(1) Hợp đồng bạn gái.
Để cưa được Lê Uyển Đình, anh quyết định tạo ra một bản hợp đồng giả làm bạn gái rồi đưa nó cho cô, dụ dỗ dẫn cô về ra mắt với gia đình mình.
Chuyện là mấy hôm trước anh bị bố mẹ thúc giục đi xem mắt lần nữa, vì thế anh quyết định phải nói cho bố mẹ biết rằng mình đã có bạn gái rồi mới được.
Khi nghe con trai nói vậy mà Dương Ninh Ninh vẫn còn bán tín bán nghi: “Thật không đấy? Hay lại thuê cô gái nào dẫn về đây giả làm bạn gái để qua mắt bố mẹ lần nữa?”
Trần Minh Viễn nghe xong mà thấy rầu cả người, tự hỏi sao trước đây mình làm ra cái trò đó làm gì không biết.
“Con nói thật mà, hôm đó con sẽ dẫn cô ấy về nhà ra mắt với gia đình mình.” Khi nhắc đến Lê Uyển Đình, anh không khỏi cảm thấy vui vẻ, khóe miệng vô thức cong lên cười: “Con thật sự rất thích cô ấy, vậy nên lần này là thật, con chắc chắn sẽ dẫn cô ấy về đây.”
Lời nói của người có tình yêu đúng là khác biệt hẳn, Dương Ninh Ninh nhìn ra được, cậu con trai cả của mình rốt cuộc cũng đã có bạn gái thật rồi.
Vì để chắc chắn lần này sẽ không bị con trai lừa nữa nên bà muốn cả nhà nội đều biết tin này, Dương Ninh Ninh quyết định sẽ chiêu đãi tất cả mọi người tại một nhà hàng thân quen mình hay lui tới.
Trần Minh Viễn nghe vậy liền cảm thấy vô cùng ảo não, anh thở dài: “Được rồi, làm theo ý mẹ vậy.”
Những ngày sau đó, sau khi làm xong bản hợp đồng năm mươi triệu kia, anh liền cho thư ký xuống gọi Lê Uyển Đình lên văn phòng của mình.
Lần này anh cực kỳ quyết tâm, phải để cho Lê Uyển Đình đồng ý ký hợp đồng với anh bằng bất cứ giá nào.
Âu là cũng mong muốn có một cái danh phận thật sự!
***
(2) Thương hiệu thời trang LAeriel.
Trần Minh Viễn thức dậy từ rất sớm.
Bình thường bữa sáng anh toàn ăn linh tinh, nhưng có Lê Uyển Đình ở đây anh không thể để cô cũng ăn linh tinh giống như mình được, vì vậy anh buộc phải dậy sớm để còn kịp làm bữa sáng đàng hoàng cho cô nữa.
Anh ngồi trên giường ngáp ngắn ngáp dài, lại nhớ tới đêm qua cô có nói rằng mình muốn trở về ký túc xá từ sớm để lấy quần áo vì không muốn mặc lại đồ đã mặc ngày hôm qua.
Giờ sang ký túc xá lấy đồ cho cô cũng chẳng phải là cách hay vì đó là ký túc xá nữ, mà giờ này thì chẳng có cửa hàng quần áo nào gần đây mở cửa từ sớm cả.
Thật ra tập đoàn Dương Trần nhà anh cũng có phần ở mảng thời trang, thương hiệu riêng mà tập đoàn mở ra có tên là LAeriel, một thương hiệu quần áo đang hot nhất nhì ở thời điểm hiện tại được nhiều người yêu thích và săn đón.
Nếu nói đến cửa hàng LAeriel gần đây nhất thì cũng phải cách ít nhất năm cây số mới đến nơi được. Mà có năm hay năm mươi cây số anh cũng chẳng ngại đâu.
Giờ lạm dụng chức quyền thì có vẻ hơi quá nhỉ?
Nhưng không sao, vì cô gái nhỏ của anh thì lạm quyền một chút cũng được, dù đây chẳng phải là tác phong của anh.
Trần Minh Viễn mở di động lên gọi vào một dãy số, lát sau một người đàn ông ở đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy: “Cậu chủ.”
“Quản lý của cửa hàng ở khu vực X hiện giờ đang không?”
Theo anh nhớ quản lý của cửa hàng nọ nhà ở khá xa nên rất hay đến sớm, sớm những hơn một tiếng lận.
“Có ạ, cậu chủ có gì căn dặn?”
Anh nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: “Anh xem có chiếc váy nào trông đơn giản không bảo cậu ấy tìm giúp tôi, size M, tìm nhanh đi bây giờ tôi đang cần gấp nên sẽ tới đó lấy luôn.”
Ở đầu dây bên kia người đàn ông nghe vậy cũng vội vã vâng vâng dạ dạ rồi lập tức cho gọi quản lý bên đó tìm đồ.
Sau khi cúp máy, anh khẽ mỉm cười.
Thật không ngờ cũng có ngày mình chiều con gái nhà người ta đến vậy.
***
(3) Gọi điện thoại cho Chi Linh.
Lần đầu tiên đi hẹn hò với Lê Uyển Đình, Trần Minh Viễn đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ, trong đó bao gồm cả việc anh và cô sẽ đi dạo bên hồ.
Sở dĩ có kế hoạch đó là vì anh muốn tiết lộ thân phận thật sự của mình, anh muốn cho cô biết rằng anh Bóng tối đó chính là mình - Trần Minh Viễn.
Và đương nhiên anh còn làm trò bỉ ổi hơn, đó là dẫn dụ cô sang nhà mình ngủ lại một đêm.
Nhưng để làm được điều đó thì cái tên bỉ ổi này cần phải “chặn máy” cô bạn cùng phòng của cô trước đã.
Anh có cho thư ký đi tìm hiểu thì được biết phòng ký túc xá của cô có bốn người, đã có hai người chuyển ra ngoài rồi, hiện tại thì chỉ còn có Chi Linh thôi. Với cả anh còn nghe nói cô gái này thi thoảng mới sang nhà bạn trai ở chứ hầu hết đều ở ký túc xá với cô.
Để đề phòng, Trần Minh Viễn bảo thư ký tìm phương thức liên lạc của cô gái này trước, đến tối anh sẽ tranh thủ liên lạc với cô gái đó sau.
Đến hơn chín giờ tối, sau khi kết thúc bộ phim Trần Minh Viễn nói với cô cần đi vệ sinh một lát, rồi anh vào một góc khuất nhỏ liên lạc cho cô bạn cùng phòng kia.
Phải mất một lúc sau đầu dây bên kia mới nghe máy, Chi Linh cất giọng nói mang theo phần ngờ vực: “Alo? Ai vậy?”
Rất may mắn đối phương đã bắt máy, anh nhanh chóng trả lời: “Tôi là Trần Minh Viễn, tối nay cô ấy không về ký túc xá, không cần phải đợi nữa nhé.”
“Còn nữa, đừng nói với Uyển Đình là tôi gọi cho em đấy nhé.”
Nói xong còn không đợi cho Chi Linh lên tiếng, Trần Minh Viễn anh đã ngay lập tức cúp máy.
Miệng nhếch lên cười, kế hoạch thành công mĩ mãn.
Hôm nay anh rất muốn ở bên cạnh cô dù cho không có ý định làm điều gì đó đen tối, chỉ là anh sợ sau khi mình nói ra sự thật thì cô sẽ rất tức giận, đến lúc đó anh chỉ muốn an ủi dỗ dành cô ngay tức khắc.
Chuyện gì cũng cần phải giải quyết ngay và luôn, không thể để lâu quá được, nếu không là khỏi rước vợ về nhà.
May mắn thay, sau khi nói ra hết toàn bộ sự thật, không lâu sau đó Lê Uyển Đình đã nhanh chóng nguôi giận, từ đó anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
***
(4) Hai anh em làm hòa.
Hai anh em Minh Viễn - Minh Tiến từ lâu đã bất hòa với nhau.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc Trần Minh Viễn muốn thành lập công ty riêng và không muốn tiếp quản tập đoàn của bố mình, vì vậy mà Trần Đức đã đẩy quyền thừa kế sang cho con trai út của mình là Trần Minh Tiến.
Khi đó cậu ta có suy nghĩ chỉ muốn an phận làm một người họa sĩ thực thụ, cho tới khi lớn lên ước mơ vẫn luôn được giữ nguyên như vậy.
Nhưng sau này khi biết được chuyện Trần Minh Viễn cũng muốn theo đuổi ước mơ của mình, không còn cách nào khác ông đành phải đẩy quyền thừa kế của mình cho cậu ta. Từ đó Trần Minh Tiến cạch mặt anh trai mình luôn, không thèm nói chuyện với anh trai nữa.
Nhiều năm sau, cậu ta hai mươi hai tuổi thì Trần Minh Viễn đã bước sang tuổi ba mươi rồi, vậy mà cả hai vẫn còn bất hòa với nhau như vậy.
Thực ra Trần Minh Tiến cũng cảm thấy hơi hối hận rồi, chỉ là cái tôi của cậu ta quá lớn nên không chịu xuống nước làm hòa với anh trai mình trước thôi.
Mà Trần Minh Viễn cũng vô cùng cứng đầu, anh ấy mặc kệ em trai mình muốn làm gì thì làm, miễn vui là được nên không có làm gì cả, khiến Trần Minh Tiến cảm thấy ông anh trai này của mình thật quá đáng ghét.
Nhưng mối quan hệ bất hòa này không thể kéo dài mãi như vậy được, cậu ta đành quyết định xuống nước trước, bằng cách vào công ty của anh trai để thực tập, tiện thể liền theo đuổi ước mơ của mình.
Cho đến một vài ngày sau, Trần Minh Tiến đồng ý với Trần Đức rằng sẽ tiếp quản tập đoàn Dương Trần ngay sau khi có đầy đủ kinh nghiệm, nhưng trước mắt cậu ta muốn đầu quân thực tập tại công ty của anh trai trước, mục đích là vì muốn làm hòa với anh trai.
Dĩ nhiên không cần suy nghĩ quá nhiều, Trần Đức lập tức vui vẻ đồng ý, ông chỉ muốn hai thằng con này đừng bất hòa với nhau nữa là được.
Khi vào công ty của anh trai được một thời gian, cậu ta phát hiện ra được anh trai đang theo đuổi một cô gái cùng thực tập với cậu ta tên là Lê Uyển Đình, cũng chính là cô gái có ác cảm với cậu ta vô cùng lớn kể từ hồi mới vào thực tập.
Vì vậy Trần Minh Tiến lựa chọn thời điểm thích hợp rồi hẹn cô ra quán cà phê bên dưới công ty để hỏi chuyện, nhìn vẻ mặt đang cố níu giữ sự bình tĩnh kia thực đúng như với dự đoán. Sau cùng cậu ta chỉ nói mơ hồ về chuyện giữa hai người chứ không có nói sâu hơn, khiến cho Lê Uyển Đình luôn cảm thấy bất an trong lòng, âu cũng là vì sợ mọi người sẽ sớm biết mối quan hệ này giữa cô và Trần Minh Viễn.
Rốt cuộc cậu ta đã thành công khiến cho Lê Uyển Đình phải hẹn cậu ta ra ngoài nói chuyện ba mặt một lời với nhau.
Trần Minh Tiến lựa chọn địa điểm cuộc hẹn là ở một quán ăn nướng, cậu ta thừa biết anh trai đang bàn chuyện với đối tác ở đây nên cố tình chọn chỗ này để anh trai có thể nhìn thấy.
Không nằm ngoài dự đoán, sau khi bàn chuyện với đối tác xong Trần Minh Viễn lập tức đi tới chỗ hai người, nét mặt cùng với biểu cảm của anh ấy đều thể hiện rõ sự ghen tuông một cách rõ ràng.
Trần Minh Tiến nhếch môi cười cười, cậu ta lắc đầu rồi đứng dậy, nói rằng sẽ thanh toán bữa ăn tối nay. Đồng thời cũng sẽ ủng hộ mối quan hệ này nếu như Lê Uyển Đình không còn thành kiến với cậu ta nữa.
Dù sao cậu ta cũng không cố ý đâu, chỉ là cậu ta không ngờ được rằng Lê Uyển Đình không thích bị chọc ghẹo một cách thái quá mà thôi.
Sau chuyện hôm đó Trần Minh Tiến dường như bớt đi được cái tôi của mình hơn, cậu ta trở nên dũng cảm, quyết định đến gặp anh trai của mình nói chuyện đàng hoàng.
Khi ấy cậu ta đến gặp anh trai vào đúng khoảng thời gian Lê Uyển Đình vừa rời khỏi văn phòng của Trần Minh Viễn được một lúc.
Cậu ta nhận lỗi về mình, cho rằng sau này sẽ không còn suy nghĩ nông nổi như vậy nữa, đồng thời cũng đưa ra một điều kiện rằng anh trai cũng phải tiếp quản tập đoàn cùng với mình.
Đã là anh em thì phải giúp đỡ lẫn nhau mà, đúng chứ?
Sau khi Trần Đức và Dương Ninh Ninh biết được hai anh em đã làm lành, hai ông bà vô cùng xúc động, rốt cuộc hai thằng con trời đánh của mình cũng đã làm hòa rồi.
***
(5) Buổi xem mắt đã được tính toán từ trước.
Sau khi Lê Uyển Đình bắt đầu đi thực tập, bố mẹ hai bên đều quyết định sẽ sắp xếp một buổi xem mắt cho hai đứa con nhà mình.
Sở dĩ bố mẹ Lê Uyển Đình làm vậy là vì lo lắng đứa con gái út của mình sẽ sớm có bạn trai chứ không hẳn là do lo đứa con gái sẽ ế, bởi dù sao hai nhà đã thiết lập mối quan hệ thông gia từ rất lâu rồi chứ không phải bây giờ mới làm. Bố mẹ cô nói thế chỉ là để che mắt qua mặt cô thôi.
Nhưng cũng phải cảm tạ trời đất là suốt bốn năm đại học cô chưa có bạn trai đi, nếu có thì chắc ông bà sẽ tăng xông mất.
Mà cũng có sao đâu? Nếu có bạn trai thật chắc chắn hai ông bà sẽ bắt cô chia tay cho mà xem, còn nếu người bạn trai đó lại chính là Trần Minh Viễn, thì thôi cho cưới luôn đi khỏi kéo dài thời gian thêm nữa.
Nói thế thôi chứ Lê Uyển Đình vẫn chưa có bạn trai là thật, cho nên hai ông bà đành tạo ra một buổi xem mắt để cho cô con gái nhà mình làm quen với con trai của họ dần dần.
Cứ như thế một buổi xem mắt đã diễn ra vô cùng thuận lợi, lại càng vui hơn nữa khi sau này biết được tin rằng cô và anh tình cảm đang vô cùng mặn nồng.
Bố mẹ cô cho rằng, hai đứa này có tình cảm với nhau là tốt rồi, giờ chỉ cần cái đám cưới nữa thôi là xong.
Thực không khỏi mong chờ đến cái ngày hai nhà chính thức trở thành thông gia.
***
(6) "Bóng tối."
Sau khi biết được Lê Uyển Đình là cô bé năm đó với cái tên trong game là “Ánh sao ban đêm”, anh không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Nhìn những dòng tin nhắn cũ đang hiện lên ngay trước mặt, lúc này anh thực sự muốn nhắn tin cho cô gái nhỏ đó quá đi mất.
Nhìn đồng hồ đã gần nửa đêm, không biết cô ấy đã đi ngủ chưa nhỉ?
Vì sợ ngày mai bận không có thời gian nhắn tin nên lúc này Trần Minh Viễn liền nhắn tin cho cô trước, anh rất muốn biết hiện tại cô đang sống như thế nào rồi.
Hồi chiều thấy cô gật gù trên lớp, trong đầu anh không khỏi suy nghĩ tới việc cô làm thêm bên ngoài tới bán mạng để lo cho cuộc sống của mình.
Lúc này anh chỉ mong rằng bản thân đang nghĩ nhiều quá thôi.
Đắn đo mãi không biết nên nói gì đầu tiên, mất tới mười phút sau Trần Minh Viễn mới gửi được cho cô một dòng tin nhắn ngắn ngủi.
“Em có đó không? Giờ thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?”
Đang định ném máy sang một bên thì anh nhìn thấy tin nhắn hiện lên đã xem.
Hóa ra Lê Uyển Đình vẫn chưa ngủ.
Ngay lập tức phía bên kia cũng đã trả lời lại: “Em vẫn khỏe, còn anh thế nào rồi?”
“Anh cũng vậy.”
Thực không ngờ rằng sau nhiều năm cô vẫn còn nhớ tới anh, Trần Minh Viễn không khỏi cảm thấy mình quá là may mắn đi rồi.
Ở phía bên kia, Lê Uyển Đình đang không kìm được sự vui sướng khi được trò chuyện lại cùng với anh thêm một lần nữa thì ở phía bên này Trần Minh Viễn cũng vậy, cũng đang vui mừng không kém.
Chỉ vì sự nghiệp mà suốt mấy năm qua anh không còn nhắn tin cho cô nữa, là người con gái mà anh đã từng hứa rằng sẽ cùng chơi với cô tiếp ngay sau khi cô thi đại học xong.
Nhưng rõ ràng lời hứa ấy anh đã không thực hiện được, năm lần bảy lượt lần nào anh cũng đều thất hứa với cô hết.
Đắm mình trong suy nghĩ một lát thì anh lại thấy cô nhắn tiếp: “Công việc bây giờ của anh thế nào rồi? Vẫn tốt chứ ạ?”
Anh trả lời: “Ừm, công việc hiện tại vẫn đang rất tốt.”
Suốt khoảng thời gian đó hai người vẫn đều nhắn tin qua lại với nhau, như thể chưa từng có cuộc chia ly vậy.
Đến một lát sau, tự nhiên Lê Uyển Đình hỏi anh đến một vấn đề khá nhạy cảm.
“Năm nay anh cũng sắp ba mươi rồi, anh lấy vợ chưa vậy?”
Lấy vợ ư?
Thời gian gần đây Trần Minh Viễn rất thường xuyên bị bố mẹ gọi đi xem mắt với cả giục lấy vợ, đọc đến đây anh hồi tưởng lại mấy chuyện đó, thực không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nhưng mà tự nhiên cô gái nhỏ này lại hỏi anh tới vấn đề đấy, không phải là đang e ngại việc anh có vợ hay không đó sao?
Chẳng hiểu sao Trần Minh Viễn đột nhiên cong môi lên cười, đến chính bản thân anh còn không biết nữa là.
“Anh chưa, công việc bận rộn khiến anh chưa tìm được nửa kia của mình.”
Thật ra thời gian gần đây việc ở công ty cũng đã không còn quá bận so với trước kia nữa, mọi thứ đều đã được ổn định lại. Nhưng mà anh nói quả thực cũng không sai, bởi vì trước đây do quá bận rộn nên tới giờ anh vẫn chưa tìm được nửa kia của đời mình.
Mà nói đến nửa kia, không hiểu sao anh lại nghĩ đến Lê Uyển Đình.
Hình như anh đã để ý đến cô rồi thì phải?
Từ lúc nào vậy nhỉ?
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng lách tách phát ra liên tục từ bàn phím trên màn hình, chỉ nhắn tin qua lại cho nhau thôi mà đã cảm thấy vui vẻ rồi, không biết nói chuyện trực tiếp thì sẽ ra sao nữa đây?
Nói đến chiều nay anh cũng đã nói chuyện với cô một lần, nhưng không phải với tư cách là “anh Bóng tối” mà lại là Trần Minh Viễn, lúc đó khi nói chuyện với cô anh có một cảm giác kỳ lạ lắm.
Cũng không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.
Một lát sau, khi nghe Lê Uyển Đình hỏi đến danh tính thật của mình thì anh lại cố né tránh đi.
Là bởi vì Trần Minh Viễn anh chưa đủ sẵn sàng hay sao?
Lại nhớ tới chiều nay anh cũng đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng cô gái nhỏ rồi.
Nghĩ ngợi một hồi, anh quyết định tạm thời giấu đi danh tính thật của mình, đến một thời điểm thích hợp nào đó anh sẽ nói ra toàn bộ cho cô biết.
Đến lúc đó cô sẽ cảm thấy thế nào?