Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 135




EDIT: HÂN



BETA: LP



____



Là một Bạch Trạch sống trong thời đại hòa bình phát triển, nó luôn muốn được dạo chơi khắp cả nước. Đây là bản năng trời sinh của nó, nó có thể làm gì được chứ. Nó cũng đâu thể kiểm soát được!



Lần này, Bạch Trạch kéo theo người nhà của nó trốn việc, chạy đến Thiên Trì chơi bời, sau đó lại trùng hợp gặp một tu sĩ đang định xuống núi. Thần thú rảnh rỗi chán chường bèn hỏi hắn sao không ở trên núi tĩnh tâm tu luyện lại xuống núi làm gì. Người tu sĩ đó đáp rằng viện bảo tàng Sơn Hải muốn quay phim điện ảnh chế tác lớn, cần rất nhiều diễn viên quần chúng nên hắn xuống núi để hóng hớt.



Viện bảo tàng nhà mình muốn quay phim điện ảnh chế tác lớn?!!



Tại sao nó không biết? Tại sao không ai nói cho nó nghe? Tại sao phải để cho nó biết được tin này qua lời của kẻ khác?



Bạch Trạch vô cùng phẫn nộ, kéo theo Trương Sơn biến mất trước mặt tu sĩ, khiến tu sĩ loài người kia ngưỡng mộ không thôi: “Haiz, nếu thần quân Bạch Trạch tiện tay dẫn mình theo thì tốt biết mấy, tiết kiệm được bao nhiêu tiền xe lắm.”



Sau khi dịch chuyển tức thời về viện bảo tàng, Bạch Trạch nâng một chân đá tung cửa lớn văn phòng ra, to giọng hỏi: “Tôi nghe nói viện bảo tàng muốn quay phim, có thật không?”



Đám yêu quái đang đối đầu căng thẳng ở trong văn phòng thì thấy tên Bạch Trạch này, tức thì “buông bỏ hiềm khích”, kết thành liên minh “cùng nhau chống địch”.



Lăng Mục Du chạy đi kiểm tra cửa lớn văn phòng theo phản xạ, thấy dấu chân hằn trên cửa và phần gỗ ở xung quanh dấu chân hơi nứt thì hai mắt lập tức trở nên sắc bén. Cậu túm lấy Trương Sơn bấy giờ đã xây xẩm mặt mày vì dịch chuyển tức thời rồi chỉ vào chỗ bị hư hỏng trên cửa lớn: “Đền tiền.”



Đã lâu rồi Trương Sơn không bị Bạch Trạch dẫn đi nhanh như chớp chẳng hề dịu dàng chút nào như vậy. Lúc này toàn thân cậu ta đều mơ mơ màng màng không biết liệu có phải Bạch Trạch không còn yêu mình nữa không mà chẳng hề nghe thấy Lăng Mục Du đang nói gì.



Thấy Bạch Trạch bị cô lập ác ý đến mức tức giận biến về nguyên hình chỉ chực chờ xông lên đánh nhau như vậy, Trương Sơn vội vàng giãy giụa khỏi tay của Lăng Mục Du rồi chạy sang đó ôm Bạch Trạch vào lòng dịu dàng vuốt lông.



“Đừng giận đừng giận, bọn chúng nói đùa thôi.” Làm ơn đừng có mà đánh nhau. Hai bên đánh qua đánh lại như vậy nhất định sẽ có đụng chạm cơ thể, nói không chừng còn lăn xả vào nhau. Như vậy chẳng khác nào vợ nhà mình bị yêu quái khác sàm sỡ cả! Không được, không thể được.



Thao Thiết không thể hiểu được nỗi khổ tâm của Trương Sơn, đã vậy còn đổ thêm dầu vào lửa: “Bọn này không thèm nói đùa đâu. Cô lập là cô lập, không cho quay phim nghĩa chính là không cho quay phim.”



Trương Sơn trợn mắt lườm Thao Thiết, cố gắng an ủi Bạch Trạch đang nổi giận đùng đùng muốn bỏ đi. Dù thế nào cậu ta cũng kiên quyết không cho những con yêu quái lòng dạ khó lường khác sàm sỡ bà xã nhà mình.



Thao Thiết nhìn thấy thấy cảnh này không khỏi trợn mắt khinh bỉ, cũng muốn nổi giận bỏ đi ngay tắp lự. Tên cộng tác viên nhờ quan hệ bám váy để lên làm chính thức như mi mà dám thách thức con thú hung dữ nổi tiếng như ta ư? Ta thấy mi không phải ăn trúng gan hùm mật gấu, mà là ăn nguyên cả con hùm con gấu rồi đấy!



Thao Thiết cào cào móng định dạy cho Trương Sơn biết vì sao hoa lại có màu đỏ!



Bạch Trạch càng thêm giận dữ. Người của nó mà cũng dám động chạm, ta nhất định phải cuộn con thú ngu ngốc như mi thành cái rèm cửa mới được!



Những yêu quái khác thấy tình hình này đều nhanh trí lùi lại về phía sau, nhường chỗ cho cho Bạch Trạch và Thao Thiết biểu diễn.



“Chúng bây đừng có gây chuyện nữa!” Cửa bị đá hỏng khiến Quản lý viên cũng đang bên bờ vực giận sôi.



Quản lý viên vừa hét lên, đám yêu quái đã co rúm lại như cún con.



Văn phòng bỗng chốc yên tĩnh đến mức nghe mọi người có thể nghe được cả tiếng kim rơi.



Đám yêu quái rụt người lại nhìn Lăng Mục Du. Từng cặp mắt nhỏ đều ngập tràn ấm ức giống như Lăng Mục Du là một người cha đang vô duyên vô cớ nổi giận với bầy con của mình vậy.



Lăng Mục Du bị những đôi mắt này làm cho lửa giận tắt lịm. Cậu giơ tay chỉ vào bộ phim truyền hình, nói với giọng khó chịu: “Tiếp tục xem phim của bọn mi đi.”





“Ồ.” Đám yêu quái đều vâng lời như con chim cút, ngoan ngoãn thu nhỏ cơ thể lại chen chúc trên sofa, im lặng xem phim.



Lăng Mục Du thì chuyển cơn giận lên cánh cửa đã bị nứt một đường.



Đan Tiêu xoa đầu cậu nói: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải lần đầu bị hỏng.”



Lăng Mục Du sa sầm mặt không nói năng gì.



Lời an ủi này vốn không phải dùng để an ủi, mà là xát thêm muối vào vết thương lòng đấy!



Tại sao chỉ vì không phải lần đầu bị hỏng mà có thể để mặc cho kẻ khác đá cửa? Xin hỏi cánh cửa đã làm sai chuyện gì mà phải chịu đựng sự đối xử bất công như vậy?!



“À, anh Lăng, tôi sẽ sửa lại nó.” Trương Sơn ngại ngùng lên tiếng.



“Tất nhiên cậu phải sửa rồi.” Lăng Mục Du hừ lạnh: “Bạch Trạch nhà cậu đá hư cửa, cậu không sửa thì ai sửa?”




Bạch Trạch cuộn tròn thành một quả bóng lông, vờ như mình không có ở đây.



“Tất nhiên, tất nhiên rồi.” Trương Sơn cười ha hả, vội vàng đổi đề tài: “Đúng rồi anh Lăng, sao viện bảo tàng chúng ta lại đột nhiên quyết định quay phim thế? Chúng ta định quay phim gì?”



Nhắc đến bộ phim chế tác lớn của viện bảo tàng, Lăng Mục Du tức thì bị dời sự chú ý. Cậu bắt đầu thao thao bất tuyệt với Trương Sơn về tình hình chuẩn bị cho bộ phim này.



Trương Sơn nghe xong, chợt thốt ra một câu: “Vậy đã quyết định vai chính chưa?”



Vừa dứt lời, đám yêu quái kia không thể tiếp tục bình tĩnh giả làm chim cút nữa, tất cả đều ngước mắt nhìn Lăng Mục Du, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.



“À…” Lăng Mục Du chần chừ một lúc: “Tất nhiên là…”



“Tất nhiên là tôi rồi.” Cả đám yêu quái đều ăn ý đồng thanh tiếp lời cậu một cách kỳ quái.



Hiếm khi đám yêu quái ăn ý một lần, nhưng chúng không hề muốn có sự ăn ý này, bắt đầu tranh cãi ầm ĩ cả lên…



Thao Thiết: “Đánh nhau với người ngoài hành tinh đương nhiên phải cần thú dữ biết đánh nhau. Khỏi phải nghĩ nhiều làm gì, nhân vật chính chắc chắn là tao rồi.”



Đào Ngột: “Buồn cười thật, đâu phải chỉ có mỗi mi là thú dữ, tại sao phải cho mi đóng vai chính?”



Cùng Kỳ: “Đúng đó, cho dù là khả năng đánh đấm hay giá trị nhan sắc thì kẻ thích hợp làm vai chính nhất vẫn là tao.”



Phượng Hoàng: “Mơ đi! Tuy đánh người ngoài hành tinh cần kẻ biết đánh nhau nhưng mục đích cuối cùng của việc đánh người ngoài hành tinh là để duy trì hòa bình của Trái Đất. Vậy nên phải cần một con thú hiền lành như tao đóng vai chính. Hơn nữa chúng ta quay phim cho loài người xem chứ đâu phải đánh với người ngoài hành tinh thật, tất nhiên cần có nhan sắc cao. Trong bọn bây có ai phát sáng được như tao không?”



Kỳ Lân: “Tao cũng phát sáng đây, còn tỏa sáng nhiều màu nữa. Quan trọng hơn là tao có cả fanclub nhé, tất nhiên tao phải được đóng vai chính rồi.”



Vừa mới nhắc đến fanclub, Chu Điểu không thể tiếp tục im hơi lặng tiếng được nữa: “Kẻ có fanclub đầu tiên trong viện bảo tàng là tao đấy nhé! Vai chính phải là của tao.”



Đám yêu quái đồng thanh mắng Chu Điểu: “Yêu quái có nhan sắc không đạt chuẩn chỉ được diễn vai quần chúng thôi.”



Chu Điểu tức giận ngã bật ngửa. Những con yêu quái có nhan sắc bình thường khác vốn đang định lên tiếng nhưng thấy tình hình này thì cho dù không cam lòng nhưng cũng chỉ đành im lặng.




“Vai chính nên là của tao.” Bạch Trạch đang làm một quả bóng lông nhỏ bỗng biến thành quả bóng lông to, vỗ móng vuốt đắc chí nói: “Tao là cán bộ lãnh đạo. Cán bộ lãnh đạo có quyền ưu tiên.”



Cửu Vĩ Hồ khịt mũi tỏ vẻ khinh thường: “Sao mi lại là cán bộ lãnh đạo được? Mi đừng tự dát vàng lên cái mặt sư tử của mình nữa.”



Bạch Trạch nói: “Chức vụ của tao trong viện bảo tàng là Quản lý dó. Ở công ty của loài người thì giám đốc thuộc tầng lớp quản lý, thế nên tao tất nhiên là cán bộ lãnh đạo rồi. Ha ha, tụi bây đều không có chức vụ.”



Đám yêu quái: “… Mi bị cách chức rồi!”



“Lời bọn bây nói không tính. Tao được viện trưởng tự mình trao chức đấy.” Bạch Trạch đắc ý đến mức đuôi vểnh lên tận trời.



Oan có đầu nợ có chủ, đám yêu lập tức đi tìm chính chủ.



Đứng trước vô số ánh mắt lên án, Đan Tiêu vẫn bình chân như vại. Cái vại này khẽ nhướng một bên mày: “Sao?”



Tuy đám yêu quái không hề lên tiếng nhưng ánh mắt đã bày tỏ trọn vẹn ý của chúng: Viện trưởng, tại sao hồi xưa ngài lại trao chức vụ cho Bạch Trạch vậy hả? Đúng là không có mắt nhìn gì cả.



Đan Tiêu cười nhạt một tiếng: “Hồi xưa lúc tôi hỏi ai đi tuyển Quản lý viên, bọn bây đã làm thế nào?”



Đám yêu quái lại giả làm chim cút, co rụt thành một cụm. Thì, thì là bởi vì bọn chúng là yêu quái thích ở nhà, không ai thích ra ngoài xông pha như Bạch Trạch.



Nhưng Phu Chư lại có ý kiến khác về việc này: “Viện trưởng, em rất muốn được san sẻ vất vả của ngài, nhưng em không được phép ra khỏi viện bảo tàng đó hu hu hu.”



Bạch Trạch trừng mắt nhìn Phu Chư với vẻ hung hãn. Nói thì cứ nói đi, tỏ vẻ dễ thương làm gì!



Những con yêu quái thích ở nhà khác cũng trợn mắt hung dữ với Phu Chư: Đồ phản bội!



Phu Chư lắc lư bốn chiếc sừng hươu trên đầu mình, nghĩ bụng: Chỉ cần được đóng vai chính, phản bội cũng chẳng sao.



Đám yêu quái đã cảm nhận được lòng yêu hiểm ác của Phu Chư. Tất cả đều cho rằng chúng không thể tiếp tục giả làm chim cút nữa.



Vậy… nếu bên viện trưởng không thuyết phục được thì chuyển mục tiêu sang Tiểu Ngư thôi!




Tiểu Ngư không những thuộc tầng lớp quản lý, mà đến cả viện trưởng cũng thuộc phạm vi quản lý của cậu. Cứ tỏ vẻ dễ thương với cậu xem sao, không chừng vai chính sẽ thuộc về mình.



“Tiểu Ngư!”



“Tiểu Ngư~~~”



“Tiểu Ngư ^_^”



Tiểu Ngư, anh xem tui có đáng yêu hông? Nếu vẫn chưa đủ đáng yêu, tui có thể biểu diễn tiết mục nhảy vòng lửa luôn.



Lăng Mục Du bụm mặt, không dám nhìn thẳng vào đám yêu quái ngốc nghếch này nữa.



Phì Di Điểu còn hăng hái hơn cả. Nó đậu trên vai Lăng Mục Du, dùng cái đầu xù lông của mình cọ cọ lên mặt cậu, còn cố ý làm nũng: “Tiểu Ngư, anh cảm thấy tui đóng vai chính thế nào?”



Đám yêu quái: Đồ chim mập không biết xấu hổ, mau xuống khỏi vai Tiểu Ngư đi!




Chúng vừa mới độc thoại nội tâm xong thì đã thấy Đan Tiêu hất tay lên một cái, Phì Di Điểu lập tức tông vỡ cửa sổ biến mất ở cuối chân trời như Kỳ Lân mấy hôm trước.



Đám yêu: “…” Hình như tỏ vẻ đáng yêu với Tiểu Ngư rất nguy hiểm.



Lăng Mục Du bất đắc dĩ nói: “Tiêu Tiêu, cửa sổ chính là tiền đấy, cần tiền mua cần cả tiền sửa.”



Đan Tiêu gật đầu: “Lần sau sẽ chú ý.”



Lăng Mục Du trợn mắt nhìn y: “Anh còn có lần sau nữa cơ à?”



Đan Tiêu đáp: “Lần sau anh sẽ mở cửa sổ ra trước rồi mới ném.”



Lăng Mục Du hài lòng: “Vậy thì còn tạm được.”



Đám yêu suy sụp tinh thần: Được cái quái gì chứ? Rõ ràng không được miếng nào cả! Tiêu Ngư anh thay đổi rồi hu hu!!!



Phì Di Điểu vừa mới bị vứt ra ngoài đã nỗ lực bay về. Nó sải rộng cánh bay đến trước mặt Lăng Mục Du để cậu nhìn thấy mình đáng thương đến mức nào chứ không còn dám đậu trên vai cậu nữa.



Rõ ràng hồi trước nó cũng từng đậu trên vai Tiểu Ngư, viện trưởng còn mặc kệ mà. Tại sao bây giờ lại biến thái như vậy?



Viện trưởng bị oán thầm là biến thái bấy giờ chỉ liếc nhìn Phì Di Điểu với ánh mắt bình thản. Sau đó, y nâng cánh tay lên choàng qua người vợ mình thể hiện sự độc chiếm cực mạnh, quay sang nói với đám yêu quái: “Bọn bây tiếp tục thảo luận đi, tao và Tiểu Ngư đi nghỉ ngơi.” Y khựng lại một lúc rồi nói tiếp: “Còn nữa, không được làm hỏng bất kỳ thứ gì.”



Đám yêu quái cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời thầm nhủ trong đầu: Đồ cả vú lấp miệng em.



Đan Tiêu không thèm để ý đến chúng nữa, hiên ngang ôm vợ mình về phòng. Về đến phòng, sau khi đã chắc chắn không còn yêu quái nghe lén nữa y mới nói với Lăng Mục Du: “Chắc em đã quyết định được vai chính là ai rồi nhỉ?”



Lăng Mục Du giơ ngón tay nâng cằm Đan Tiêu, cười tít mắt nói: “Anh đoán xem.”



Đan Tiêu đáp ngay: “Kế Mông.”



“Ôi, sao anh không giả vờ đoán sai vài lần trước đã.” Lăng Mục Du nâng cằm y xong lại nhéo mặt y: “Đúng là không biết tình thú gì cả.”



“Chuyện đơn giản như vậy mà anh còn phải đoán sai vài lần, đây chẳng phải chứng tỏ mức IQ của anh ngang với đám yêu ngốc kia sao?!” Đan Tiêu bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên mặt mình của cầu, đưa lên môi cắn nhẹ vào ngón giữa: “Kế Manh Manh là người phát ngôn của viện bảo tàng. Vai chính trong bộ phim chế tác lớn của viện bảo tàng chỉ có thể là nó.”



“Nam thần nhà em đúng là thông minh nhất.” Lăng Mục Du cười trộm: “Để Kế Mông đóng vai chính trong phim chế tác lớn của chúng ta, anh hãy nghĩ đến gương mặt kia thêm bím tóc dài, mặc đồ bó sát, cơ bắp trên tay xinh đẹp gợi cảm, nhất định còn bắt mắt hơn cả Lara*, có thể làm lóa cặp mắt hợp kim titan của loài người.”



*Lara Croft: nhân vật chính trong loạt video game nổi tiếng, một nữ khảo cổ kiêm nhà thám hiểm, là nhân vật nữ trong game được biết đến nhiều nhất với ngoại hình xinh đẹp, khỏe khoắn, thông minh.



Đan Tiêu cảm thấy sự tưởng tượng này không khiến mình vui vẻ một chút nào, nhất là khi nhìn thấy vợ mình đang ảo tưởng về nam thần y lại càng không vui.



Vậy nên y quyết định làm chút chuyện khiến bản thân cảm thấy vui vẻ.



“Này? Tiêu Tiêu, anh kéo em đi đâu đấy?”



“Phòng tắm.”



“!!!”