Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi

Chương 17: Khóa môi




Sáng hôm sau, tôi bắt đầu với ngày làm việc thứ hai tại công ty.

Tôi ngủ dậy lúc bảy giờ sáng, nghe thấy tiếng lục đục trong phòng thì không ngủ được nữa mà tỉnh mắt.

Nhìn thấy có vài cái thùng bìa carton xếp chồng lên nhau ngay trước cửa, tôi chợt nhớ ra hôm nay Mỹ Uyên và Ánh Dương đều chuyển ra ngoài.

Đáng ra Mỹ Uyên sẽ chuyển ra vào ngày hôm qua, nhưng vì có việc bận nên để lùi đến ngày hôm nay, còn Ánh Dương phải chuyển đi sớm một tuần vì sắp tới có chút việc bận.

Vậy nên hai đứa nó vô tình lại chuyển ra ngoài cùng ngày với nhau.

Tôi và Chi Linh đứng đó nhìn hai đứa sắp xếp chuẩn bị đồ, hai bọn tôi không khỏi nghẹn ngào.

“Bọn tao sẽ rất nhớ bọn mày đó...” Mỹ Uyên buồn thẳm nói.

Bốn đứa tôi ôm lấy nhau, coi như một lời tạm biệt.

Chúng tôi sống cùng phòng ký túc xá nay đã bốn năm, tình cảm chị em đi lên không ít, có thể nói chúng tôi giống như một gia đình vậy.

Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, sau khi tốt nghiệp ai nấy cũng đều phải theo đuổi cuộc sống riêng của mình.

Vì tôi và Chi Linh đều cùng nhau ra ngoài nên bọn tôi phụ hai đứa nó bê giúp thùng đồ mang xuống dưới cổng ký túc xá cùng luôn.

Sau khi hai đứa nó rời đi, chỉ còn mỗi tôi và Chi Linh.

Hôm nay Chi Linh đến công ty để phỏng vấn, rất mong là nó sẽ được ứng tuyển.

Bọn tôi tất cả đều chia tay nhau tại đây, từ giờ chỉ còn mình tôi với Chi Linh còn ở ký túc xá thôi.

Vì tôi đã được nhận vào làm nên thời gian sắp tới tôi cũng sẽ phải chuyển ra ngoài nốt để tiện đường đi làm, nhưng trước mắt vì muốn ổn định công việc trước nên tôi tạm thời chưa chuyển ra ngoài.

Thật sự thì tôi cũng không nỡ để Chi Linh ở một mình cho lắm, mặc dù nó có bạn trai để tâm sự hàng ngày rồi nhưng mà nghĩ tới cảnh ở đây một mình, kể cả có bạn trai nhưng làm gì được vào ký túc xá chơi cơ chứ? Cô đơn chết đi được.

Tôi thôi không nghĩ nữa, bèn bắt một chiếc xe đến công ty làm việc.

Vì công ty bắt đầu làm việc từ tám rưỡi sáng nên tôi rất thong thả đi làm.

Đến nơi mới có tám giờ sáng nên trong thời gian này tôi tranh thủ đến cửa hàng tiện lợi mua tạm một cái bánh mì lót dạ.

Trong lúc đang ăn sáng đột nhiên có tin nhắn đến từ nhóm chat của phòng chúng tôi làm việc.

“Phòng chúng ta đã nhận được dự án mới nhất từ công ty, nhớ vào xem sớm sớm chút nhé!” Chị trưởng phòng nói.

Sau đó chị ấy còn tag tôi và một số người cùng thực tập với tôi, nhắn: “Các em cũng được tham gia vào dự án này, nhớ chú ý nhé!”

Thật sự! Tôi vậy mà lại không nghĩ đến mình sẽ được tham gia vào dự án này, tôi còn thấy được ghi chú ở đây là dự án quan trọng nữa.

Có lẽ đợt này công ty sơ lọc nhân viên thực tập, vậy nên cho chúng tôi cơ hội tham gia vào dự án này để xem có hiệu quả hay không ư?

Nếu là vậy thì tôi phải làm thật tốt mới được.



Sau khi đọc sơ qua nội dung thì tôi mới biết được đây là dự án về trò chơi mới sẽ được phát triển trong thời gian sắp tới. Chúng tôi là một nhóm nằm trong đội ngũ thiết kế quan trọng, ấy vậy mà sinh viên đi thực tập như tôi cũng được nhận vào dự án này, thật sự rất cảm kích!

Linh tính bảo tôi rằng thời của mình đã đến rồi!

Sau khi ăn sáng xong tôi liền quay trở lại công ty, đến nơi chào hỏi các anh chị tiền bối trước rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

Chị ngồi bên cạnh tôi là Minh, với tính hướng lung tung của chị ấy cũng đã rất nhanh chóng bắt chuyện với tôi.

“Em đọc dự án được gửi trên nhóm chưa?”

Tôi hơi ngẩn người: “Vâng? Em đọc rồi ạ.”

Chị Minh đột ngột vỗ vai tôi, cười cười nói: “Chúc mừng em! Chị rất vui khi em cũng tham gia dự án này cùng với bọn chị đó! Mong được em chiếu cố nhiều hơn nha!”

Chị ấy rất lịch sự với tôi, mặc dù hơn tôi những năm tuổi và đã có kinh nghiệm dày dặn vậy mà chị vẫn rất khiêm tốn, khiến tôi đối với chị ấy thiện cảm lên hơn không ít: “Chị đừng khách sáo như vậy, chị có nhiều kinh nghiệm hơn em mà, ngược lại em rất muốn chị hướng dẫn cho em đó ạ!

“Ôi trời, con bé này! Chị rất không thích nghe những lời nịnh nọt như thế đâu nhé!” Chị ấy cười đến mức muốn tự luyến luôn rồi.

Thật là, ngược lại chị ấy rất muốn nghe những lời nịnh nọt là đằng khác ấy chứ...

Sau khi nhận được dự án này, phòng ban được chia thành các đội thiết kế riêng cho từng mảng của dự án.

Đội của tôi phụ trách thiết kế nhân vật, và số người thực tập trong mảng dự án này chỉ có hai người, là tôi và một người nữa.

Cậu ta là sinh viên của Trường Đại học Mỹ thuật, tên cậu ta là Minh Tiến, là một người có sóng vô tuyến bắt chuyện với người mới quen nhanh tới mức mà tôi còn tưởng cậu ta với người đó là bạn thân lâu năm rồi chứ.

Hôm nay được chiêm ngưỡng khả năng bắt chuyện của cậu ta, đúng là tôi không thể không khâm phục được.

Trong đầu tôi lúc này tự đặt một cái biệt danh cho cậu ta “Bộ trưởng bộ ngoại giao!”

Hôm nay là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cậu, dĩ nhiên cũng không tránh khỏi sự e dè khi lần đầu gặp mặt: “Xin chào, rất vui khi được chung đội với cậu.”

“A! Xin chào xin chào! Cuối cùng cũng gặp được người bằng tuổi chung đội rồi!” Minh Tiến hào sảng nói với tôi: “Nghe nói cậu học quản trị kinh doanh ra chứ không phải là học mỹ thuật ra hả? Yên tâm có gì không hiểu cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu!”

Nghe cậu ta nói xong tôi không khỏi bực mình, ngoài mặt thì vẫn cười nói nhưng bên trong tôi không còn muốn nói chuyện với cậu ta nữa.

Đây là đang sỉ nhục tôi vì tôi không học mỹ thuật đó sao?

Nghĩ lại nhớ đến cái ngày biết điểm thi đại học, chỉ thiếu duy nhất một điểm thôi là đỗ mỹ thuật rồi, cay không tả được!

Tám phét vài câu thì cũng đã đến lúc bắt tay vào việc, đội chúng tôi lần này phụ trách mảng thiết kế nhân vật, là một mảng khoai nhất mà tôi nghĩ.

Bởi đội kế hoạch đã miêu tả rất chi tiết và kỹ lưỡng về đặc điểm cho từng nhân vật, vậy nên đội thiết kế như chúng tôi phải đọc cẩn thận và phải hình dung ra được nhân vật mà họ muốn hình thành.

Tôi có thể tự tin khi nói bản thân có trí tưởng tượng tốt, nên có thể hình dung ra nhân vật nên được xây dựng như thế nào dựa trên những miêu tả đã được đưa ra.

Đội chúng tôi phân chia nhau mỗi người phác thảo một nhân vật được chỉ định, sau khi hoàn thành các đội sẽ gửi lại cho trưởng phòng để gửi lại bản phác thảo cho đội kế hoạch.

Chúng tôi chỉ có thời gian từ giờ cho đến ngày mai, vậy nên các đội cần phải nhanh chóng hoàn thành.

Tôi được giao cho thiết kế nhân vật Lina, được miêu tả là một cô gái hoạt bát, năng động, đáng yêu nhưng mang dáng vẻ trưởng thành của người lớn, năm nay hai mươi hai tuổi, vừa vặn bằng tuổi tôi luôn.



Đội kế hoạch miêu tả rất chi tiết nên cũng không làm khó được tôi, suốt cả buổi sáng tôi vừa đọc vừa phác thảo nhân vật liên tục không ngừng nghỉ, tính ra tôi cũng rất chăm chỉ đó chứ?

Mới phác thảo được một nửa thì đã đến giờ nghỉ trưa, mọi người trong đội ai nấy cũng đều rủ nhau đi ra ngoài ăn trưa trước rồi mới quay lại làm việc.

Tôi ngồi cạnh chị Minh, đúng lúc chị ấy định bắt chuyện với tôi thì có người gọi điện đến cho chị ấy.

Nghe cái cách nói chuyện thân mật thì tôi cũng đoán ra được người gọi ở đầu bên kia là ai rồi.

Xong sau đó chị ấy ngượng cười nói: “Tiếc quá, định rủ em đi ăn trưa mà chồng chị mới gọi nói vừa mới đến công ty, thôi thì hẹn em lần sau nhé!”

Tôi khách sáo đáp lại: “Dạ không sao đâu ạ, chị cứ đi đi!”

Nói xong chị ấy vẫy tay rồi rời đi.

Ây da, dù sao tôi cũng không muốn ăn cẩu lương đâu, nên nếu chị ấy có rủ đi thì tôi vẫn sẽ từ chối không đi.

Tôi vừa cất gọn tài liệu của mình lại xong thì Minh Tiến đi tới rủ rê tôi: “Này, đi ăn trưa với tôi không?”

Vì không thích thân thiết với con trai, nhất là người mới quen nên đành kiếm cớ lý do, lắc đầu từ chối: “Thôi cậu rủ người khác đi, tôi còn có chút việc riêng nên không đi được.”

“Việc gì chứ?” Minh Tiến đột nhiên nắm tay rồi kéo tôi đứng dậy: “Đi ăn với tôi đi, tôi ăn một mình chán chết đi được.”

Tôi giật mình hoảng sợ, cậu ta đột ngột nắm tay rồi lôi lôi kéo kéo tôi, khiến cho tôi càng thêm ác cảm với cậu ta hơn.

“Ơ này!” Còn chưa kịp nói gì thêm thì tôi nghe bên ngoài có tiếng động lạ. Vì sợ bị người khác nhìn thấy rồi hiểu lầm nên tôi vội vàng buông cậu ta ra.

Tôi trừng mắt nhìn cậu, tức quá liền mắng nhiếc: “Tôi đã nói tôi có việc riêng rồi, cậu mà còn thế này nữa thì đừng trách!”

Thấy tôi tức giận vậy nên cậu ta không dám trêu đùa nữa: “Được rồi, tôi xin lỗi, vậy xong việc rồi thì nhớ ăn sớm đi nhé!”

Sau khi cậu ta đi khỏi thì tôi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cái tính nhây quá mức của cậu ta thật đúng là không hợp với tôi chút nào, tôi thầm nghĩ nên tránh xa cậu ta ra thì hơn, kẻo sau này lại gặp rắc rối phiền phức thì rất mệt.

Tôi cầm di động lên rồi rời khỏi văn phòng, vừa mới mở cửa ra liền bắt gặp Trần Minh Viễn đang đứng ngay trước cửa.

Anh ta đứng ngay trước mặt khiến tôi không khỏi kinh ngạc: “A! Sếp, sao sếp lại ở đây?”

Hiện tại trong phòng đang không có ai, cũng may là không có người đó, chứ không chắc mọi người bị anh ta dọa cho sợ một phen rồi.

Không hiểu sao Trần Minh Viễn làm vẻ mặt lạnh băng, anh ta đột nhiên đóng cửa lại rồi đè tôi ra cửa, khiến cho tôi kịp không phản ứng.

“Không gặp nhau nửa ngày thôi mà em đã làm loạn rồi, xem tôi phạt em ra sao.”

Trần Minh Viễn nói với giọng điệu tổng tài bá đạo mà tôi thường biết, rồi đột ngột ngay lập tức cúi xuống khóa chặt môi tôi lại.

Tôi trợn tròn mắt nhìn vào tình cảnh hiện tại của mình.

Cái gì vậy? Anh ta đang làm cái quái gì với tôi thế?