Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Ín



Beta: Thiên Vân



———————————————-



Dãy Ngọa Long cao hơn mực nước biển, thế núi lại bằng phẳng. Viện bảo tàng Sơn Hải được xây tựa lưng vào núi, ở điểm cao trống trải không gì che chắn của trấn Cốc Hợp. Từ xa xa đã có thể nhìn thấy cụm cung điện rộng lớn này rồi.



Không giống với Hoàng đế nhân loại xây dựng cung điện luôn phải chú trọng đến ‘Thiên nhân’ tương ứng, câu thông với thiên đế và tuân theo nguyên tắc “Tả tổ, hữu xã, diện triêu, hậu thị” (*), viện bảo tàng Sơn Hải này là nơi ở của vị thần tối cao chốn phương Đông, mà đã là thần còn phải xây cái nhà sao cho câu thông được với bản thân mình à?



(*) Tư tưởng lễ nghi của Trung Quốc cổ đại (xuất phát từ thời Chiến Quốc). Bên trái thường xây thái miếu để thờ cúng tổ tiên, bên phải thì là đàn xã tắc (thờ thổ địa và thần lương thực), trước mặt lộ tẩm là hướng mặt trời mọc, phía sau thì là thị thành.



Thần không thèm xây cung của mình thành mấy khối vuông vuông kia, mà biến chúng thành các khu nhỏ rộng thoáng đan xen. Đó là sự kết hợp giữa phóng khoáng và tinh tế, nó tạo nên một phong cách thẫm mỹ riêng hết sức thú vị.



Phòng trưng bày phía trước viện bảo tàng có chín gian, nhưng thực tế khu đằng trước không chỉ có chín gian thôi. Cả hậu điện với điện thờ phụ có khoảng ba mươi mấy phòng, giữa các điện thì có hành lang khúc khuỷu nối liền với nhau, ven đường trồng đầy hoa cỏ, còn có con suối chảy uốn lượn vờn quanh ở giữa, nghiễm nhiên đây chính là một cung điện nhỏ kiểu mẫu.



Khung cảnh với kiến trúc như thế này, từ ngày đầu Lăng Mục Du được nhận vào đã cảm thấy có thể tận dụng để làm marketing.



Trương Sơn nhìn quanh, gật đầu: “Anh Lăng nói đúng.”



Quang cảnh viện bảo tàng đúng là rất đẹp, nhưng điểm khiến Trương Sơn cảm thấy hứng thú nhất lại là kết cấu kiến trúc ở đây. Lấy phòng chính làm ví dụ đi, một phòng triển lãm lớn như vậy mà không dùng một cây cột nào để trụ mà kết cấu vẫn rất ổn định, thật khiến người ta muốn dỡ căn phòng đó ra để xem thử làm sao có thể xây được như thế!



Nhưng dỡ nhà là không thể rồi, chưa nói tới nơi này là nhà của Thần, chỉ riêng đám yêu quái thượng cổ ở đây, chọn đại ra một con thôi thì người tu đạo bình thường cũng không chơi lại nổi rồi!



Tu sĩ giới tu chân rất muốn đến viện bảo tàng, rồi lại không dám đến, số người những năm trước bị nhóm đại yêu này dọa chạy chắc ít à. Đến giờ họ cứ nghe đến viện bảo tàng Sơn Hải là biến sắc, cũng không biết họ đã gặp chuyện không thể nói ra gì ở đây nữa.



Trương Sơn và cha hắn (vì có tiền) nên được nhận chức ở Hiệp hội tu chân, nhưng tu vi hai cha con đều không ra gì, điều đó khiến các môn phái khác luôn khinh bỉ chế giễu, nói bọn họ là sỉ nhục của Hiệp hội thậm chí là của toàn bộ giới Tu Chân.



Tuy hai cha con đều không thích tu luyện, chỉ thích xây nhà với kiếm tiền, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ thích nghe người khác cười nhạo mình.



Nhưng bây giờ, thử hỏi xem cả giới Tu Chân này có ai dám xem thường họ nữa?!



Trương Phi Hùng rốt cục có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu ở Hiệp hội tu chân rồi.



Hỏi thử xem có ai có thể được tôn thần Đan Tiêu giữ lại hỗ trợ trang hoàng viện bảo tàng? Còn ai không?



Đệ tử của Phổ Dương Trương gia nhìn Trương Sơn mà vừa ghen ghét vừa hâm mộ rồi lại cùng chung vinh dự. Nơi đó là viện bảo tàng Sơn Hải đó nha, đất long mạch, chỗ ở của tôn thần, linh khí dư dả đến độ tu luyện chơi thôi cũng tiến bộ, còn có thể tiếp xúc gần gũi với tôn thần, chuyện tốt như thế vì sao lại cho cái tên ăn hại Trương Sơn này gặp được chứ!



Các môn phái khác thì đơn thuần là ước ao ghen tị, nhất là khi Trương Đấu Nam phát thiệp mời mở tiệc lớn, và khi Trương Phi Hùng chạy đôn chạy đáo mua cả đoàn xe đồ ăn chở dần đến viện bảo tàng để dâng tặng, bọn họ đều cực kỳ muốn trùm bao tải đập cho ông cháu ba đời nhà này một trận.



Có cần phải khoe khoang đến thế này không? Cần không?



Thật là làm mất hết mặt mũi tôn thần Đan Tiêu mà!



Được rồi, thì rất giỏi đó, mà tại sao cơ hội tốt như thế lại không đến lượt bọn họ?! Nghe nói Trương Bạch nhà đó còn được tôn thần ban cho một ly linh tửu, uống vào lập tức đột phá bình cảnh, xông thẳng lên cảnh giới mới luôn.



A a a… Thật hâm mộ, thật ghen tỵ, thật hậnnnn!



Mà viện bảo tàng có tỷ phú số một đất nước ra (tiền) sức ủng hộ, việc trang trí phòng triển lãm lập tức được đưa lên lịch trình, một đống vật liệu xây dựng chất đầy ở bãi trước. Papa tỷ phú lại tài trợ thêm một đội thi công chuyên nghiệp hai mươi mấy người lo đo đạc thiết kể, dự định sẽ lắp đặt đường điện nước bên trong đại sảnh triển lãm trước.



Dựa theo cách phân loại hiện hành thì viện bảo tàng Sơn Hải có thể phân thành: Bảo tàng tư nhân dạng lịch sử tổng hợp.



Về thiết kế của phòng triển lãm, Lăng Mục Du muốn mượn đề tài đã được hiểu biết rộng rãi là « Sơn Hải kinh », muốn tái hiện lại thành địa hình cảnh tượng của thời kỳ Thượng Cổ, bày ra các kỳ hoa dị thảo với kỳ điểu quái thú trong nước, phơi bày một cách lập thể mà toàn diện, khiến người khác cảm thấy như lạc bước vào một khung cảnh huyền diệu.



Vì thế, cậu lôi kéo viện trưởng với đám yêu quái cùng ngồi vẽ một bức bản đồ địa lý thượng cổ cực kì lớn, còn để đám yêu quái nhớ lại nơi mình đã từng ở rồi sau đó miêu tả kỹ càng cho Trương Sơn, Trương Sơn thì dùng những thông tin đó để vẽ ra hình 3D đưa cho hai người coi tham khảo.



Trong lúc đó, Lăng Mục Du nhận được điện thoại của Lăng Dĩnh, nói là đã định xong hôn sự của Lăng Giác, cô dâu là Khấu Dung, nhưng phải chờ sinh xong đứa trẻ mới cử hành.



“Theo chị là muốn xét nghiệm DNA trước, xác định đúng là con của Lăng Giác mới chịu đăng ký kết hôn.” Lăng Dĩnh cười châm biếm: “Chú hai không muốn nuôi cháu dùm người ta thôi ấy mà.”



Lăng Mục Du cười lạnh: “Ông ta cả con mình cũng không nuôi, nói chi đến con người ta.”



Lăng Dĩnh im lặng một hồi rồi đổi đề tài, hỏi: “Bây giờ em đang làm gì? Thật sự muốn làm tiếp ở cái viện bảo tàng nhỏ xíu kia?”



“Viện bảo tàng tụi em không nhỏ chút nào hết, tên tuổi thật mà nói ra coi chừng dọa chết chị, ” Lăng Mục Du nói ra: “Với lại viện bảo tàng này sẽ thành bảo tàng hàng đầu thế giới đó.”



“… Tốt thôi, vậy em cố lên. Hai ngày nữa chị với anh cả đến thăm em, muốn mang gì lên không?”



Lăng Mục Du lập tức không chút khách sáo yêu cầu một đống đồ ăn với đồ dùng này nọ, lúc Lăng Dĩnh nói không nhớ nổi, cậu còn cúp máy rồi nhắn một danh sách dài ngoằng qua cho cô.



“Anh Lăng, bản thiết kế hoàn chỉnh của phòng triển lãm đã in ra rồi, viện trưởng đang chờ anh cùng xem đấy.” Trương Sơn thò đầu ra dò xét, phất tay với Lăng Mục Du đang ngồi soạn tin tức trên hành lang quanh co.



Lăng Mục Du gửi tin nhắn xong thì cất điện thoại, bước nhanh về văn phòng.



Trên mặt đất giữa văn phòng đặt hơn chục tờ giấy khổ A1, trên đó là bản demo của Lăng Mục Du với Trương Sơn, phơi bày hết mọi hiệu quả trực quan và tuyến đường đi tham quan của du khách sau khi xây dựng nên.



“Bố trí thế là tốt rồi, tụi tui không cần phải đứng tùy tiện nữa.” Phượng Hoàng vỗ vỗ cánh, duỗi móng vuốt chỉ chỉ tờ giấy trước mặt: “Đây là vị trí núi Đan Huyệt đúng không, Tiểu Ngư, nhớ trên này phải đặt một gốc Ngô Đồng thần thụ cho tui đó nha.”



“Được.” Lăng Mục Du gật đầu.



“Còn có, trên Ngô Đồng Thần Thụ phải thả cho tui một ít chocolate chip, để tui buồn tui ăn.” Phượng Hoàng tiếp tục đưa yêu cầu.



Lăng Mục Du: “…”



Nghe Phượng Hoàng nói thế, Cửu Vĩ Hồ lập tức tiếp gót nhấn mạnh trọng điểm: “Vậy núi Thanh Khâu của tui cũng phải bỏ lên một ít người chớ? Tui biểu diễn ăn thịt người cho du khách xem.”



Lăng Mục Du: “…”



Ly Lực [1] còn nói: “Vậy Qũy Sơn của tui có cần biểu diễn xây nhà cho du khách nhìn không?”



“Ai nói là Qũy Sơn là của một mình ông!” Chu điểu [2] tức giận nhảy dựng lên, dùng chiếc chân như hình bàn tay người quạt vào cái đầu heo của Ly Lực một cái, “Qũy sơn còn có tui sống! Không thì Qũy sơn một bên biểu diễn xây nhà, một bên biểu diễn lưu đày kẻ sĩ đi.”



Lăng Mục Du: “…”



Đám yêu quái mồm năm miệng mười nói ra chỗ mình ở muốn biểu diễn cái gì, bầu không khí cũng hăng hái đến kì lạ, Trương Sơn vài lần muốn cắt ngang bọn chúng, nhưng đám yêu quái không thèm để ý đến hắn luôn.



Đan Tiêu mặc kệ đám yêu quái ầm ĩ, mỉm cười cầm tấm bản đồ lên xem, đó là một bản demo của dãy Đông Sơn, từ núi Bắc Hào đến Thái Sơn, tổng cộng có tám quả núi.




“Viện trưởng?” Lăng Mục Du ngồi cạnh Đan Tiêu, nhạy cảm nhận ra hoài niệm trong đôi mắt Đan Tiêu.



“Bên trong ngọn núi này có một vị thần.” Đan Tiêu chỉ vào vị trí Khâm Sơn cho Lăng Mục Du nhìn, “Bởi vì là thần mùa xuân nhưng lại thích ở về phương đông, cho nên người người cứ gọi hắn là Đông quân, thời gian dần trôi qua, tên thật của hắn cũng bị quên lãng.”



“Vậy vị Đông quân kia tên thật là gì?”



“… Thủy Thôi, hắn tên là Thủy Thôi.”



“Xuân giả, tuế chi thủy, thôi dã (*).” Lăng Mục Du gật đầu: “Viện trưởng, thần linh các anh đặt tên đều rất đơn giản trực tiếp ha.”



(*) Trích công dương truyện · ẩn công nguyên niên



Đan Tiêu: “…”



Lăng Mục Du: “Anh là thần cai quản vạn vật thì gọi là Đan Tiêu. Đông quân là thần mùa xuân nên gọi là Thủy Thôi. Cũng mang tính hình tượng quá chớ.”



Đan Tiêu: “…”



“Vậy thần Thủy Thôi nghỉ ngơi ở nơi nào?” Lăng Mục Du đưa đầu qua nhìn bản demo trên tay Đan Tiêu “Tôi nhớ trong « Sơn Hải kinh » không có ghi chép về thần Thủy Thôi.”



“Ở Khâm sơn.” Đan Tiêu chỉ cho Lăng Mục Du nhìn, “Nuôi một con Đương Khang [3] làm thú cưng, dùng cách nói bây giờ thì Thủy Thôi là tên trạch nam không thích ra ngoài.”



Lăng Mục Du: “Tôi biết Đương Khang, gặp thì thiên hạ sẽ được mùa lớn, trong viện bảo tàng chúng ta không có, là không tìm thấy Đương Khang được nữa à?”



Đan Tiêu thả bản vẽ xuống, không nói tiếp nữa, trong mắt có chút buồn bực, chắc là nhớ lại chuyện gì không vui.



Lăng Mục Du rất biết điều mà không hỏi tiếp, ngược lại nhìn về đám yêu quái còn đang ngốc nghếch bô bô thảo luận xem chỗ mình sẽ biểu diễn cái gì. Đúng lúc nghe thấy Kiết Câu [4] với Du Du [5] thân mang debuff dịch bệnh cùng nói, nếu không núi chúng ta sẽ biểu diễn cho chính khách gian xảo bị ôn dịch chết hết đi, chính khách là giống người man rợ mà.



Trương Sơn đáng thương nghe đám yêu quái nói chuyện mà tam quan như sắp tan nát, hắn nhìn vừa yếu ớt lại mờ mịt.



“Đủ rồi nha!” Cũng may quản lý viên còn sót lại một tia lương tâm, thực sự không đành lòng nhìn tam quan của nhân viên thời vụ này cũng biến thành bụi phấn như mình, nên cậu ngăn cuộc thảo luận của đám yêu quái lại: “Đây là viện bảo tàng, không phải rạp xiếc thú, biểu diễn cái gì mà biểu diễn, lỡ dọa du khách sợ thì sau này còn ai dám đến tham quan?!”




Đám yêu quái lập tức ỉu xìu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Không thể biểu diễn một chút thật hả? Biết đâu nhân loại thích xem thì sao?”



Lăng Mục Du co giật khóe miệng, có ai thích xem “Đám chính khách mọi rợ cùng bị ôn dịch chết hàng loạt” chứ?



Bất quá mạch não kì lạ của đám yêu quái lại cho cậu linh cảm, tham quan viện bảo tàng cũng chỉ đơn giản là quan sát từ một phía à? Phải làm thế nào mới có thể khiến du khách có cảm giác hòa mình chung?



Có linh cảm, nhưng lại không lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết, cậu chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên, đứng lên vỗ vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của mọi người, “Các bạn nhỏ, phương án thiết kế của chúng ta cứ quyết định vậy đi. Anh Trương Sơn vất vả chút, mau chóng hoàn thành bản thiết kế thi công, xong rồi chúng yêu nào có thể đi ra ngoài cùng tôi mua sắm vật liệu thì đi, chúng ta sẽ trang trí sảnh Nam Sơn ra trước.”



Bạch Trạch – Phượng Hoàng – Thao Thiết – Đào Ngột – Cửu Vĩ Hồ đều tỏ rõ mình cũng có thể đi ra ngoài, những yêu khác mặc dù cũng muốn đi theo mua đồ, nhưng lại không giành lại những thần thú hung thú nổi danh này.



Cùng Kỳ cũng là hung thú trứ danh, nhưng là yêu mới tới, nhất định phải bị bắt nạt hà hiếp ở viện bảo tàng một thời gian rồi mới có thể được các yêu cũ chấp nhận.



Muốn cùng theo ra ngoài?



Đừng có mà mơ!



Đây là truyền thống của viện bảo tàng Sơn Hải, ai cũng không ngoại lệ.



Đến quản lý viên hồi mới tới còn bị bắt nạt nữa là, bị Thao Thiết nuốt vào rồi lại phun ra. Nhân viên thời vụ mới tới ngày đầu tiên ở lại “Tẩm cung” trong viện bảo tàng, không phải cũng bị dọa đến tè ra quần phải xuống núi ngay trong đêm sao, rồi không dám tiếp tục trải nghiệm cuộc sống về đêm ở viện bảo tàng luôn.



“Chúng ta chỉ có bảy mươi vạn lẻ một tệ tiền vốn, mọi người dùng tiết kiệm chút nha!” Lăng Mục Du đưa tay ra, mu bàn tay hướng lên, cười nói: “Nào, chúng ta phải cố lên.”



Khóe miệng Đan Tiêu mang theo ý cười ấm áp, vươn tay đặt lên bàn tay của Lăng Mục Du.



Trương Sơn thấy thế, cơ trí đoạt trước một bước, nhẹ nhàng để tay lên mu bàn tay Đan Tiêu—— ha ha ha, sờ tay thần rồi, đời này đủ cái để khoe khoang rồi.



Phu Chư trừng Trương Sơn một cái, bất đắc dĩ bỏ móng trên tay hắn, sau đó là đủ loại móng vuốt, cánh, chân, tay, vây cá từng cái từng cái chồng lên.



Lăng Mục Du: “Mục tiêu của chúng ta là —— “



Thần: “Có tiền phát tiền lương cho quản lý.”



Yêu: “Ăn ăn ăn.”



Người: “Không tu luyện, không kết hôn.”



Quản lý viên: “…”



Thần yêu người: “… Trở thành bảo tàng hàng đầu thế giới!”



“Cố lên —— “



————————————







[1] Ly Lực là một trong các thần thú trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, là úy thú trên Qũy Sơn, nơi Ly Lực xuất hiện là nơi đang xây dựng rầm rộ. Nhìn thấy nó thì nền đất sẽ nhô lên, cho nên có lẽ Ly Lực giỏi về đào đất.







[2] Chu điểu, là loài chim được ghi lại trong《 Sơn Hải kinh 》, giống diều hâu mà có tay người. Trong truyền thuyết là do con trai của Nghiêu – Đan Chu biến thành. Nghiêu nhường thiên hạ cho Thuấn Hậu, Đan Chu cùng quốc nhân Tam Miêu liên hợp khởi binh phản đối, Nghiêu liền phái binh đánh bại họ, Đan Chu vì cảm thấy xấu hổ nên lao xuống Nam Hải chết, hóa thân thành Chu điểu. Truyền thuyết nơi mà Chu điểu xuất hiện, người có tài đức sẽ bị trục xuất.







[3] Đương Khang là một loại Thụy Thú báo hiệu được mùa, dáng vẻ giống heo mà có răng, nó phát ra tiếng kêu như tên của nó. Trong truyền thuyết khi thiên hạ được mùa, nó sẽ đi ra khỏi Khâm Sơn để réo gọi, báo hiệu cho người người được biết. Cho nên dù dáng vẻ nó khó coi, nhưng lại là một loại Thụy Thú.”







[4] Du Du: 《 Sơn Hải kinh 》có ghi lại, Du Du nhìn như ngựa, lại có bốn cái sừng, mắt dê, đuôi bò, tiếng kêu như chó sủa, quốc gia nào nó xuất hiện sẽ có rất nhiều chính khách xảo quyệt.







[5] Kiết Câu: tên của một loài chim thời thượng cổ. Trong 《 Sơn Hải kinh 》có ghi lại, Kiết Câu nhìn như vịt hoang lại có một chiếc đuôi chuột, thông thạo việc trèo cây, xuất hiện ở đâu sẽ dễ phát sinh ôn dịch