Vì Yêu Nên Không Thể Kiểm Soát

Chương 35: Suy Tư




Gia Hân quét nhà mà tâm trí cứ mơ mơ màng màng không để tâm đến những thứ xung quanh nữa và cho đến khi

La Sơn đi lại lay lay cánh tay của mình thì cô mới trở về với thực tại .

" Gia Hân cô đang nghĩ gì thế" anh nghi hoặc hỏi khi thấy cô có chút phân tâm.

" Um tôi chỉ suy nghĩ về công việc của ngày mai mà thôi"

"À thì ra là vậy ,cô đừng nghĩ ngợi nhiều cứ làm hết sức mình là được "

"Vâng "

Sau khi nói chuyện xong xuôi thì hai người họ cũng đi vào trong ăn cơm .Suốt bữa ăn La Sơn cứ gắp đồ ăn mãi riết cho cô cũng cảm thấy ngại trong lòng .

"Cô ăn nhiều vào như vậy mới có sức đi làm "

"Ừm "

30 phút sau khi ăn cơm xong thì cô cũng đi rửa chén còn người đàn ông kia thủ đi ra vườn làm việc .

Thấm thoát vậy mà cô đã đi được 2-3 ngày rồi. Ngày mà cô dứt áo ra đi thì Gia Hân cũng có chút canh cánh trong lòng là cô lo sợ Bách Quân sẽ tìm được mình rồi cầm tù mình lại nhưng đã qua mấy ngày không thấy tin tức gì chắc có lẻ anh ấy đã bỏ cuộc rồi



Buổi chiều cô lấy quần áo đem vào nhà tắm giặt để cho ngày mai có quần áo mà đi làm . Hiện tại cô mong muốn có một khởi đầu mới ..

Lát sau cô đem quần áo ra sau nhà phơi rồi đi qua bên hông nhà hái một ít rau để chiều có thể ăn cơm.

Ở đây có thể nói là có cơm canh ăn qua ngày là một điều may mắn nhất rồi.Do là ở ngoại thành có còn khó khăn nên mọi người ai nấy điều phải tiết kiệm như vậy nhưng vẫn không đói khát ngày nào .

Qua mấy ngày sau thì Bách Quân cũng phấn chấn trở lại anh bắt đầu đến công ty làm việc lại ,các hạng mục đầu tư cũng được duyệt thông qua một cách nhanh chóng .

"Trần Diễn mấy tài liệu này tôi duyệt xong rồi cậu mau đem qua cho giám đốc phòng tài chính đi "

" Vâng "

Dạo gần đây anh ta thấy sếp mình cứ tăng ca liên tục không biết là có sao hay không nữa. Ngày nào cũng làm hơn 10 giờ đêm mới chịu về ...

Lúc này anh ngồi ngã người ra ghế mà nghĩ ngơi một chút nhưng khi nhắm mắt lại thì lại thấy Gia Hân ,anh sự thống khổ khi cô đã cầu xin anh nhưng cuối cùng vẫn không tin .

Dường như quá khứ và hiện tại anh luôn làm cho cô ấy khóc và chưa bao giờ thấy một nụ cười ở trên môi .

Gần cả tuần lễ rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy cô cho nên anh cũng chỉ biết lao đầu vào công việc và khi đêm về thì dùng rượu và thuốc lá để giải sầu...

Gia Hân em hận anh cũng được nhưng hiện tại anh chỉ muốn em về bên anh ,anh muốn được nhìn thấy em .

Lúc này anh liền nở một nụ cười thê lương rồi tự trách chính mình khi đã đối xử tệ bạc với người con gái này .



Giờ phút này anh đang suy tư thì có tiếng chuông điện thoại vang lên là số của Gia Khiêm .

"Alo ..."

" Tối nay gặp ở quán bar ,tao có chuyện muốn nói với mày "

"Ừm "

Cuộc hội thoại cũng nhanh chóng kết thúc và Bách Quân cũng rơi vào trầm tư ,chắc có lẻ Gia Khiêm đã biết hết mọi chuyện rồi cho nên anh cũng phải đối diện một lần .

8 giờ tối anh tan ca trở về nhà thay quần áo chuẩn bị đến quán bar nhưng trước khi đi thì anh cũng căn dặn ông quản gia không cần chờ cửa .

Lương Kha thấy cậu chủ mình cứ đêm khuya là đến quán bar uống rượu không chịu ăn uống, chăm sóc sức khỏe nên khiến cho ông ta có chút dù hì thì cũng nên trân trọng bản thân mình một chút chứ.

Ông ấy lắc đầu ngao ngán nhìn Bách Quân đi ra khỏi cửa rồi đi vào trong dọn dẹp bữa tối đã được chuẩn bị sẵn .

Ngày nào cũng bỏ thức ăn giống như nấu chỉ cho có lệ mà thôi .

Kể từ cái ngày mà Gia Hân rời đi thì ở đây không còn là cái nhà nữa rồi. Bách Quân cứ đi sớm về khuya và cũng có bữa không về nhà luôn ...

Ông biết là cậu chủ buồn và đau lòng cho nên mới sống một cuộc sống như vậy.Nhưng việc tìm người đâu phải muốn gặp là gặp được đâu .