Vị Vãn

Chương 65: Cháy tình




Quả thật cô nương cũng nên sớm nghĩ đến." Dung Trạm cười lạnh lùng, đưa tay lấy ly trà trên bàn, cân nhắc rồi lại buông xuống.

"Nếu không phải cô nương còn chút tác dụng, nếu không phải bận tâm binh quyền Tạ Khâm còn chưa tới tay, ta sẽ không giữ cô nương đến bây giờ."

"Hóa ra ngài mới là người vô sỉ nhất." Vị Vãn nhìn hắn châm chọc lên tiếng, "Ngài đừng quên, lúc trước nếu không phải ta cứu ngài vài lần, ngài cũng sẽ không còn mạng mà ngồi ở chỗ này."

"Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi đang diễn trò hề, Hàn Vị Vãn." Dung Trạm cười nhạo, "Vào tám năm trước ngươi là một người bị tội chết."

"Ta có thể nói cho ngươi biết rõ một chuyện, vì sao Trần Vĩnh Niên tự sát? Bởi vì thuộc hạ của gã cũng có người của ta, ngay cả án của Hàn phủ năm đó, cũng là ta sắp xếp người đề nghị với Trần Vĩnh Niên đi Đông cung tiếp nhận, đại ca của ta chẳng qua là thay ta làm bia đỡ đạn mà thôi." Hắn cười lạnh, gương mặt trước nay luôn tao nhã có vẻ âm trầm đáng sợ, "Nhưng ngươi có biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không? Chính là ngươi giúp nhị ca và Ngụy Nhiễm!"

"Ta biết." Vị Vãn nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, "Ta còn biết, ngươi thật đáng thương, từ nhỏ đã bắt chước nhị ca ngươi khắp nơi, lại sống dưới cái bóng của y, cả chính nữ nhân mình thích cũng đều bị y cướp đi."

"Im miệng! Ta không kém hơn bọn họ." Hắn đột nhiên gầm nhẹ, gân xanh trên trán kéo căng, "Phụ hoàng chỉ luôn nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người cũng vậy, ta muốn làm cho bọn họ biết là bọn họ sai!"

"Ta không muốn nghe ngươi nói lời điên khùng." Vị Vãn lạnh lùng mở miệng, "Ta biết hôm nay ngươi đến là muốn mạng của ta, ngươi cảm thấy đối với một người nên sớm chết đi, nàng còn sợ chết nữa sao?"

"Tâm tình của ngươi không ở trong suy nghĩ của ta, ta chỉ cần nhìn thấy kết quả mà ta muốn." Dung Trạm nhìn nàng cười lạnh, ngón tay khẽ chạm trên dây đàn, "tranh" một tiếng, trên cầu thang truyền đến từng trận tiếng bước chân, giống như có rất nhiều người đồng loạt xông vào.

"Ngươi sẽ thấy." Khóe miệng Vị Vãn cong lên thành một độ cong kỳ dị, "Hơn nữa, ta sẽ làm ngươi vĩnh viễn không quên được."

Vừa dứt lời, nàng nhấc chân đá lò đồng ở bên cạnh, ngọn lửa ầm ầm nhảy lên cao, lấy tốc độ kinh người lan tràn trong phòng, chỉ nháy mắt đã cắn nuốt màn che cửa sổ, vách tường và đồ trang trí.

"Không nghĩ tới sao, phòng này ta đã sớm xử lý rồi, cho dù ngươi không đến, ta cũng sẽ mời ngươi tới." Nhìn chằm chằm Dung Trạm lộ vẻ mặt kinh hoảng, Vị Vãn cười nhạt mở miệng, "Ngươi không biết sao, chủ nhân của Câu Hoan Nhan chính là ta."

"Giết nàng." Dung Trạm lãnh khốc ra lệnh cho hai bên, bản thân chạy xuống lầu.

"Ngươi không cần uổng phí tâm cơ, cửa lớn đã đóng kín, dưới lầu cũng đã bốc cháy." Vị Vãn tàn nhẫn nở nụ cười, một chưởng kéo người trước mặt tới

Kiếm khí chếch nghiêng đánh úp tới, nàng tránh không kịp, trên cánh tay trái bị rạch một vết thương.

Mấy người này đều là tử sĩ, mặc dù ở dưới tình huống như vậy, cũng muốn nghe lệnh giết nàng trước.

Dù sao, hôm nay nàng tính toán không còn sống đi ra ngoài, buông tha nhắm mắt lại, nàng chuẩn bị nghênh đón một khắc cuối cùng trong sinh mệnh.

"Vãn Nhi!" Truyền gầm lên giận dữ, nàng khiếp sợ mở mắt ra, hóa ra kiếm phong trước mắt bị một thanh trường kiếm khác tách ra, trước mắt là gương mặt lạnh lùng dù có thế nào đi nữa nàng không nghĩ sẽ xuất hiện ở đây.

"Tạ Khâm?" Tiếng kinh hô đồng thời từ trong miệng Vị Vãn và Dung Trạm bật ra, mà người trong miệng bọn họ, lấy kiếm thế sắc bén tàn khốc vung lên giết không ngừng tử sĩ vây quanh cửa.

Thế lửa trong phòng càng lúc càng lớn, khói đặc đập vào mặt, Vị Vãn nhìn gò má quen thuộc kia, trên mặt tràn đầy bụi đất cùng với mồ hôi và máu, nàng có thể tưởng tượng ra là y vì an nguy của nàng mà ngàn dặm xa xôi lao trở về thế nào.

Đám tử sĩ công kích càng hung mãnh, gần như từng chiêu đều ngoan độc liều mạng, hai người bọn họ dán lưng nghênh địch, tình thế vô cùng nguy cấp.

"Nàng nhìn ngoài cửa sổ." Tạ Khâm gấp giọng ra lệnh.

Vị Vãn nhìn cửa sổ, tới trên mái nhà gần khách điếm, có bóng dáng màu trắng ngửa đầu mà nhìn, là Tuyên Dương.

"Ta lấy sức đánh nàng về phía y, y sẽ sử dụng khinh công tiếp được nàng." Tạ Khâm trầm thấp lên tiếng.

"Vậy còn chàng?" Vị Vãn cố hết sức ứng phó kẻ địch tiến công, nỗi lòng như tê dại.

"Nàng không cần để ý đến ta." Tạ Khâm sa sầm, lưu loát mở miệng.

Y đáp ứng xuất chinh, một là thánh chỉ khó trái, hai là y cần ngụy trang. Vốn y tính toán mượn thời điểm Dung Trạm buông xuống lòng phòng bị với y sẽ mang nàng rời đi, lại không biết rằng nàng hành động cực đoan như thế. Ở thời khắc Câu Hoan Nhan bốc cháy, y cũng đã tính toán điều tệ nhất. Y dựa theo chưởng lực của Tuyên Dương vào lầu ba, nhưng nếu muốn đi ra ngoài mà nói, cũng chỉ có thể dùng biện pháp đồng dạng, cho nên người có thể đi chỉ có một, phải là Vị Vãn.

"Phải đi thì cùng nhau đi." Nước mắt tràn mi, Vị Vãn nghẹn ngào mở miệng.

"Nghe lời." Y cắn răng, lập tức thét lớn một tiếng.

"Chàng sao vậy?" Vị Vãn hoảng sợ quay đầu, phát hiện vai của y đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

"Không có việc gì." Tạ Khâm dời bước chân, bên thì đánh nhau, bên thì rút lui đi về phía cửa sổ, "Nàng làm theo điều ta nói nhanh lên, ta có thể giải quyết bọn họ."

"Chàng gạt người." Vị Vãn lắc đầu, trong lồng ngực đau nhức không chịu nổi, "Ta không thể để một mình chàng ở lại, ta không thể - "

Sao nàng có thể bỏ y lại được, sau khi nàng hiểu rõ tâm ý của y sao?

"Ngươi cút cho ta!" Tạ Khâm chợt rống giận, trên gương mặt lạnh lùng của y hừng hực ánh lửa, "Nghe không hiểu tiếng người sao? Ngươi có thể dứt khoát cho ta một chút hay không?"

"Chàng không nên ép ta đi, cho dù chết ta cũng muốn ở cùng với chàng..." Sương khói làm khàn giọng nói nàng, nàng lệ rơi đầy mặt, "Ta biết trong lòng chàng có ta, nên cái gì cũng không cầu xin."

"Ngươi đừng luôn gây phiền toái cho ta nữa, ta cũng sẽ phiền." Giọng nói y khàn khàn, giống như bị nghẹn cái gì đó ở yết hầu, "Còn có, ngươi nhớ kỹ, trong lòng ta đối với ngươi, cho tới bây giờ ta đều không yêu ngươi."

Ở giấy phút nàng sững sờ, y dựa vào đường kiếm sắc bén bức lui mọi người, quay người lại xách cao thân thể của nàng một chưởng đánh về phía trên vai nàng.

Cả người Vị Vãn bị y đánh bay ra ngoài, cuối cùng liếc mắt một cái, là đôi mắt màu xanh thâm thúy như hồ nước, dịu dàng bên trong làm nàng cả đời khó quên.

Quên ta.

Nàng nghe thấy y nói.

Dưới trời đêm đen như mực tuyết bay phất phới, các lầu các nặng nề nở rộ trong thế lửa ngất trời, chôn đi tất cả âm mưu và yêu hận.

Ở trong ngực quen thuộc mà ôn nhu, ý thức của nàng tiến vào trong bóng đêm, khi nàng tỉnh lại, nàng đã quên bản thân từng khắc sâu yêu một người nam nhân như thế nào, không nhớ rõ từng vì y ý loạn tình mê như thế nào, càng không biết y vì cứu tính mạng của nàng, từ đây biến mất ở trong thế giới của nàng...

Trải qua triền miên, ở trong đêm đen những bông tuyết rơi này tan thành mây khói.