Công trường Trần Cận Nam làm gần đây không yên ổn, bình thường có nhiều dân làng tới gây rối. Nghe nói là thỏa thuận không ổn thỏa chuyện bồi thường thu hồi đất.
Trần Cận Nam chẳng nghĩ nhiều, dù gì từ xưa đến nay vì lợi ích mà tranh giành nhau nhìn mãi cũng quen. Mặc dù trước khi khởi công chắc chắn đã ký hợp đồng, song hiện tượng dân làng bên này tùy tiện đổi ý cũng không hiếm thấy.
Hắn chỉ làm tốt phần việc mình được phân công là được.
Nhưng, dựa theo xung đột ngày càng mãnh liệt, hôm nay, lại có mấy người trẻ tuổi chạy tới đập phá công trường bọn họ.
Trần Cận Nam không có cách nào nhịn nổi.
Khi Trần Bắc Bắc và Lục Chung chạy tới công trường, Trần Cận Nam đang tính được đưa tới bệnh viện.
Thấy đầu Trần Cận Nam đầy máu, Trần Bắc Bắc gấp đến độ nước mắt rơi liên tục.
Một tay Trần Cận Nam ôm đầu, còn muốn an ủi Trần Bắc Bắc, “Không sao đâu… Không có chuyện gì mà… Đừng sợ, anh không sao…”
Quả thực Trần Cận Nam chả có chuyện gì lớn, vóc dáng hắn cao to, chỉ có hành động không nhanh nhẹn lắm, bất cẩn bị một ống tuýp đập vô đầu, hiện tại ý thức vẫn còn tỉnh táo, hẳn không có chuyện gì lớn.
Trần Bắc Bắc còn muốn nói gì, nhưng bị Lục Tư kéo lại.
“Đưa hắn đến bệnh viện trước đã.” Lục Tư quả quyết.
Xoay đầu lại, Lục Tư thoáng nhìn công trường, có mấy người trẻ tuổi gây chuyện đã bị đàn áp.
Lục Tư sa sầm, nói với Lục Chung ở bên cạnh: “Muốn đi xem thử không?”
Trần Bắc Bắc một lòng lo lắng cho Trần Cận Nam, lúc này cô thầm muốn đến bệnh viện với Trần Cận Nam.
Lục Chung bị Lục Tư kéo sang một bên nói chuyện, hiện trường rất lộn xộn.
Ngay lúc đó, ở chỗ hỗn loạn chẳng biết từ nơi nào xông ra một người, chạy tới trước mặt Trần Bắc Bắc tát cô một cái.
Lục Chung phản ứng cực nhanh, mau chóng đi tới túm người hành hung kia, xoay cái ném hắn xuống đất.
Gã thanh niên tính chạy, lại bị Lục Chung đá một cước trên mặt đất, rất lâu không đứng dậy nổi.
Lục Chung không ham chiến, để người xung quanh khống chế thanh niên kia xong mới xoay người đi tới bên cạnh Trần Bắc Bắc, giơ tay lên, anh đau lòng vuốt mặt Trần Bắc Bắc.
Thực ra Trần Bắc Bắc chẳng đau gì cả.
Chỉ hơi uất ức thôi.
Cô đây xem như tai bay vạ gió ư? Chẳng qua chỉ qua đây thăm anh trai thôi, cũng bị dính một bạt tai vô duyên.
Thấy viền mắt Trần Bắc Bắc ửng đỏ, mơ hồ muốn khóc, Lục Chung biến sắc, ném Trần Bắc Bắc sang Lục Tư bên này, sải bước nhanh chóng tới chỗ gã thanh niên kia.
Lục Tư vừa thấy Lục Chung có biểu cảm này liền biết anh muốn hóa ma, vậy mấy năm nay trị liệu của anh đều đánh rắm sao! Quan trọng hết thảy là Trần Bắc Bắc mờ mịt còn ở bên cạnh, bị cô trông thấy, mấy năm nhẫn nhịn của bọn họ chẳng phải uổng công rồi. Trong lòng Lục Tư cố gắng đè nén lượn nghìn vạn vòng, lập tức kéo Lục Chung.
“Anh điên hả, Trần Bắc Bắc đang ở hiện trường đấy…”
Lục Chung sững sờ, siết chặt quả đấm, âm trầm nhìn gã thanh nhiên, cuối cùng anh xoay đầu, một lần nữa tới bên người Trần Bắc Bắc.
Trần Bắc Bắc hơi tủi thân, đặc biệt ban nãy bị Lục Chung ném, cô càng uất ức hơn.
Nhưng hít mũi một cái, nước mắt không rơi xuống, ngược lại tới nắm tay Lục Chung.
“Không sao, không đau chút nào. Chúng ta đi thăm anh hai đi…”
Bên này có Lục Tư, trái lại Lục Chung cũng không lo lắng.
Nắm tay Trần Bắc Bắc nhắm hướng ra khỏi công trường, đúng lúc đó, một chiếc xe màu đen có rèm che bỗng nhiên chạy vào.
Lục Chung theo quán tính kéo Trần Bắc Bắc vào lòng. Lúc này, một người đàn ông cường tráng cao to bước xuống xe.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo cài đến ngực, mơ hồ lộ ra cơ ngực rắn chắc. Hắn đi tới trông thấy tầm mắt Trần Bắc Bắc đang đánh giá, hắn thoáng sửng sờ, ngay sau đó lại thấy Lục Chung, nhếch môi một cái, sải bước qua.
“Hắc, kẻ câm nhà họ Lục, đã lâu không gặp nha?”
Người này đúng là không lễ phép.
Trong lòng Trần Bắc Bắc âm thầm mắng, nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia nhiều hơn. Vóc dáng người đàn ông này không tính là điển trai, mày rậm mắt to, ánh mắt kiên nghị, mặc dù lúc nói chuyện dáng vẻ lưu manh, nhưng nét mặt trái lại rất cá tính.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc, đến trước mặt Lục Chung, cũng vờ cho anh một điếu.
Lục Chung lắc đầu, hiện tại anh đã cai thuốc kiêng rượu.
Người đàn ông cũng chẳng miễn cưỡng… rút điếu thuốc về, thoáng nhìn Trần Bắc Bắc trong lòng anh, mỉm cười, “Người phụ nữ của anh à? Dáng dấp không tệ đó…”
Lục Chung sầm mặt, nắm tay Trần Bắc Bắc trực tiếp rời khỏi.
Đối với người không lễ phép, cũng không cần phải lễ phép.
Thấy xe Lục Chung rời công trường, Lục Tư tiến lên phía trước giả vờ giả vịt với người đàn ông kia, “Ngọn gió nào thổi Phan tổng anh tới đây đấy?”
“Không có việc gì, đi ngang qua thôi, nghe nói nơi này hơi lộn xộn, qua đây xem cái.”
Lục Tư cười, “Không sao, chỉ là chút vấn đề nhỏ. Trái lại Phan tổng thực sự vừa khéo ha, rảnh rỗi tới cái nơi hoang vu nghèo khó này, sao, đến du lịch hả?”
Phan Dụ cười, giẫm nát điếu thuốc dưới chân, ngẩng đầu lên, lại nở nụ cười tươi rói.
“Chỗ nào tốt thì tôi tới thôi, mọi người đều nói vùng đất hoang nghèo khổ mới có điêu dân, tôi thấy không hẳn vậy. Xem đi ông anh câm của các anh, chẳng phải tìm được một cô em trắng nõn sao?”
Nhắc tới Trần Bắc Bắc, nụ cười trên mặt Lục Tư phai nhạt một ít.
“Cô ấy là chị dâu tôi.”
Một câu nói, chặt đứt tất cả ý kiến phía sau của Phan Dụ.
Khi Phan Dụ ở trên xe, từ từ nhắm hai mắt không nói gì. Thuộc hạ ở một bên thấy dáng vẻ này của đại ca bọn họ, còn tưởng hiện tại chịu thiệt trước mặt anh em nhà họ Lục, nhịn không được đề nghị với hắn: “Em nói đại ca nè, anh em nhà họ Lục luôn tranh giành việc buôn bán của chúng ta, có cần cho bọn họ một bài học không?”
Phan Dụ từ từ mở mắt, hình như hơi hứng thú.
“Vậy cậu nói thử xem, muốn cho bọn họ một bài học thế nào?”
Gã thuộc hạ cười hihi, sáp lại, nói: “Đại ca, anh em nhà họ Lục là kẻ gian xảo, không dễ ra tay. Bất quá ban nãy anh không thấy cô gái trong lòng gã câm nhà họ Lục kia à, ôm chặt thế này, chắc chắn quan trọng lắm, nếu chúng ta tóm được, chơi một chút…”
Ầm ——
Gã thuộc hạ còn chưa nói hết, đã bị Phan Dụ ném tới cửa xe.
Ánh mắt lạnh lùng áp sát, người đàn ông mím môi, thu lại tất cả tươi cười trên gương mặt, chỉ nhả từng chữ từng chữ: “Tao khuyên mày đừng đánh chủ ý lên người phụ nữ đó! Bị tao biết được! Cắt ngay cái thứ chưa phát dục hoàn toàn của mày!”
Nghe vậy, gã thuộc hạ liền che bụng dưới, run lẩy bẩy.
Mặc dù chẳng biết rốt cuộc lão đại uống nhầm thuốc gì mới trở nên hỉ nộ vô thường thế, có điều nhớ tới tính cách lão đại không theo lẽ thường, gã thuộc hạ nghĩ lời đề nghị hôm nay nên dừng ở đây.
Phan Dụ đánh người, cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Tựa vào ghế ngồi, chả biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên hắn nói: “Con bé kia… quả thực có chút…”
Có chút cảm giác quen thuộc nhỉ.
Loại cảm giác quen thuộc này, khi Phan Dụ nhận được điện thoại của mẹ đại nhân liền có đáp án.
Trong điện thoại mẹ đại nhân cằn nhằn liên miên một hồi, lỗ tai Phan Dụ sắp bị mài chai mất, song lại không dám tùy tiện cúp máy, chỉ có thể mở loa ngoài, bản thân thì ngồi ở chỗ không xa hút thuốc.
Mẹ Phan nói xong, cuối cùng không quên tổng kết.
“Cục cưng à, con sắp ba mươi rồi, con cũng nên suy nghĩ đến chuyện lập gia đình đi, lẽ nào con muốn mẹ con bước vào quan tài rồi còn không ôm được cháu sao?”
“Mẹ…”
Vừa nhắc tới chuyện này Phan Dụ lại đau đầu, “Chẳng phải con không tìm được đối tượng sao?”
“Vậy con còn không nhanh lên! Suốt ngày chỉ biết gái gú! Cẩn thận thối nát hết tiểu JJ của con…”
“…”
Phan Dụ đen mặt, có người mẹ nào nói chuyện như vậy với con trai không?
Bất quá đang ở cần số N [1], Phan Dụ có thời gian dừng lại suy nghĩ. Lúc trước ở công trường trông thấy con bé ấy, dáng dấp khá giống bà mẹ dài dòng của hắn.
Nếu, năm đó em gái hắn không rơi xuống biển, chắc lớn như con bé kia, phải chăng cũng sẽ giống bà mẹ dài dòng vậy, đúng không.
Gác ly rượu, Phan Dụ ấn điện thoại.
“Giúp tôi điều tra một người.”
Sau khi Trần Bắc Bắc đến bệnh viện, Trần Cận Nam đã băng bó xong.
Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chú ý nghỉ ngơi là được.
Trần Bắc Bắc vẫn lo lắng không thôi, nghĩ tới tình tính thành thật an phận của anh trai mình còn có thể đánh nhau với người khác, nhất thời hơi tức giận.
“Anh, rốt cuộc anh sao vậy? Chẳng phải anh bảo em không nên gây chuyện sao? Bản thân anh thì…”
Trần Cận Nam rất xấu hổ, bị em gái dạy dỗ một trận thế kia, hắn có nỗi khổ không nói ra được, muốn nói lại nghèo từ, một lát mới nhả ra mấy câu.
“Không phải anh, bọn họ bắt đầu mà. Thực sự không phải anh…”
Đương nhiên Trần Bắc Bắc tin tưởng nhân phẩm anh trai nhà mình, nhịn không được bĩu môi.
“Những người đó là dân làng ư? Hung hăng vậy?”
Lục Tư ở bên cạnh cười, dĩ nhiên không phải dân làng bình thường rồi, nghĩ đến tính cách cứng rắn của Phan Dụ, cho dù thua cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hai anh em ở trong phòng nguyền rủa mấy dân làng kia sinh con không có JJ, Lục Tư bên này đã ra ngoài làm xong tất cả thủ tục.
Thấy Lục Chung canh giữ cửa, hắn đi tới.
“Yên tâm, chỗ Phan Dụ em sẽ khiến hắn không có thời gian rảnh để quậy phá…” Nghĩ đến trước khi đi, Phan Dụ có nói mấy câu, Lục Tư thoáng lo âu.
“Bất quá, thằng nhóc Phan Dụ đó luôn thích giở trò sau lưng, anh chú ý chút, mấy ngày nay trông coi Bắc Bắc cho kỹ…”
Con ngươi Lục Chung đen như mực vậy, một lát sau mới lấy di động ra.
Hắc Nựu.
Tình trạng thương tích của Trần Cận Nam không nghiêm trọng lắm, song vẫn cần nằm viện nghỉ ngơi vài ngày. Trần Như Ngọc liên tục bị giấu giếm.
Bà già rồi, không muốn để bà lo lắng cho bọn họ.
Khi về nhà, Trần Bắc Bắc còn hơi tức giận.
“Quá đáng quá, chắc chắn cần báo cảnh sát bắt bọn họ lại, giống câu gì đó! Còn có vương pháp không…”
Lục Chung ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nắm cái tay Trần Bắc Bắc đang phẫn nộ vung lên, kéo cô vào lòng anh, tay từ từ xoa mặt cô.
Còn đau không?
Anh gõ mấy chữ.
Trong lòng Trần Bắc Bắc chua xót, lắc đầu, thành thật nói: “Không đau ạ, anh bôi thuốc cho em, em tốt lên rồi.”
Xin lỗi.
Trần Bắc Bắc cười cười, cầm tay Lục Chung hôn một cái, “Cũng không phải lỗi anh mà, anh xin cái gì? Được rồi, đừng sầm mặt, em thích anh cười cơ…”
Lục Chung nhếch môi, ôm Trần Bắc Bắc thân thiết mổ mổ môi cô.
Ngoan.
Trần Bắc Bắc ầm ĩ suốt một ngày, cũng mệt mỏi.
Còn chưa tới nhà, đã mơ màng thiếp đi.
Lục Chung ôm cô xuống xe, vừa mở cửa, liền dừng lại.
Có người tiến vào.
Song, động tác của Lục Chung dứt khoát, ôm Trần Bắc Bắc lên lầu luôn.
Ở cửa cầu thang, Chuột Đồng đã trở thành thanh niên xinh đẹp đứng ngay đó, cung kính gật đầu với anh: “Lão đại, em đã về.”
[1]N: Neutral (số 0) trên hộp số, khởi động động cơ trong mọi trường hợp; Dừng xe, người lái không rời xe.