Vì Yêu Nên Không Thể Kiểm Soát

Chương 39: Nhận Ra Quá Muộn




Đêm qua người đàn ông cứ ngồi thu mình ở bên cửa sổ mà nhớ nhung về người con gái kia .Đôi mắt thì đỏ hoe chắc có lẻ là Bách Quân đã khóc suốt đêm .

7 giờ sáng ông quản gia đi vào trong phòng ngủ tìm cậu chủ thì không thấy đâu cho nên ông lặn lội khắp căn nhà từ thư phòng cho đến phòng thờ và cuối cùng là căn phòng của Gia Hân .

Lúc ông đẩy cửa bước vào thì thấy thiếu gia đang nghiên người ra cửa sổ .Từ mặt đất lên đây cũng trên 7 mét nếu rơi xuống dưới không chết cũng què..

Kha Lương nhanh chân đi lại kéo cậu chủ đi lại giường ngồi xuống ..

" Cậu chủ,sau này đừng đứng gần cửa sổ nữa "

"Ừm "

Sau khi Bách Quân ra khỏi phòng thì trong lòng ông ấy dâng lên một nỗi lo lắng .Lỡ có khi nào cậu ấy suy nghĩ bậy bạ mà nghĩ quẩn hay không.

Cho nên ông liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Dương Tuấn để nói cho cậu ta biết .Dù gì thì Dương Tuấn cũng là bác sĩ cho nên sẽ giúp được cậu chủ nhà ông .

"Reng ..reng .reng.."

"Alo.."

" Tôi nghe đây bác quản gia.." mới sáng sớm mà thấy Lương Kha gọi cho mình nên trong lòng anh nghĩ chắc là xó chuyện gì rồi .

"À cậu Dương Tuấn tôi có việc muốn nhờ cậu .Đó chính là sáng hôm nay tôi thấy cậu chủ cứ đưa người ra cửa sổ ,ánh mắt thì thất thần không có một sức sống gì cả .Cho nên tôi muốn nhờ cậu đến xem sức khỏe của cậu ấy một chút ..."

"Có chuyện như vậy sao .." Dương Tuấn có chút không tin mà hỏi lại .

" Vâng, lúc nãy tôi là người đỡ cậu ấy vào trong ngồi mà ..."

"Ừm ,vậy trong hôm nay tôi sẽ tìm cậu ta xem sao. Nhưng mà bác ở nhà cũng để ý một chút nha .Tại theo con thấy thì có thể Bách Quân đang bị trầm cảm đấy bác .."



" Vậy có nghiêm trọng không..."

" Cái đó phải đưa đến bác sĩ khám mới thì mới biết bệnh tình như thế nào..."

"Ừm ,vậy mọi chuyện tôi trông chờ vao cậu .."

"Được "

Vài giây sau thì Lương Kha cũng cúp máy rồi đi xuống nhà chuẩn bị một ít cà phê và bánh mì rồi đem lên phòng cho Bách Quân.

" Cạch.."

Cùng lúc này thì Bách Quân cũng vừa mới thay quần áo rồi bước ra .

" Tôi không ăn đâu, ông ăn giúp tôi đi "

Bách Quân nói vài chữ rồi cũng rời đi trong chớp mắt .Riết rồi cái nhà này mua thức ăn về chỉ để đổ bỏ mà thôi .

Lương Kha thở dài rồi đem thức ăn xuống nhà bếp .Mấy nữ hầu thấy vậy cũng biết là cậu chủ không chịu ăn .Đúng là hết hiếu nối mà ngay cả sức khoẻ của mình cũng không chịu trân trọng .

Lỡ như sau này có tìm gặp Gia Hân đi nữa thì hiện tại cũng chỉ còn một cái xác khô mà thôi

Nhà cửa bây giờ Bách Quân cũng không quan tâm nữa . Cũng may ở đây ai ai cũng trung thực với lại cũng có vệ sĩ và mấy người thân cận trong nhà trông coi chứ nếu không cũng bị người ta dọn đồ đi mất tiêu luôn rồi .

Hơn 8 giờ sáng anh có mặt ở công ty .Bách Quân vẫn giữ nguyên tư thế lạnh lùng mà làm việc với nhân viên, cũng có nói chuyện vài câu về vấn đề của công việc.Ở trong cuộc họp anh vẫn ăn nói bình thường nhưng khi về nhà thì sẽ thu mình lại ,không chịu nói chuyện với ai cả .

Trần Diễn là trợ lý nên cũng biết vấn đề hiện tại của sếp mình cho nên anh ta cũng hạn chế chọc giận anh hết mức có thể chứ nếu không sẽ gây chuyện nữa.

Lúc này trợ lý vừa mới đi ra ngoài thì lại nghe tiếng gọi của sếp nên Trần Diễn quay lại .



" Dạ sếp cho gọi em "

" Cậu tìm được cô ấy chưa "

" Vẫn chưa "

" Ừm đã gần nữa năm rồi mà vẫn chưa tìm được "

Bách Quân thở dài rồi phất tay ý bảo anh ta ra ngoài .Cánh cửa phòng được đóng lại, người đàn ông cũng không vui vẻ gì mà lấy điếu thuốc ra hút .Từ trước giờ anh chỉ có thói quen hút thuốc ở nhà hoặc là quán bar mà thôi.

Nhưng hiện tại bây giờ anh không sống theo quy tắc cũ nữa mà sống theo trái tim của mình .

Anh nhớ cô ,anh muốn được gặp cô nhưng tìm hoài vẫn chưa thấy nên cảm thấy rất bất lực .Hơn 30 năm cuộc đời anh mới hiểu được khi đánh mất đi người mình yêu là đau khổ như thế nào ,nhưng điều mà đau đớn nhất đó chính là tự tay anh đã đẩy cô ra khỏi thế giới của mình .

Từ ngày mà anh nhận ra tình cảm của mình thì Gia Hân không còn ở đây nữa rồi . Phải chi lúc trước anh nhận ra sớm hơn thì không có đau thương như thế này .

Ngày trước cô từng hỏi anh là ,anh xem cô là cái gì .Là con nợ ,là vợ bé ,hay chỉ là thứ mua vui cho anh .Bởi vì trong mắt anh cô ấy chỉ xứng đáng với mấy từ ngữ đó mà thôi .

Và đó cũng là những lời cuối cùng mà Gia Hân nói với anh trước khi rời đi. Nhưng cuối cùng Bách Quân vẫn không thể cho cô một câu trả lời ..

Gần nữa qua lúc nào anh cũng ám ảnh với câu nói đó của cô .Có đôi lúc anh ước gì ngày hôm đó anh nhận ra tình cảm của mình thì tốt biết mấy và người anh yêu cũng sẽ không rời đi...

Nhưng liệu làm gì có giá như ,có sau này của chúng ta .Ở thế giới 7 tỷ người này mà được gặp tình yêu của mình thì phải nói là duyên phận từ kiếp trước rồi .

Nhưng Bách Quân và Gia Hân có thể gặp nhau thêm một lần nữa hay không thì cũng phải tùy vào duyên phận của hai người rồi

Và lần này là duyên hay nghiệt duyên thì cũng không ai biết trước được. Bách Quân đã đã làm tổn thương trái tim của Gia Hân quá nhiều thì liệu cô có đủ lòng bao dung và tha thứ cho anh hay không.

Hay là anh và cô đến đây là kết thúc chuyện tình yêu oan nghiệt này