Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 103




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Kei



Beta: Snivy



————————————



Con chim nào mà hình dáng như hạc, một chân, mình xanh hoa văn đỏ và mỏ màu trắng, nó xuất hiện là y như rằng sẽ có cháy thì đó chính là Tất Phương (*). Con chim kia cũng y như vậy.



Cho nên Tất Phương này chỉ có một chân, trên đầu có lông đỏ, thân trên có lông xanh, miệng màu trắng và trông giống hạc.



Ừ, chính là một con hạc.



Còn chưa đánh nó cái nào, đã gào như là sắp bị hiếp tới nơi rồi, rất ồn ào.



“Câm miệng!”



Đan Tiêu chụp lấy đầu Tất Phương, lập tức Tất Phương im như gà, oan ức nhìn Đan Tiêu, ánh mắt như muốn nói “Tôn Thần, sao ngài giúp con người mà không giúp em”, trông cực kì sinh động.



Lăng Mục Du không thể nhịn được nữa, nắm mỏ Tất Phương, xoay nó qua đối mặt với mình: “Nói, sao mày lại tới đốt lửa.”



Tất Phương vỗ vỗ cánh, chỉ vào mỏ mình.



Mỏ bị nắm như này thì nói kiểu gì.



Lăng Mục Du buông tay ra, Tất Phương mở cái mỏ thiệt dài, châm biếm: “Nhưn lọi ngu xửn, ngươi làm ra hàng giả, mạo danh ta, còn dám hỏi ta tại sao đốt lửa à.”



Đám yêu quái dưới chân núi lắc đầu thở dài – Cái con hạc Tất Phương này, ngày này năm sau, tụi tao sẽ nhớ đốt cho mày nhiều tiền giấy một chút.



Kế Mông vui sướng khi có người gặp xui, cúi đầu nhỏ giọng nói với Lý Cửu Gia: “Con chim ngu Tất Phương, đã sai còn dám ngang ngược. Ông đây mới ngâm nước nửa cái văn phòng thôi, đã bị Đông Quân bắt đi làm công, không chừng nó sẽ đến viện bảo tàng chúng ta dọn gạch tới chết, ha ha…”



Lý Cửu Gia nắn nắn tay Kế Mông, bất đắc dĩ nghĩ: Manh Manh ngây ngốc mà còn hả hê, chẳng lẽ ẻm quên mình làm mưa một cơn là ngâm luôn toàn bộ sảnh núi phía Tây?!



Hàng giả mạo danh? Đốt?!



Lăng Mục Du bật sáng bóng đèn điện (*), hỏi Tất Phương: “Có phải mày còn đốt luôn hàng giả của mấy viện bảo tàng khác đúng không?”



(*): Hình minh họa:







Tất Phương đắc ý gật đầu: “Con người các người càng ngày càng không biết xấu hổ, vậy mà dám lấy hàng giả trưng bày dáng người vĩ ngạn của bản tôn, bản tôn đành tốn chút sức lực, đốt toàn bộ dùm các người.”



Lăng Mục Du liếc mắt ngó nó một cái, cầm điện thoại nhắn WeChat với viện phó Dương của bảo tàng Quốc gia, hỏi bị mấy món đồ được cất giữ đã bị cháy là món gì, có hình không.



Viện phó Dương trả lời tin nhắn rất nhanh, còn gửi hình ảnh vài món đồ giả bị cháy qua.



Vài món đều là đồ tế lễ, trên đồ án đều là thần của sông núi đất trời, phóng to ra nhìn kỹ, đều có thể tìm được một con chim một chân ở trên đó.



Được rồi, tóm lại thì Tất Phương là một tên đập đồ giả chuyên nghiệp.



Lăng Mục Du cất điện thoại, ôm cánh tay nhìn Tất Phương, lạnh mặt nói: “Tốt thôi, dù sao hàng giả bị mày đốt sạch rồi, thì hàng thật mày ở lại đây triển lãm đi.”



Tất Phương không vỗ cánh, từ đầu chim xuống chân chim đều sợ ngây người.



Nó nghe thấy cái gì vậy?



Để yêu quái thượng cổ hàng thật giá thật như nó ở đây triển lãm cho con người xem?



“Mơ đê bạn hiền!” Tất Phương kiên quyết từ chối: “Con người có tài đức gì mà khiến bản tôn ở đây triển lãm cho bọn chúng nhìn!”



Yêu quái dưới chân núi xúc động trong lòng, đại yêu quái thượng cổ trong trời đất hồi xưa giờ chỉ có thể giả làm tiêu bản, tụi nó oan ức quá, thế mà con người còn kén cá chọn canh, lúc thì nói tụi nó xấu lúc thì nói tụi nó béo, yêu cầu quá nhiều, tất cả đều không có khiếu thẩm mỹ!!!



“Không muốn triển lãm đúng không?” Lăng Mục Du tỏ vẻ không hề ép buộc: “Vậy nhốt trong ngục tối 500 năm.”



“Con người như ngươi chỉ còn sống khoảng 50 năm thôi, muốn nhốt bản tôn 500 năm, ha ha, ngốc xít.” Tất Phương cười to.



Lăng Mục Du quay đầu nghiêm túc hỏi Đan Tiêu: “Em có thể ăn Tất Phương nướng than hồng không?”



Đan Tiêu: “Được.”




Lăng Mục Du: “Thịt của yêu quái vạn năm già chác chắc khô lắm?”



Đan Tiêu: “Chắc không đâu, nếu khô thật, thì ăn thịt cánh, hẳn là thịt cánh không khô đâu.”



Tất Phương cứng đờ.



Các yêu quái ở dưới chân núi không có ý tốt ồn ào: “Tiểu Ngư, nướng nó, mau nướng nó, tui chưa được ăn Tất Phương bao giờ.”



“Câm miệng, câm miệng lại!” Tất Phương vỗ cánh điên cuồng, nó cố bay đi, nhưng trốn không thoát, buồn bực nhìn Đan Tiêu lúc lâu, nhận ra y giúp người chứ không giúp yêu, đành phải ra sức tự cứu mình: “Đừng ăn bản tôn, bản tôn không thể ăn được, thật đó.”



“Làm sao mày biết chính mày không ăn được? Mày ăn mình rồi hả?”



Tất Phương nghẹn một chút, oan ức tự bôi đen: “Bản tôn đã vạn tuổi rồi, nhất định thịt vừa già vừa cứng, không nhai được đâu, ngươi từng thịt gà sẽ biết, gà già, sẽ không ăn được.”



Lăng Mục Du nhịn cười, nói: “Mày không ăn được, cũng không muốn làm việc trả nợ, mày nói nên làm sao bây giờ?”



Tất Phương oan ức hơn: “Bản tôn sẽ làm việc, bản tôn sẽ để con người quan sát.”



Lăng Mục Du vỗ đầu của nó một chút: “Ừ, rất tốt, vừa nhìn đã biết mày là một yêu quái có tiền đồ.”



Đan Tiêu thu lại linh lực, Tất Phương rớt cái bộp trên đất, đám yêu quái lại gần vây quanh nó, hi hi ha ha giới thiệu mấy thông tin về viện bảo tàng cho Tất Phương.



Lăng Mục Du kéo Đan Tiêu đi xuống núi, nhìn sảnh núi phía Tây một lượt, không nói đến núi Chương Nga có dấu vết bị đốt cháy rõ ràng, một ít tiêu bản núi khác cũng đều bị mưa của Kế Mông dội không còn hình gì, rất nhiều chỗ khác cũng bị mưa xối cần phải tu sửa.



“Chúng ta đóng cửa mấy ngày, tu sửa sảnh núi phía Tây lại được không?” Lăng Mục Du nói với Đan Tiêu.



“Được, để nhóm yêu quái tới sửa cùng.” Đan Tiêu gật đầu.



Đến lúc ăn cơm chiều, Tất Phương đã được đào tạo xong nhìn thấy Lăng Mục Du, cả con chim ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Đông Quân.”



Lăng Mục Du đưa cho nó một con gà nướng, nó ngoan ngoãn ngậm trong miệng không dám ăn.



“Ăn đi, gà nướng mật ong, thịt gà rất non, không khô chút nào.”



Tất Phương để gà nướng vào cái đĩa trống, mổ ăn từng chút một, một bên mổ một bên ngẩng đầu nhìn Đan Tiêu Lăng Mục Du.




Đan Tiêu chú ý tới tầm mắt của nó, hỏi: “Muốn nói gì nói đi.”



Tất Phương hoảng sợ, lông đỏ trên đầu bung xù lên.



“Làm sao? Có vấn đề gì?” Đan Tiêu không hiểu sao nó phản ứng lớn như vậy.



Nhóm thần, yêu, người trong nhà kính trồng hoa cũng nhìn về phía Tất Phương.



Tất Phương nuốt thịt gà trong miệng xuống, cố ngồi thẳng thớm lại, thanh âm lại vô cùng nịnh nọt: “Tôn Thần, em nghe mọi người nói thần cách của Đông Quân ở chỗ ngài, ngài có muốn đưa cho anh ấy không?”



Đan Tiêu buông đũa, biểu tình nghiêm túc, hỏi: “Có thể được sao?”



Kế Mông và các yêu quái cũng nghiêm túc nhìn Tất Phương.



Tất Phương nói: “Chắc Tôn Thần ngài còn nhớ rõ đại chiến nghìn năm trước nhỉ. Ứng Long bị ám hại nên suy kiệt linh lực, là nữ bạt dùng thần cách bảo vệ một tia linh lực cuối cùng của hắn.”



“Nhớ.” Đan Tiêu gật đầu, “Sau đó thì sao?”



“Sau lại có lần em gặp được Ứng Long ở Côn Luân, hắn nói hắn lén đi tìm một bộ công pháp, có thể đưa thần cách lại cho nữ bạt.” Tất Phương nói: “Ngài cũng biết, sau khi nữ bạt phân thần cách, vẫn luôn suy yếu mười phần, còn Ứng Long thì vì chiến sự thất bại nên Hoàng Đế không cho phép hắn đi vào Côn Luân nữa, nhưng vì nữ bạt mà hắn bất chấp bằng mọi giá, dù biết thành công bằng không.”



Đan Tiêu vội vàng hỏi: “Công pháp gì?”



Tất Phương lắc đầu: “Cái này em cũng không biết, em chỉ che chở Ứng Long một chút, không để Lục Ngô phát hiện hắn, chứ không giúp hắn trộm công pháp.” Nhấn mạnh: “Em là một yêu quái chính trực đó.”



Đám yêu tim đang treo ngược cũng rơi xuống (*), giống như Đan Tiêu, trên mặt đều tỏ ra hơi hơi thất vọng.



(*): Hàng động căng thẳng hóng hớt xong thấy việc mình hóng hớt không còn thú vị nữa.



Tất Phương nói chuyện nửa chừng, cũng chưa nói công pháp kia rốt cuộc là gì, cuối cùng Ứng Long trộm được không, nếu thành công thì công pháp sẽ ở đâu chứ.



Thật ra tốt nhất thì là Ứng Long thành công trộm được công pháp, ít nhất vậy thì có khả năng lưu truyền tới nay, nhưng nếu là ở Côn Luân thì…



Côn Luân đã sớm không còn dấu vết gì để tìm, mọi thứ bên trong đều đã tiêu tán, đó là ngôi nhà mà thần và yêu đã không thể trở về.




Lăng Mục Du cầm tay Đan Tiêu, khẽ cười, lắc đầu với y.



Nói không muốn ở bên Đan Tiêu dài lâu, đó là nói dối. Nhưng Lăng Mục Du biết, có rất nhiều chuyện không thể cưỡng ép, cưỡng ép đều không có kết quả tốt.



Cậu làm người đã sống hơn hai mươi năm, từ nhỏ thân duyên (*) đã nhạt nhẽo, thậm chí còn từng kề cận cái chết, đã học được rằng có rất nhiều chuyện không nên cưỡng ép.



(*): Tình cảm với người thân.



Sống lâu, ở bên người yêu lâu dài, đương nhiên rất tốt.



Nhưng nếu không có cách, thì ở lúc thời gian có hạn, cậu sẽ đối xử thật tốt với người cậu yêu, cực kì tốt.



Các mặt khác không cần cưỡng ép.



“Ông nói cũng như chưa nói!” Thao Thiết tức giận nhảy lại tát Tất Phương một cái.



Tất Phương tức giận: “Sao lại kêu tui chưa nói! Không phải hồi trước Tôn Thần để công pháp đó lại Côn Luân sao?! Dù cho Ứng Long trộm đi, chẳng lẽ Tôn Thần không biết?!!”



Kế Mông và đám yêu quái cùng nhau nhìn về phía Đan Tiêu.



Đan Tiêu kinh ngạc, suy nghĩ hồi lâu: “Tôi có công pháp như vậy à? Sao tôi không nhớ rõ? Chẳng lẽ tôi cũng mất trí nhớ?”



Kế Mông, yêu quái và con người cùng nhau quỳ, cái quỷ gì vậy…



Không ngờ tới đi nghe ngóng vòng tới vòng lui, thực ra biện pháp giải quyết lại ở chỗ chính mình, bản thân còn quên mất, trí nhớ của thần cũng không đáng tin vậy sao?



“Được rồi, bây giờ khoan nghĩ đã.” Lăng Mục Du vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Chúng ta đi ăn cơm trước đã, cơm nước xong còn phải phân chia công việc nữa.”



Các yêu quái sửng sốt, ngạc nhiên: “Phân chia công việc gì cơ?” Không phải buổi tối còn phải đi làm chứ, thế thì phải có thêm tiền tăng ca.



Lăng Mục Du: “Sảnh núi phía Tây trở thành như thế kia, đi tu sửa đi. Chúng ta cũng không mời đội thi công khác đâu, tự mình sửa đi. Thuận tiện cũng kiểm tra mấy phòng triển lãm khác một lần, xem chỗ nào cần sửa, thì sửa luôn một lượt.”



Các yêu quái yếu ớt nói: “Tiểu Ngư à, phòng Hải Kinh chúng ta không phải có đội thi công đang sửa sang hả? Vì sao không để bọn họ làm luôn?”



Lăng Mục Du: “Để bọn họ làm sẽ phải tốn tiền. Tu sửa vốn đã phải tốn tiền, tiêu bản Tây Vương Mẫu cũng hư rồi, lại tốn thêm một khoản tiền lớn. Tiền phải tiết kiệm hết mức có thể, biết chưa?”



Đám yêu quái không tình nguyện các thứ: “…”



Lăng Mục Du tung đại chiêu: “Không thì cắt tiền ăn, để đội thi công đội làm.”



“Không, không, không, không, không…”



“Tiểu Ngư, ngàn lần xin anh đừng như vậy, tụi tui sẽ sửa liền.”



‘“Tui thích sửa chữa nhất, trang trí phòng làm tui vui sướng.”



“Đúng vậy đúng vậy, lần sửa sang cho phòng Hải Kinh không cho tui làm, tui rất tiếc nuối đó.”



“Đúng… đúng… đúng, biệt danh của tui là “Kẻ trang hoàng tài năng”, ai cũng đừng hòng cản tui.”



Các yêu quái đi sau tiếp bước mạnh mẽ bày tỏ ý muốn tự mình tu sửa, khi nói thì lúc trừng Tất Phương lúc trừng Kế Mông, nếu không phải tại hai ông đứa đốt lửa, đứa xối mưa, thì tụi nó sao có thể thảm như vậy!



Kế Mông vẻ mặt oan ức: “Ông đây chỉ có ý tốt thôi mà, không thì Tất Phương đốt sạch phòng triển lãm, chúng ta sẽ càng tổn thất nghiêm trọng, không chừng tiền ăn đều bị Tất Phương đốt luôn, sau này sẽ chỉ có thể xem show ẩm thực trên TV cho đỡ thèm thôi.”



“!!!” Chỉ có thể xem show ẩm thực?!



Tập thể yêu quái căm tức nhìn Tất Phương.



Tất Phương cực kì oán giận, dùng cánh chỉ vào Kế Mông: “Thần Kế Mông, ông ác ghê á.”



Tiên nữ Kế Mông biểu cảm rất vô tội – Nhân hậu là gì vậy? Ăn được không? Ăn ngon không? Có vị gà nướng à?



Các yêu quái giận bay màu, quét sạch bữa tối, rồi cả đám cười dữ tợn muốn tiến hành ngược đãi ở viện bảo tàng.



Tất Phương oa oa kêu to: “Cứu mạng… có yêu quái xấu đánh yêu quái áu áu áu…”



————————————————



(*) Tất Phương là thần điểu, loài linh thú được cho là đại diện cho Hỏa thần và Mộc thần, sinh sống bên trong cây cối, sống trong rừng cây, sinh ra từ lửa.