Bọn tôi đi ra ngoài một lúc thì nghe thấy tiếng chuông một lần nữa vang lên.
Lại tiết hai rồi, chúng tôi tiếp tục học môn của ông thầy đẹp trai đó tiếp.
Trong giờ học tôi thật sự không tập trung nổi so với tiết đầu, mặc dù tôi đã cố gắng để không ngủ gật nhưng đôi mắt vẫn cứ díu lại. Cũng may có con bé Mỹ Uyên ngồi cạnh nó thấy thế còn đánh nhẹ tôi một cái, nếu không chắc tôi nằm xuống ngủ lăn ra bàn mất.
Mà động tác của tôi thành công thu hút sự chú ý của người trên bục giảng.
“Em kia, em đứng dậy trả lời câu hỏi của tôi.”
Ánh mắt anh ta hướng về phía tôi, đúng, là đang nhìn tôi, muốn gọi tôi lên.
Nghe thấy giọng nói vang ra từ mic kia khiến tôi hết buồn ngủ luôn, tôi nhíu mày nhìn người nọ, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Uyển Đình ơi là Uyển Đình, ngồi bàn đầu thì cũng thôi đi, mày lại còn ngủ gật lộ liễu như thế nữa, giờ bị anh ta gọi đứng lên luôn rồi.
Tôi dùng ánh mắt long lanh lấp lánh nhìn Mỹ Uyên, nó thấy vậy liền chậc một tiếng, lắc đầu như đang muốn nói: “Mày thì tao hết cứu rồi.”
Được rồi, đứng dậy thì đứng dậy, nhưng mà nãy anh ta mới hỏi cái gì vậy?
“Em trả lời câu hỏi vừa nãy đi.” Trần Minh Viễn đứng trên bục giảng nhìn tôi.
Câu hỏi nào? Câu hỏi gì? Vừa nãy tôi còn ngủ gật thì làm sao mà nghe được anh ta hỏi gì chứ?
Tôi với tay đánh nhẹ Mỹ Uyên mấy cái, ra hiệu nói xem vừa nãy anh ta mới hỏi cái gì.
Trần Minh Viễn nhìn thấy động tác của tôi, anh ta liền khoanh tay lại, dáng vẻ thật uy nghiêm hỏi: “Vừa nãy em ngủ gật nên không biết tôi hỏi gì đúng chứ?”
Tầm này tôi không dám chối cãi, lúc này bản thân chỉ biết tỏ ra đáng thương: “Thầy, em xin lỗi vì đã mất tập trung ạ, mong thầy bỏ qua cho em.”
Tôi nói một cách rất chân thành và thiết tha, đúng vậy, lần đầu tiên vi phạm mong thầy giáo rộng lượng tha thứ cho cô sinh viên đã làm ra cái hành động ngu ngốc này đi.
Nhưng đời nào có như mơ, anh ta thở hắt một hơi, nở ra một nụ cười thân thiện: “Không, em sẽ bị trừ điểm chuyên cần cho buổi học hôm nay vì ngủ gật trên lớp.”
Tôi như chết lặng, tôi hóa đá, tôi cảm thấy không thể tin được.
Trần Minh Viễn không những không tha cho tôi mà còn khiến điểm chuyên cần của tôi bị giảm xuống.
Thời điểm năm cuối của sinh viên năm tư như bọn tôi, bị trừ điểm chuyên cần rất kinh khủng, huống hồ tôi còn không biết anh ta sẽ trừ tôi bao nhiêu điểm.
Đến khi hết giờ học, mọi người đều ào ào ra về, riêng tôi và Mỹ Uyên vẫn còn ngồi đó đây.
Nó vỗ vai an ủi tôi: “Uyển Đình à, nể vì mày là bạn thân tao nên khuyên mày một câu, giờ mày ra năn nỉ ổng đi, làm mọi cách để ổng không trừ điểm chuyên cần của mày nữa.”
Tôi còn đang ỉu xìu không thôi thì nghe nó nói thế, nên tôi nhìn nó với ánh mắt tràn đầy hy vọng: “Vậy mày nghĩ xem tao nên làm gì để ổng không trừ điểm chuyên cần của tao?”
Không bày cách cho tôi thì thôi đi, nó còn cầm balo đứng dậy chạy đi: “Tao chợt nhớ ra có chuyện gấp cần phải đi ngay, gặp lại mày sau nhé!”
Nó lao ra ngoài như bay ấy, tôi rõ là tức giận, đập mạnh xuống bàn kêu: “Đồ con nhỏ vô lương tâm! Bỏ mặc bạn bè! Thấy chết mà không cứu!”
Tôi cứ nghĩ rằng bây giờ không còn ai trong lớp nữa, nhưng nào ngờ cái tên ác ma kia vẫn còn ở đây, anh ta đang cúi xuống bàn rút dây sạc laptop, giờ mới chịu trồi lên, làm tôi hóa đá trong vài giây.
Trong lớp chỉ còn mỗi mình tôi với anh ta, tôi nhìn anh ta rồi thầm chửi thề: Đúng là đồ đáng ghét, không có tình người, không có lòng thương sinh viên!
Trần Minh Viễn nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn xung quanh lớp, chẳng biết anh ta đang nhìn cái gì.
“Giờ này em vẫn còn ở đây à? Tan học rồi chưa về nữa sao? Hay còn học môn gì khác?”
Việc tôi còn ở lại đây không phải là nhờ ơn anh sao?
Chưa gì đã tính trừ điểm chuyên cần của tôi rồi, bây giờ tôi phải tìm cách lấy lòng anh đây này.
Tôi trầm ngâm vài giây, rồi nghĩ ra một kế sách hoàn hảo.
Nịnh hót anh ta, phải nịnh hót anh ta!
Tôi đứng dậy rồi đi đến chỗ anh, bắt đầu tỏ vẻ đáng thương: “Thưa thầy, thầy là người đẹp trai nhất mà em từng gặp. Thầy vừa tài giỏi lại hết mình vì công việc như vậy, em không thể không ngưỡng mộ thầy!”
Tôi nói những lời đó mà không chớp mắt.
“Cho nên?” Trần Minh Viễn hỏi.
Tôi hơi run run, không suy nghĩ gì nhiều mà liền đề cập đến chuyện lúc nãy: “Thầy à, về điểm chuyên cần lúc nãy, thầy... thầy có thể đừng trừ được không ạ?”
Anh ta lại gần tôi một chút, làm tôi muốn phát hoảng: “Thầy... thầy...”
“Không, đừng mơ tôi sẽ không trừ điểm. Tác phong của tôi luôn là vậy, chuyện nào ra chuyện đó, không có chuyện châm trước.”
Nịnh hót cũng không được nữa, tôi nhất thời sợ hãi, lúc này tôi đành phải sử dụng khổ nhục kế.
Tôi bám vào vạt áo anh ta rồi quỳ xuống, làm bộ làm điệu khóc lóc, đau khổ kêu ca: “Thầy ơi, suốt bốn năm qua em luôn học hành chăm chỉ, chưa bao giờ đi muộn lại luôn làm bài tập về nhà đầy đủ. Vừa nãy chỉ là chút lầm lỡ của em, do... do em thiếu ngủ nên mới bị như vậy. Nên là thưa thầy, làm ơn...”
Làm ơn rủ lòng từ bi mà đừng trừ điểm chuyên cần của em đi mà!!!
Trần Minh Viễn lại nhìn tôi, hình như ném cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ.
Này, tôi cũng biết xấu hổ đó! Nếu không phải vì cái điểm chuyên cần chết tiệt này thì tôi không dỗi hơi mà đi làm cái trò vô bổ này đâu!
Mà dường như chiêu khổ nhục kế này lại có tác dụng với anh ta, Trần Minh Viễn quay người nhìn thẳng vào tôi rồi hỏi: “Em là Lê Uyển Đình đúng không?”
Tôi hơi ngẩn người, rõ ràng mới gặp nhau lần đầu, sao đã biết tên của tôi rồi?
“Vâng? À đúng, đó là tên của em.”
Vì quá tò mò nên tôi nghiêng người hỏi anh ta: “Sao thầy biết tên của em hay vậy?”
“Vừa nãy tôi nghe bạn của em gọi tên em, nên tôi biết.”
Tôi gần như chết lặng, không lẽ vừa rồi nó nói gì anh ta cũng nghe thấy hết sao?
Tôi đứng hèn mọn tại chỗ, không biết nói gì, chỉ cười trừ.
Trần Minh Viễn đột nhiên cười thân thiện với tôi, tôi cảm giác mình sẽ gặp chuyện gì đó chẳng lành.
“Em nói em luôn làm bài tập về nhà đầy đủ đúng không? Vậy cho tôi số điện thoại của em, buổi tối tôi sẽ giao bài tập về nhà. Tiết sau đến tiết của tôi thì phải nộp, không lươn lẹo xin thêm ngày.”
Lê Uyển Đình này đã chết rồi, tôi đã chết ngay tại chỗ rồi.
***
“Hả? Lão ý giao cho mày bài tập về nhà?” Mỹ Uyên nó còn kinh ngạc hơn cả tôi.
Tôi còn đang nằm lăn lóc trên giường, vò đầu bứt tóc không biết phải làm sao.
“Ừ, tao đang nằm chờ chết đây này...”
Giọng nói lí nhí của tôi đã đủ khiến cho nó hiểu rằng tôi đang áp lực thế nào.
Anh ta còn nói rằng tôi mà không làm bài tập thì vẫn sẽ trừ điêm chuyên cần, nếu làm đầy đủ thì sẽ xem xét không trừ, và còn tùy vào thái độ học tập của tôi nữa.
Mối thù này tôi quyết không độ trời chung với anh ta. Trần Minh Viễn, từ nay anh chính là kẻ thù của tôi!
Nằm gục trên giường một lát, tôi nhận được tin nhắn Zalo của anh ta.
Một đường link đính kèm được gửi đến cho tôi trước, kèm với một tin nhắn.
“Tiết của tôi vào thứ năm, nhớ làm xong bài tập đầy đủ.”
Đọc xong tin nhắn của anh ta, tôi như chết đi một lần nữa.
Tay tôi run run mở đường link lên rồi đọc nội dung trong đó.
“Đề bài: miêu tả người thầy giáo đáng quý này của em bằng tiếng Anh.”
Tôi kiểu:???
Tôi đần người ra một lát, hết dụi mắt rồi lại gãi đầu một lần nữa, vẫn không thể tin được cái đề bài trước mắt lại là cái dạng trời ơi đất hỡi này.
Đây rõ ràng là muốn tôi phải tâng bốc anh ta hết mức chứ bài tập về nhà cái quái gì! Tên vô lại này!