vật xung quanh cũng cười nhạo theo, cảnh tượng xung quanh thực sự kỳ dị.

“Bổn tọa đã nói rồi, trong cái hồ này chỉ toàn cô hồn dã quỷ chết không cam lòng…” Lệnh chủ nói rồi giơ thanh bảo kiếm Tang Uyển trong tay lên, chấm nhẹ lên mặt nước. Chớp mắt sau, ánh sáng thánh khiết chiếu rọi hồ Túc Tinh tối đen, khiến sóng gợn mặt hồ, “Bên trong nhất định không thể thiếu yêu ma quỷ quái. Bổn tọa có thể hiểu đại khái về khái niệm “Linh ky” của các ngươi. Theo bổn tọa thấy, đám yêu ma quỷ quái đó chưa thể giáng lâm là vì chưa gặp được chấp niệm tương hợp. Khéo sao, bổn tọa lại rất quen với những chấp niệm này.”

Nhiễm Duyệt nghe tới đó đã hiểu được vài phần nhưng nàng không dám cũng không muốn tin: “Không thể nào…”

Lệnh chủ cúi nhìn hồ nước, mắt nhìn đầy thương hại:

“Sát phạt, bạo ngược, lòng ta say sưa;

Dục vọng, tham lam, lòng ta vui sướng;

Oán hận, ghen ghét, lòng ta hân hoan;

Cửu thiên thập địa, tất cả ác niệm;

Tứ cực bát hoang, toàn bộ âm tà;

Tuân theo lệnh ta, tề tựu thân ta!”

Y nói tới đây, vung kiếm giơ lên, ra lệnh: “Tang lâm hóa vật! Thiên ma luyện cốt!”

Chỉ thấy ánh vàng chói lọi, vô vàn dây leo ùn ùn chui ra khỏi mặt đất tựa như những con rắn khổng lồ xuyên qua tất cả yêu ma. Tiếng bóp nghẹt vang lên không ngớt, máu thịt yêu ma bị nổ tung ngay tức khắc, chỉ còn lại xương cốt chất chồng. Đám dây leo xoắn lại, nén xương cốt thành một khối cầu, thả xuống hồ Túc Tinh.

Bọt nước tung lên, khuấy tan yên lặng. Sóng gợn bập bềnh, lan ra xa cùng với ma chướng.

Nhiễm Duyệt chưa từng nếm trải ma chướng nặng nề kinh khủng như vậy, đầu gối vô lực, nàng buộc phải quỳ rạp xuống mặt đất. Nàng thấy toàn thân bị một lực vô hình cực mạnh áp chế, tới thở cũng trở nên khó khăn vô cùng. Nàng thở hổn hển, chịu đựng cơn đau từ lục phủ ngũ tạng, ngước nhìn về phía hồ Túc Tinh, và rồi cảnh tượng ngay sau đó khiến nàng dường như mất đi toàn bộ suy nghĩ ____

Gợn sóng tan hết, mặt hồ tĩnh lặng như trong đêm. Đột nhiên một bàn tay đẫm máu vươn lên khỏi mặt nước, bám chặt vào bờ hồ, từ từ chui lên…

~