Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi

Chương 12: Đi về nhà




Bữa ăn tối diễn ra vô cùng thuận lợi, tôi rất phối hợp diễn với anh, từ cách nói chuyện cho tới cử chỉ thân mật, chuyện gì cũng làm được.

Tiệc tàn cũng là chuyện của một tiếng sau, sau khi tất cả mọi người về hết, chỉ còn mỗi bố mẹ anh ta.

Bố anh là Trần Đức, còn mẹ anh là Dương Ninh Ninh. Cả hai người họ đều có khí chất vừa thanh lịch vừa quý tộc, khiến cho những người khác không khỏi kính trọng, nể nang vài phần.

Dương Ninh Ninh nhìn tôi rồi nở một nụ cười nhẹ: “Để thằng bé khó tính này mê đắm cháu thì chúng ta phải nể phục cháu rồi.”

Tôi cũng mỉm cười, xua tay nói: “Dạ không đâu ạ, cái này là anh ấy theo đuổi cháu, cháu không có làm gì cả.”

Bác Trần Đức hừm một tiếng: “Có bạn gái rồi mà thằng nhãi này không chịu nói sớm, bác ngày trước cho nó đi hàng chục mối xem mắt nhưng nó không chịu đi một lần nào cả, mà có đi thì cũng rất biết từ chối khéo với con gái người ta.”

Nghe bác trai nói hình như là đang mắng anh ta thì phải.

Đúng là người đẹp trai có khác, rất có tính đào hoa.

Bị ăn mắng đúng là đáng đời, nghe bố anh giáo huấn mà tôi thấy vui hết cả người.

Tôi không đáp lại, chỉ bình tĩnh nở nụ cười nhẹ rồi uống một ngụm nước, nhưng ngay sau khi nghe Trần Minh Viễn nói xong tôi không kìm được mà ho sặc sụa.

“Từ giờ bố mẹ không cần phải tìm mối cho con nữa đâu, con có bạn gái rồi, bố mẹ muốn thì con có thể rước cô ấy về bất cứ lúc nào.”

Phụt! Tôi bị sặc nước ho khan mấy lần, sau rồi nhíu mày nhìn anh ta một cái.

Cái gì thế đùa nhau à? Anh đâu cần phải nói đến cái mức này đâu chứ? Tôi chỉ nhận lời giả làm bạn gái anh chứ không phải giả làm vợ anh nhé!

Thế nhưng nghĩ tới đây lại thấy có một vấn đề khác.

Tôi không hiểu rốt cuộc tới giờ anh ta đang nghĩ gì, nếu như anh không thích tôi hà cớ gì phải nói mấy lời thừa thãi như vậy?

“Cháu không sao chứ? Đừng lo lắng quá chúng ta không ép cháu, cháu cứ suy nghĩ kỹ, nếu hai đứa cảm thấy hợp thì có thể đến với nhau.” Dương Ninh Ninh nhẹ nhàng nói với tôi.

Đáng ra tôi nên đánh anh ta một trận rồi đó, nhưng vì tiền lương năm mươi triệu hàng tháng, tất cả chỉ vì bảy con số không kia nên tôi buộc phải cắn răng mà phối hợp diễn tiếp với anh ta.

Tôi ngồi thẳng người lại, cười lịch thiệp nói: “Chỉ là cháu hơi bất ngờ quá thôi, bọn cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Sau khi hàn huyên vài chuyện thì hai bác đều rời đi trước vì ở công ty có chuyện cần phải xử lý.

Còn tôi thì tháo luôn lớp mặt nạ của mình ra, đồng thời cũng bực mình chất vấn anh ta.

“Sếp à, em chỉ có nhiệm vụ diễn kịch làm bạn gái anh chứ đâu phải làm vợ anh đâu? Anh đừng làm như thế, nhỡ sau này bị lộ ra thì làm thế nào?”

Trần Minh Viễn vẫn cứ nhìn tôi, tôi tự hỏi thật sự anh ta uống nhiều nước quá tới úng não rồi à? Sao có thể nói một “câu chuyện không có thật” trước mặt mọi người chứ? Huống hồ cả bố mẹ anh ta nữa.

Bởi vì những gì mà chúng tôi đã làm nó không phải là thật, đều là giả dối hết.



Khoảng chừng một phút sau anh ta mới trả lời tôi, điệu bộ ngả ngớn như vậy thật khiến người ta thấy ghét.

“Thì chúng ta biến nó thành thật là được.”

“???”

Tôi kinh ngạc nhìn anh tới nỗi không nói nên lời, anh xem tôi là cái gì vậy?

Nhưng rồi tôi tự nhủ với lòng mình rằng Trần Minh Viễn chỉ đang đùa thôi, đang đùa thôi, nên phải nhịn, phải nhịn lại đừng đấm anh ta, nếu không là mất cả công việc mới xin vào luôn chứ không chỉ dừng lại ở công việc ngoài lề này đâu.

Vì tiền tôi cũng phải đâm lao theo lao, sao mà dám chống đối anh ta được cơ chứ?

Sau bữa tối với gia đình anh ta thì tôi trở về ký túc xá của mình, lúc đó cũng đã gần chín giờ.

Vừa mới mở cửa phòng ký túc thì từ lúc nào ba đứa nó đã đứng ngay trước cửa phòng, nhìn tôi với ánh mắt đầy rẫy sự tò mò.

Mỹ Uyên nhìn tôi chằm chằm: “Khai ra mau, mày đi hẹn hò với ai đấy?”

Ánh Dương khoanh tay, cũng gật gù đồng tình: “Đúng đó, bốn năm nay bọn tao chưa thấy mày có người yêu bạn trai gì đó bao giờ, lần này tự nhiên có trai lạ đưa về, mau nói cho tụi này nghe đi!”

Còn Chi Linh thì đang ngoáy tai, xong nó còn thổi phù phù tay mình, nói: “Không cần giấu giếm hay biện minh, bọn tao ở trên phòng nhìn xuống thấy hết rồi.”

Đúng là tuyệt vời, hóa ra khoảnh khắc Trần Minh Viễn giúp tôi mở cửa xe đã bị chúng nó nhìn thấy hết. Cũng may là do trời tối nên chúng nó không nhìn rõ mặt, nếu không chắc tôi muốn chui xuống lỗ quá.

Còn không phải do tôi ngày nào cũng thao thao bất tuyệt nói rằng tôi ghét Trần Minh Viễn tới cỡ nào sao? Đến lúc nhìn thấy tôi hẹn hò với anh ta, ba đứa nó lại chẳng thừa dịp trêu chọc, đá đểu tôi vài câu cho xem?

Tôi hơi gãi gãi đầu, dù sao lúc này tôi ăn mặc rất đẹp, không thể nói đi chơi tùy tiện gì đó được, tôi chỉ biết mở lời mấy câu, ví dụ như:

“Đối tượng xem mắt của tao thôi, bố mẹ tao sợ tao ế chồng nên mới tìm mối cho tao.”

Lý do này quả thực quá hợp lý, còn nhớ không lâu trước đây bố mẹ biết tôi chưa yêu đương với ai bao giờ, lại chẳng giục tìm người yêu đó thây.

Chỉ là chưa đến mức bắt tôi đi xem mắt thôi, chứ cũng gần sắp như vậy rồi đó.

Con xin lỗi bố mẹ, mặc dù bố mẹ chưa bắt con đi xem mắt nhưng con đã lấy bố mẹ ra làm tấm chắn đạn rồi.

Nhưng con vẫn yêu bố mẹ rất nhiều!

Kỳ thực trong suy nghĩ của tôi lúc này là như thế, nhưng nào ai biết chính do cái mồm tôi hại cái thân chứ, chẳng lâu sau đó tôi bị bắt đi xem mắt thật.

Tôi vừa mới ngồi xuống giường thì ba đứa đều lần lượt hỏi tôi đối tượng xem mắt tên gì, bao nhiêu tuổi, làm công việc gì, có đối tốt với tôi, ga lăng với tôi hay không.

Giờ nếu như tôi bảo người đó không có thật, đổi lại tôi đang đi giả vờ làm bạn gái người ta, thậm chí người đó lại là Trần Minh Viễn thì chúng nó sẽ phản ứng như thế nào?

Tôi chỉ biết trả lời qua loa xong nói mệt rồi muốn đi ngủ.



Vậy là hết một ngày vô cùng mệt mỏi và ảo não.

Diễn kịch với sếp, sao bây giờ tôi thấy có lỗi với gia đình anh ta quá đi...

***

Vào cuối tuần tôi được nghỉ, mới bảy giờ sáng tôi bị anh trai gọi điện trong khi đang có một giấc ngủ siêu ngon.

“Anh hai” Tôi dụi mắt, mở miệng nói chuyện bằng cái giọng hơi khàn trong khi bản thân còn đang chưa tỉnh ngủ.

Anh tôi năm nay đã ba mươi hai tuổi, hơn tôi những mười tuổi lận, nhưng không vì tuổi tác hơi lớn mà có khoảng cách thế hệ giữa hai chúng tôi, đổi lại chúng tôi lại khá thân thiết như bao anh em trong nhà khác.

Anh tôi đã lấy vợ và có một đứa con trai kháu khỉnh, năm nay mới ba tuổi thôi, siêu dễ thương.

“Cuối tuần này có về nhà không? Hôm nay nhà anh cũng về, nghe nói mày cả tháng nay chưa về rồi.” Anh tôi gằn giọng từng chữ, ý là đang cảnh cáo nếu bây giờ tôi không về thì kiểu gì anh cũng vặt xương tôi ra luôn.

Thật ra hơn tháng nay tôi chưa về nhà lần nào, số lần gọi điện về nhà cũng rất ít, vậy nên lúc này bị ăn mắng cũng đúng thôi.

Thời gian gần đây tôi tập trung khá nhiều vào công việc của mình nên có hơi ngó lơ mọi thứ xung quanh, nghĩ tới dịp này chắc cũng nên về nhà thôi.

Ấy nhưng khoan đã, tôi quên mất việc Trần Minh Viễn đã nói với tôi rằng công việc ngoài lề luôn phải canh trực 24/24, cứ như tổng đài phải trực điện thoại ấy, vậy nên tôi đành phải hỏi ý anh ta trước đã.

“Em sợ cuối tuần có việc đột xuất nên đợi em hỏi sếp trước đã, nếu không có gì thì em sẽ về.”

“Tốt nhất là như thế, nhớ thông báo sớm sớm nhé.” Nói xong thì anh tôi liền cúp máy.

Tôi nhìn di động của mình rồi thầm mắng mỏ, cái tên anh trai khó ưa này nữa, sáng ra gọi điện rõ sớm bực hết cả mình.

Sáng sớm phải gọi cho sếp hỏi xem có bị kéo đi đâu nữa không, ôi thật là cảm giác.

“Sếp à, cuối tuần này em có phải cùng sếp đi đâu không ạ?”

“Có chuyện gì?” Giọng anh hơi khàn khàn hỏi tôi.

Nhưng tôi không quan tâm lắm, chỉ muốn biết câu trả lời của anh thôi: “Em phải về quê, đã lâu rồi em chưa về nên gia đình có hơi giục.”

Trần Minh Viễn yên lặng vài giây rồi mới đáp: “Ừm cứ về đi, cuối tuần không có việc gì đâu.”

Nghe câu trả lời mà lòng tôi rất nhộn nhịp, ít nhất tôi không phải tỏ ra tình tứ với tên đáng ghét này trước mặt người khác nữa.

“Vâng ạ! Vậy em chào sếp, chúc sếp có một ngày cuối tuần vui vẻ!”

Nói xong tôi liền cúp máy, hớn hở gọi lại cho anh trai nói sẽ về ngay.

Tôi vui vẻ thu xếp chút đồ đạc quan trọng của mình, tự nhiên hôm nay thấy yêu đời hơn hẳn.