Vị Trí Hoàng Hậu Sẽ Thuộc Về Ai

Chương 21: Ngoại truyện: Quách Thuấn Minh (2)




Ta sai người theo dõi Thiệu gia, chúng quả nhiên đem tới cho ta một bất ngờ.

Một nữ nhân có tướng mạo giống hệt mẫu thân.

Kế hoạch của chúng cũng hay đó chứ, đưa Thiệu Như Quý tới bên người ta, dâng Hồ Tiễn Xuân cho phụ hoàng.

Ta sai người điều tra kỹ lưỡng về Hồ Tiễn Xuân, thế gian không có bức tường nào gió không lọt qua, cũng không có bí mật nào có thể che đậy được mãi.

Triệu Viễn Triết hoang dâm vô độ, vì muốn cưỡng ép nữ nhân làm thiếp mà khiến Cát gia tan cửa nát nhà, vậy mà Thiệu gia vẫn dám đem nữ nhân bụng dạ chất đầy thù hận này ở lại bên mình, chúng không biết rằng, những con ch.ó không sủa mới có thể cắn xé thịt người một cách hung hãn.

Ta sắp xếp để Hồ Tiễn Xuân tiến cung, nếu để nàng ta vào điện Hằng Thất quá lộ liễu, nhưng điện Tiêu Phòng thì hoàn hảo. Dưới bức chân dung mẫu hậu, nhìn thấy một nữ nhân có tướng mạo y đúc người, đó mới là món quà mà ông trời ban xuống.

Một nữ nhân có dã tâm, lòng chất đầy thù hận, cho dù không có nhan sắc giáng thế thì nàng ta cũng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.

Để Hồ Tiễn Xuân ra tay với Tư Di là ý đồ riêng của ta, bên cạnh Thiệu Lạc An chỉ có thể có mình ta, Tư Di là con trai của phụ hoàng, là đệ đệ của ta, là minh chứng ta cầu mà không được. Thấy nàng ấy ngày đêm lo lắng cho Tư Di, ta có chút hối hận, nhưng ta phải xuống tay với Thiệu gia, cần có Tư Di để di chuyển sự chú ý của nàng ấy.

Hồ Tiễn Xuân muốn báo thù Triệu Viễn Triết, ta phất tay để nàng ta hành động, nàng ta sai người ám sát Triệu Viễn Hoài rồi ngụy trang thành c.h.ế.t vì dịch bệnh, ta cũng ngầm cho phép. Nhưng nàng ta dám giấu ta hạ độc Thiệu Lạc An, nàng ta nghĩ mình là ai.

Phụ hoàng rất hài lòng trước những chứng cứ mà ta và Hồ Tiễn Xuân bí mật đưa tới, người xử lí một cách dễ dàng. Phế thái tử là nút thắt trong lòng phụ hoàng, cho dù phế thái tử đã c.h.ế.t từ lâu, nhưng sự ưu tú của vị đích trưởng huynh đó sẽ mãi là nỗi đau của người. Đứa trẻ mà Thiệu gia che giấu đó có phải con của phế thái tử hay không không quan trọng, bởi vì Thiệu các lão từng là thầy của phế thái tử, dù cho Thiệu gia từng tận trung với người, hay Thiệu gia còn có một vị quý phi đã vì người mà hạ sinh hoàng tử cũng vô dụng.

Cung nữ bên cạnh nàng ấy đều bị g.i.ế.c hoặc bị đưa tới Dịch U Đình, điện Ngọc Đường vắng vẻ trống rỗng, nàng ấy yên tĩnh nằm trên chiếc giường trổ hoa, ta hôn lên mi tâm, hôn lên môi nàng ấy, bàn tay chạm lên gương mặt nàng, ta chưa bao giờ cảm thấy yên bình, tươi đẹp đến vậy. Bởi vì thời khắc này đây, trong căn phòng này, nàng ấy chỉ thuộc về mình ta.

Lòng tham là vô tận, dã tâm một khi đã được thả ra thì sẽ mau chóng thổi bùng lên. Ta từng chỉ muốn thi thoảng được nhìn thấy nàng ấy, nhưng về sau ta lại muốn ôm nàng ấy, hôn nàng ấy, chiếm hữu nàng ấy.



Hồ Tiễn Xuân phát hiện.

Thù hận đã báo, nàng ta trầm mình trong sự sủng ái của phụ hoàng, muốn thoát khỏi sự khống chế của ta, nàng ta muốn cho phụ hoàng biết chuyện của ta và Thiệu Lạc An. Sao nàng ta dám? Sao nàng ta có thể thực hiện được?

Từ lâu ta đã biết Đào mỹ nhân muốn g.i.ế.c phụ hoàng, vậy nên ta để nàng ta tìm được một chủ nhân thích hợp hơn.

Nhìn phụ hoàng uống từng ngụm từng ngụm thuốc độc, ta từng phải ngước nhìn người, người cao lớn uy mãnh, người là quân, còn hôm nay, người cũng chỉ là một phế nhân nằm trên giường không thể nói chuyện, không thể cử động mà thôi. Là phụ hoàng dạy ta, làm hoàng đế phải lạnh lùng tàn nhẫn, tình thân trong hoàng gia luôn xếp sau ngai vị. Phụ hoàng làm bộ làm tịch, cướp đi tính mạng mẫu hậu, người cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cướp đi mười mấy năm thanh xuân của người ta yêu. Nhưng ta sẽ không g.i.ế.c phụ hoàng, ta sẽ phụng dưỡng người, người đã khiến viên minh châu phủ bụi, ta sẽ để người thấy nó tỏa sáng rạng rỡ thế nào.

Hồ Tiễn Xuân chỉ biết nương tựa vào phụ hoàng, phụ hoàng ngã xuống, nàng ta không còn chút năng lực kháng cự. Nàng ta như phát điên, vừa chửi rủa, mắng nhiếc ta, vừa hèn mọn cầu xin, xin ta nể mặt đứa bé trong bụng mà tha cho nàng ta một mạng.

Cục m.á.u trong bụng nàng ta là cái thá gì? Lúc ta sai người hành hình, mặt mũi nàng ta méo mó khó coi, chửi rủa ta ngấp nghé kế mẫu, đầu độc vua cha, nguyền rủa ta đoạn tử tuyệt tôn, không được c.h.ế.t tử tế. Ta lười nghe những lời vô dụng đó, kẻ thất bại lúc nào cũng như vậy.

Kể từ ngày hiểu rõ nội tâm mình, ta đã nói với bản thân, chỉ cần có được nàng ấy, báo ứng có là gì?

Nhưng nàng ấy muốn chạy trốn khỏi ta.

Vĩnh vương, vị thúc thúc luôn ra vẻ không quan tâm chính sự, thích chêu hoa bắt bướm của ta tạo phản. Nói ta uy hiếp, đầu độc phụ hoàng, nên hắn khởi binh diệt trừ phản tặc. Lời hắn nói cũng không hẳn không đúng.

Đây là đường lui mà nàng ấy đã lên kế hoạch từ lâu, quân đội của Quách Hoành không đủ để đấu lại ta, nàng ấy rất rõ, nhưng nàng ấy cũng chỉ muốn nhân hỗn loạn mà chạy trốn khỏi ta mà thôi.

Ta không ngờ Kỷ Sưởng là người của nàng ấy, hắn mở cửa cung, cản trở bước chân ta, sao hắn dám đưa nữ nhân của ta đi? Ta lệnh cho Vương Tuyển g.i.ế.c hắn, vị tướng quân anh dũng tài trí cũng chỉ như một vũng bùn m.á.u dưới chân tường hoàng cung mà thôi.

Nàng ấy vẫn chạy thoát, vẫn còn người đang giúp nàng ấy. Ta cần chút thời gian để thu dọn tàn cuộc, ta nghĩ, coi như để nàng ấy có thời gian thư giãn vậy.

Điện Ngọc Đường bị thiêu rụi chỉ còn lại bộ khung, ta nhân đó chiếu cáo thiên hạ, truy phong nàng ấy thành hoàng hậu. Tịnh quý phi là hoàng hậu của phụ hoàng, còn Thiệu Lạc An là hoàng hậu của ta.



Vĩnh vương bị b.ắ.n chết, ta chuyển từ Đông Cung tới điện Hằng Thất, đám oanh oanh yến yến trong hậu cung của phụ hoàng đều lo lắng cho tương lai của bản thân, bởi vì phụ hoàng có thể băng hà bất cứ lúc nào. Chỉ có Đào mỹ nhân tự mình xin tới chăm sóc phụ hoàng, ta biết tâm tư của nàng ta nhưng vẫn cho phép.

Nàng ta muốn giao dịch với ta, nàng ta muốn ta rửa sạch oan khuất cho Đào gia. Nàng ta là người Thiệu Lạc An tín nhiệm, ỷ lại, nàng ta còn sống, ta không yên tâm. Ta đồng ý sẽ sắp xếp cho cháu trai, cháu gái của nàng ta, còn nàng ta phải dùng tính mạng mình để trao đổi.

Lúc điều tra ra Trọng Nguyên Thanh, ta vốn muốn g.i.ế.c luôn cả hắn, nhưng hắn là một trợ thủ tốt, bên cạnh hắn còn có một đứa trẻ tên A Uyên, nàng ấy sẽ không để mặc con của trưởng tỷ sa vào bẫy.

Nghe nói nàng ấy đổ bệnh, ta đem theo người vội vã tới thành trấn nhỏ đó. Nàng ấy chê thuốc đắng không muốn uống, ta ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh giường, nhìn vào bóng lưng mà hằng đêm đã mơ thấy vô số lần kia, không nhịn được mà cất tiếng.

Nàng ấy vô cùng kinh ngạc khi thấy ta, cũng mau chóng ý thức được việc bản thân đã bại lộ từ lâu, nàng ấy lo lắng cho tính mạng của Trọng Nguyên Thanh, ta rất tức giận. Đã vài tháng mất ngủ, ta khao khát được hôn lên đôi môi đó, ta giữ chặt gáy, hôn nàng ấy, nàng ấy ra sức chống cự, ta nói nàng sẽ là hoàng hậu của ta, nàng chỉ có thể là hoàng hậu của ta.

Sau khi hồi kinh, ta âm thầm chuẩn bị cho đại hôn. Còn Đào Cảnh Thù, nàng ta là một người thông minh, biết bản thân không còn sự lựa chọn khác, nàng ta dùng một chiếc khăn tay thấm đầy nước, tước đi sinh mạng của vị đế vương đang hấp hối, sau đó cũng tự vẫn theo.

Ta ngồi trên long ỷ, mặc cho quần thần phản đối, điều tra lại vụ án Đào gia mưu phản năm xưa. Thiệu lục cô nương là danh phận ta tạo ra cho nàng ấy, ta hạ chỉ tuyên cáo với thế nhân, ta sẽ lập Thiệu lục cô nương làm hoàng hậu, nàng ấy là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, bước qua cổng chính của hoàng thành, tiến vào điện Tiêu Phòng, cầm kim ấn, trở thành chủ nhân chân chính của lục cung.

Ta không sợ nàng ấy hận ta, muốn g.i.ế.c ta, ta chỉ sợ nàng không hận, nàng ấy là của ta, hai ta sẽ ở bên nhau tới khi bạc đầu.

Nến long phượng, giá y đỏ tươi, nàng ấy ngồi ở đó yên tĩnh nhìn ta, không có vui mừng, cũng không hề e ấp. Nhưng lúc này nàng ấy đã là thê tử, là hoàng hậu của ta, là chủ nhân còn lại của thiên hạ vạn dặm biên cương này, ta rất hài lòng.

Hai ta uống rượu hợp cẩn, kết tóc, ta vui sướng như phát điên. Ta hôn lên cánh môi đỏ thắm, xé bỏ giá y, buông rèm xuống, ta kề sát bên tai nói đi nói lại với nàng ấy, nàng là của ta. Nàng ấy ôm chặt lấy lưng ta, móng tay găm sâu vào da thịt, răng cắn chặt môi, ta hôn lên những giọt nước nơi khóe mắt nàng.

“Ngươi sẽ hối hận”

Ta sẽ không hối hận, Lạc An, những năm tháng dài đằng đẵng về sau đều là của đôi ta.