Vị Trí Thái Tử Này, Ta Chê!

Chương 1




1.



Chắc chỉ có người nào thích tự ngược mới muốn làm hoàng đế.



Dậy thì sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn cả chó.



Phải phê hết tấu chương, lên triều sớm.



Làm việc quần quật quanh năm không nghỉ cũng chỉ có từng ấy bạc.



Công việc khổ sở như vậy, ai thèm làm chứ!



Làm một hoàng tử, công việc hằng ngày là đùn đẩy nhau danh hiệu Thái tử,



Mà làm Thái tử,



Đó chính là đã bước nửa chân lên ngôi vị Hoàng đế rồi!



Ôi, mong muốn không làm hoàng đế,



Ngày càng xa vời hơn!



2.



Thái tử phi được chọn là con gái của một gia đình một thương nhân giàu có.



Gia đình nàng đã quyên tặng một lượng lớn của cải có giá trị cho quốc khố. Thế nên phụ hoàng mới hứa hẹn cho nàng một nguyện vọng.



Nhà không có gì ngoài tiền, nàng suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Vậy thì kiếm cho ta một đối tượng đi.”



Vì thế nàng ấy đã được chỉ định làm Thái tử phi trước.



Vốn Miêu Diệu Diệu - Thái tử phi mới được thăng chức của Ta đang khóc lụt nhà, nghe ta giải thích, nàng ấy liền hớn hở hỏi:



“Chẳng lẽ cảm thấy ta quá xấu xí, nên anh em nhà các người mới không ai muốn làm Thái tử ư?”





“Đúng thế.” Ta nghiêm nghị đáp.



Miêu Diệu Diệu mắt phượng mày ngài, làn da như son như phấn, chắc chắn là một người đẹp tiêu chuẩn.



Đáng tiếc mạch não có chút kỳ lạ.



Ta đưa cho nàng một chiếc khăn lau nước mắt, nàng ấy liền cầm lấy dùng sức lau nước sốt chảy ra từ mũi, hét lên:



“OK YÉ!”



3.



Để thoát khỏi danh hiệu Thái tử càng sớm càng tốt, ta phải nghĩ ra một cách.



Vì vậy, ta đi tìm Miêu Diệu Diệu trước, mang theo 10 phần khí thế móc ra một tấm ngân phiếu nói:



“Đây là 1000 lượng, cầm đi, miễn là nàng không đồng ý thành thân với ta trong 1 năm.”



Diệu Diệu không nói lời nào, trả lại ta ngân phiếu. Sau đó ngón tay mảnh khảnh chậm rãi móc trong túi quần ra 2 tấm khác,



“Đây là 2 phiếu 1000 lượng, cầm đi. Miễn là điện hạ sẽ thành thân với ta trong vòng 1 năm.”



Ta cmn hóa đá tại chỗ.



Miêu Diệu Diệu thản nhiên cười với ta, mặt mày lộ ra vẻ xảo quyệt giống như con cáo nhỏ,



“Muốn biết tại sao ta lại giàu như vậy không?”



Ta thành thật gật đầu.



Nàng nói: “Tám vị anh em cây khế khác của điện hạ, mỗi người cho ta 1000 lượng ngân phiếu. Nói chỉ cần ta thành thân với điện hạ là được.”



Ta hối hận ta rơi nước mắt.




“Tại sao, tại sao ta lại không nghĩ ra vậy?”



4.



Kế này không thành, Ta lại nảy ra một kế khác.



Ta quyết định làm giảm cảm giác tồn tại của ta trên triều. Như vậy mọi người sẽ nghĩ ta là một Thái tử “danh bất xứng thực”, vô tri không biết làm gì cả.



Ta sẽ bị phế chức.



Mang theo mưu kế tuyệt diệu, ngày hôm sau vào buổi triều sáng, ta cùng 8 vị anh em cây khế khác cung kính cúi đầu mà đứng.



Trên long ỷ, phụ hoàng cất giọng như chuông đồng hỏi:



“Giang Nam đang bị lũ lụt, người dân khó khăn. Bây giờ cần một hoàng tử đi vận chuyển vật tư.”



“Đồng chí nào sẵn sàng đi du lịch vui lòng giơ tay lên.”



5.



Ta giơ tay lên.




Phụ hoàng vỗ tay bốp bốp nói:



“Tốt lắm, khó có được Thái tử nào có phần thiện tâm như này. Ngày mai lên đường du lịch luôn nhé!”



Nghe vậy, ta quay đầu nói với mấy vị hoàng huynh bên cạnh:



“Có chuyện gì thì nói, trước tiên có thể buông tay ta ra trước được không?”



— Vì vậy, bảy tám cánh tay nắm lấy tay phải của ta, buộc ta phải giơ tay lên, đồng loạt thu về.



6.




Cả hai kế hoạch chiến đấu gần đây đều thất bại, ta hơi buồn bã trở lại phủ.



Muốn ăn một bữa tiệc thật đặc biệt để giảm bớt áp lực khi làm Thái tử, rồi ngày mai hãy lên đường đi du lịch.



Đầu bếp hôm nay trổ tài món mới: Đùi gà chiên giòn. Vì vậy, tâm trạng ta rất tốt, chuẩn bị mang đùi gà lên gặm.



Đột nhiên ở đâu ra Lục đệ phá cửa xông vào, nắm lấy bả vai ta lay trái lay phải:



“Nhị ca, đừng ăn cơm nữa! Giao vật tư quan trọng hơn!”



“Làm Thái tử, phải biểu hiện thật tốt vào!”



Dứt lời, lại thêm Tam đệ ở đâu chui ra cùng ôm cánh tay của ta kéo ra ngoài.



Ta giơ đùi gà ra sức giãy dụa nói:



“Không, phải để cho người ta ăn cơm nữa chứ!”



7.



Sắc mặt Tam đệ trầm xuống, vỗ tay bốp bốp hai cái. Ngũ đệ cùng Thất đệ từ bên kia đi ra.



Bốn người, vừa đủ hai người khiêng tay, hai người khiêng chân ta, hét lên: “ Mốt, hai, mốt!” nâng ta lên xe ngựa đến Giang Nam.



Ngũ đệ là một em zai cơ bắp cuồn cuộn, vạch rèm cửa xe ngựa lên nói:



“Nhị ca, đi sớm về sớm. Anh em ở nhà sẽ nhớ huynh lắm ~”



Vì vậy, thân là Thái tử ta đây đã bị ép buộc đi xuôi Nam ngay trong đêm.



Đùi gà trong tay lạnh ngắt, trái tim ta còn lạnh lẽo hơn.