34.
Ta tỉnh lại sau giấc ngủ, ta phát hiện mình bị vây quanh bởi một nhóm các thiếu niên thiếu nữ áo lam.
Không, không, ta nhất định là còn đang mơ.
Thế là ta lại thanh thản nhắm mắt lại.
Ta thật hối hận, ta nên nghe lời Đại sư huynh, không đi theo Giang sư huynh hồ nháo.
"Nó tỉnh?"
"Ta thấy nó nhắm mắt!"
"Ninh sư huynh, ta có thể sờ tai nó không?"
Ta nghe những người kia mồm năm miệng mười nói một hồi lâu, lại chợt yên tĩnh trở lại, có đôi bàn tay mềm mại tinh tế vỗ lên đôi tai mèo ta biến ra.
Ta len lén mở ra một mắt, nhận ra người đang sờ tai ta là tiểu cô nương lúc trước nói chuyện cùng Giang sư huynh.
Bọn họ đều biết Giang sư huynh... vậy nếu ta hảo hảo nói chuyện cùng bọn họ thì bọn họ có phải sẽ dẫn ta đến chỗ Giang sư huynh không?
Nghĩ như vậy, ta đang muốn mở miệng nói gì thì tiểu cô nương đột nhiên dán sát vào mặt ta hôn một cái, làm ta giật mình chưa kịp nói gì đã nhỏ tiếng meo một cái.
"Ninh sư huynh, nó đỏ mặt rồi này!"
"Ta, ta cũng muốn hôn!"
"Tiểu sư muội có thể hôn, ngươi thì miễn đi."
Bọn họ ồn ào tranh dành một hồi, lại có một cô nương dung mạo thanh lệ đi ra, bưng lấy mặt ta hôn một cái.
Lúc trước trong động ta cảm thấy lạnh, bây giờ bị bọn họ vây quanh như vậy toàn thân ta cũng bắt đầu nóng lên, trong họng như bị nghẹn làm ta không nói nên lời.
Trong sơn môn ta còn chưa thấy qua cô nương, lại càng phải nói cùng các nàng tiếp xúc thân mật.
Ta không biết ta có liên quan gì đến đại hung gì đó, nhưng cô nương này lại đem đầu ta đè trước ngực như vậy...
Ngực cũng thật lớn á...
35.
"Đám người Tùy Trăn xem chừng là bị một đại hung khác quấn lấy mới có thể ở bên trong lâu như vậy." Ninh nhìn các sư huynh đệ nói: "Trên người thiếu niên có yêu khí, mà ta lại không thể dò ra được nên định dẫn nó về cho sư tôn nhìn xem."
Tiểu sư muội nói: "Vậy chúng ta có thể đem nó về nuôi trong sư môn sao?"
"Vấn đề này về sư môn thảo luận sau." Ninh Ngộ nói xong rũ mắt xuống xem thiếu niên còn đang gục đầu ngồi trên đất.
Tại sao Miêu Yêu này nhìn thật buồn? Bọn họ cũng không bắt nạt nó mà? Hắn ngồi xổm xuống nâng cằm tiểu Miêu Yêu: "Nếu là người nhóc hẳn có tên chứ?"
Thiếu niên nhỏ giọng nói: "Tuần Chi."
Có vẻ là sợ hắn không rõ là chữ nào, còn kéo tay trái hắn nghiêm túc viết xuống hai chữ "Tuần Chi"
"Ta tên Ninh Ngộ, Ninh trong an bình, Ngộ trong ngộ tính, ta là đệ tử Thanh Tước môn." Ninh Ngộ nắm chặt tay tiểu Miêu yêu, dịu dàng nói, "Nhóc không cần sợ, chúng ta sẽ không giết nhóc đâu."
Đệ đệ cũng lại gần nắm cổ tay Tuần Chi: "Tiểu Miêu yêu, ngoan ngoãn theo chúng ta đi nha."
36.
Ta hiểu rồi.
Người của Thanh Tước môn đều mang tính tự nguyện mất thông*.
*điếc chọn lọc :v
Ta bị bọn hắn an bài đến rõ ràng.
Ninh Ngộ đem ta ôm lên che mặt lại, cũng tiện tay cho ta một cái cấm ngôn chú.
Bởi vì mỗi khi nhìn hắn ta lại nhớ đến câu: "Phúc Lộc sơn Nguyên Chân tiên nhân chỉ có ba đồ đệ." buồn bực ngập đầu mà không làm gì được, chỉ có thể chuyển hóa thành tức giận cắn lên tay Ninh Ngộ.
Cách một lớp tay áo có vẻ Ninh Ngộ cũng không cảm thấy đau, tay kia lại nhàn rỗi mò xuống bóp bóp mông ta.
37.
Chờ đến khi sư huynh tìm thấy ta, ta nhất định phải khiến bọn họ mặc áo có thêu dòng chữ [Phúc Lộc sơn có Tứ đệ tử] thật to.
Dù ta thường thường không có gì lạ nhưng vẫn nên có tên nha.
~~~0==[]::::::::::::::::::>
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người noël vui vẻ. ฅ'ω'ฅ