Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngày hôm sau, trời trong mây trắng, Lăng Mục Du đúng 6h đã rời giường, đi chợ mua thức ăn.



Dựa vào kinh nghiệm quan sát ngày hôm qua, thì viện bảo tàng vô cùng ‘hố’ người kia không có cung cấp cơm cho nhân viên, phía trước tòa nhà trưng bày không có phòng bếp, còn ‘tẩm cung’ của Viện trưởng cậu cũng không thể đến, nên có nhà bếp hay cũng cũng chả liên quan gì đến cậu.



Vì giải quyết vấn đề cơm trưa, Lăng Mục Du chỉ có thể dậy thật sớm để đi mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó đóng gói mang theo lên núi.



Chính vì vậy mà cậu phải đi cửa hàng điện máy ở trấn trên mua lò vi sóng.



Vốn là cậu định nhờ nhà hàng trong trấn giao đồ ăn đến chỗ làm, nhưng đã đi hết tất cả các nhà hàng trong trấn, cũng không có nhà hàng nào chịu vì một người mà giao đồ ăn xa như thế. Dù có cho thêm tiền, họ cũng không chịu giao.



Cũng may Lăng Mục Du trước đây có đi theo bà nội học nấu ăn, nếu không thì việc ăn cơm đã là cả một vấn đề lớn rồi.



Cậu một bên bỏ nấm kim châm đã chọn tốt vào rổ, trong lòng không khỏi yên lặng thở dài.



Làm người quả nhiên là phải từng bước mà đi, không nên ước mơ cao xa như vậy. Tiểu bạch vừa mới tốt nghiệp thì nên tìm việc một tháng năm nghìn, chứ không phải năm vạn một tháng.



Để có được công việc này, cậu phải đánh bật hết mấy chục người trong ngành khảo cổ của học viện, ngay cả cử nhân danh dự cũng bị cậu đạp xuống, mới dành được phần công việc này.



Khi ấy Bạch Trạch là do lãnh đạo của trường tiếp đón, ra vẻ nghiêm túc ở phòng truyền thông thông báo tuyển dụng. Máy chiếu lúc đó phát lên đoạn quảng cáo của viện bảo tàng Sơn Hải, khiến bọn họ bị kiến trúc như cung điện của bảo tàng này làm cho kinh sợ.



Sau đó Bạch Trạch lấy ra các loại giấy chứng nhận của bảo tàng – giấy phép đều đầy đủ hết.



Kế tiếp lại show ra đãi ngộ cực kì hấp dẫn – tiền lương năm vạn, chế độ bảo hiểm (*), trợ cấp lễ tết, thưởng tháng 13, bao chỗ ở.



* Chế độ bảo hiểm: nguyên văn là 五险一金 (“ngũ hiểm nhất kim”), tiếng Anh “Five social insurances one housing fund”, là một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định được chất lượng và số lượng lao động. Năm loại bảo hiểm (“ngũ hiểm”) bao gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, và bảo hiểm sinh dục. Trong đó, bảo hiểm dưỡng lão, y tế và thất nghiệp là do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần và người lao động sẽ chi trả phần còn lại; bảo hiểm tai nạn lao động và sinh dục hoàn toàn do đơn vị sử dụng lao động có trách nhiệm chi trả toàn bộ. “Nhất kim” là quỹ nhà ở xã hội, cũng do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần. Đến khi người lao động có nhu cầu mua nhà ở hoặc tu sửa nhà ở thì có thể vay tiền từ quỹ này với lãi suất thấp, mỗi năm chỉ được vay một lần.



Mấy chục con người vừa mới tốt nghiệp ngành khảo cổ thoáng chốc liền bị thuyết phục trước ánh kim chói lọi của tiền tài, rối rít thi nhau báo danh. Thi vòng loại rồi vấn đáp, qua chục cửa ải đánh bật chục người (*), cuối cùng chỉ còn Lăng Mục Du là vượt qua tất cả mà kí được hợp đồng, bị các sinh viên còn lại hâm mộ ghen tị hận.



(*) Nguyên văn “过五关斩六将”, dịch ‘qua năm cửa ải chém sáu tướng’, dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy.



Bây giờ nhìn lại bản thân mấy ngày trước, Lăng Mục Du cũng chỉ có thể thở dài.



Trẻ người non dạ, thật là ngốc nghếch. Cái đoạn quảng cáo kia chỉ có chiếu phía bên ngoài của bảo tàng, căn bản là không có hình ảnh bên trong. Nếu như cái đoạn phim quảng cáo kia mà dám chiếu cái đống lộn xộn trong bảo tàng, tuyệt đối là không có ai thèm báo danh, cóc ai thèm!



Nếu biết năm vạn tiền lương là muốn một người quản lý cả cái bảo tàng to như vậy, tuyệt đối là không có ai thèm báo danh, cóc ai thèm!



Nhưng giờ có hối hận cũng không kịp, nếu đã kí hợp đồng rồi thì phải cố gắng mà làm, trước hết là phải thuyết phục viện trưởng ra thông báo tuyển dụng thêm một ít nhân viên nữa đã.



Lăng Mục Du đem thịt kho tàu, đậu hủ sốt tương, nấm kim châm xào tỏi, canh sườn lợn ngó sen cùng cơm bỏ vào hộp, rồi mang theo lò vi sóng, bỏ vào cái thùng phía sau xe ba bánh. Kế đó lại vào nhà cầm theo ly nước, khóa kĩ cửa, lái xe ba bánh pạch pạch pạch mà đi đến bảo tàng.



Cậu đến bảo tàng vừa lúc là 7:45, đậu xe ở chỗ cũ như hôm qua.



Hôm qua Bạch Trạch đã đưa cho cậu thẻ chìa khóa của bảo tàng, dặn cậu chỉ cần quẹt thẻ là có thể vào. Cậu lấy thẻ, quẹt lên một khối hình chữ nhật nhìn khá giống ngọc thạch màu đen, nằm ở bên phải cánh cửa. Cánh cửa khép chặt từ từ mở ra, Lăng Mục Du liền ôm một đống lỉnh kỉnh bước nhanh vào.



Cửa của phòng trưng bày chính đã mở sẵn, cậu bước qua cửa, phát hiện đèn cũng đã bật. Tùy ý nhìn sơ qua, lập tức nhíu mày.



Hôm qua con Lộc Thục mà cậu đã sờ kia cách cửa 5 bước mà, sao hôm nay lại biến thành một con Hàm Dương rồi?



Lăng Mục Du nghi hoặc tiếp tục đi vào bên trong. Chưa tới 2 bước thì đột nhiên dưới chân như đạp trúng thứ gì đó, lảo đảo hai cái, xém nữa ngã nhào về phía trước, cơm trưa cùng lò vi sóng trong tay cũng xém nữa rớt xuống.



Trong lúc nguy cấp, cậu bỗng thấy có một cánh tay ôm lấy thắt lưng mình, ngăn cậu không té ngã, tay kia thì đỡ lấy cà mên và lò vi sóng trong ngực cậu.



Thanh âm êm tai sau lưng cậu vang lên: “Cẩn thận một chút.”



“Cảm…cảm ơn.” Lăng Mục Du vẫn chưa hoàn hồn, sau khi đứng vững liền xoay người cảm ơn Viện trưởng.



Đan Tiêu thu tay lại, cúi đầu nhìn đống đồ Lăng Mục Du đang ôm trong lòng, hỏi: “Mấy thứ này là gì vậy?”




“Lò vi sóng, còn có cơm trưa của tôi.” Lăng Mục Du vội vàng trả lời.



Đan Tiêu gật đầu, không nói gì nữa, tầm mắt chuyển đến vật xém làm Lăng Mục Du vấp ngã.



Lăng Mục Du cũng cúi đầu xem thử thứ đó là gì.



Trên mặt đất là một tiêu bản có thân rắn, đầu rồng, trên người có lông như heo rừng, này chính là đầu sỏ khiến Lăng Mục Du xém ngã.



“Hôm qua Trường Xà này đâu phải đặt trong này đâu? Tại sao hôm nay lại đặt ở cửa thế này? Đây là cố ý đặt ở đây để cho người ta vấp té chơi à?” Lăng Mục Du nhìn về phía Đan Tiêu, nhưng lại cảm thấy một người mang bộ dáng cấm dục như viện trưởng đây, thì không làm mấy trò nhàm chán này đâu ha? Vì thế trong lòng cậu liền nghĩ chắc đây là do Bạch Trạch làm ra.



Ánh mắt Đan Tiêu đảo qua phòng trưng bày một lần, sau đó một cước đá văng con Trường Xà đang chắn đường kia.



“Ui_____” Lăng Mục Du há hốc mồm. Đối đãi với vật triển lãm một cách thô bạo như vậy, cho dù nó không phải là di sản văn hóa thì cũng nên đối xử dịu dàng một chút nha. Khó trách sinh ý của bảo tàng này lại ảm đạm như vậy.



“Sao nào?” Đan Tiêu quay đầu lại đây, ánh mắt phi thường lãnh đạm.



Lăng Mục Du lắc đầu không nói lời nào, lén liếc con Trường Xà đang lăn lốc lốc ở đằng kia, hmm, hình như sếp của cậu rất bá khí trắc lậu à nha.



“Đi thôi, trước tiên đem đống đồ vật này của cậu để ở văn phòng đi.” Đan Tiêu nói xong, xoay người rời khỏi phòng trưng bày, không thèm có một chút ý tứ giúp đỡ nhân viên quản lí mới.



Văn phòng của Lăng Mục Du nằm ở một tòa thiên điện phía sau phòng trưng bày chính. Phía trong tòa thiên điện được trang trí đậm nét cổ phong thời Tần Hán này, lại đột nhiên có một bàn làm việc mang phong cách Bắc Âu được đặt bên trong. Trên bàn còn có một chiếc máy tính hiệu Apple màu trắng, thêm vào đó còn có lò vi sóng màu đen mà Lăng Mục Du đem đến, tạo thành một hình ảnh vô cùng kì quái.



Sau khi đặt đồ xuống, Lăng Mục Du cũng không có thăm thú phòng làm việc của cậu, mà cầm thước cuộn, một cuốn sổ và bút trở lại phòng trưng bày chính, bắt đầu đo diện tích và chiều cao của phòng trưng bày.



Nói đến việc này, quản lí Lăng lại buồn bực. Bảo tàng to như vậy, mà lại không có sơ đồ mặt bằng của tòa nhà, chả hiểu lúc trước làm sao mà có thể thi công xong, rồi cho thông qua nghiệm thu nữa chứ.



Lăng Mục Du bận rộn suốt cả buổi sáng, đo đạc kích thước của cả bốn phòng trưng bày, đồng thời vẽ một bản sơ đồ mặt bằng đơn giản. Còn năm phòng trưng bày bị bỏ trống, cậu định buổi chiều sẽ đo tiếp, vẽ cho xong sơ đồ của các phòng trưng bày, hoàn thiện bản thiết kế phòng trưng bày.




Trong lúc làm, Đan Tiêu có xuất hiện một lần, lẳng lặng nhìn cậu leo lên leo xuống đo đạc kích thước, đi dạo một vòng đại sảnh chứa vật triển lãm khoảng năm phút rồi rời đi.



Khoảng giữa trưa, Lăng Mục Du – lúc này bụng đã đói meo, buông thước cuộn xuống, trở lại văn phòng đi hâm nóng thức ăn.



Hiện tại đã tháng Bảy rồi, cho dù là ở phương Bắc thì trời vẫn còn nóng, tuy nhiên viện bảo tàng này, mặc dù không có điều hòa, nhưng lại vô cùng mát mẻ. Gió mang theo hơi nước thổi vào người, cảm giác như từng lỗ chân lông đều giãn ra, vô cùng thoải mái.



Lăng Mục Du đem thức ăn bỏ vào lò vi sóng, trong lòng thì nghĩ có thể đem ưu điểm này (*) thu hút du khách đến bảo tàng nghỉ hè.



(*) Ý ảnh là mát mẻ không cần điều hòa.



“Ring ring ring_____”



Một tiếng chuông điện thoại quen thuộc từ xa xa truyền đến, Lăng Mục Du nhanh chóng bấm nút hâm cơm, rồi chạy đến đại sảnh trưng bày tìm điện thoại.



Hồi sáng sau khi nghe điện thoại của bạn học, cậu liền tùy tiện để điện thoại trên lưng tiêu bản Hợp Dũ. Nhưng khi cậu quay lại phòng trưng bày để tìm điện thoại, thì nó lại nằm ở trên đầu tiêu bản.



Tuy rằng cảm thấy kì quái, nhưng khi Lăng Mục Du nhìn tên hiển thị trên điện thoại, cảm giác kì quái trong lòng liền bị sự không vui thay thế.



“Có gì không?” Cậu bắt điện thoại, giọng nói cực kì lãnh đạm, tay không cầm điện thoại thì vô thức vuốt ve bộ lông mềm mượt của tiêu bản bên cạnh.



“Lăng Mục Du, cuối tuần này về nhà đi, cuối tuần là sinh nhật của mẹ con nên con nhất định phải tham dự.” Nam nhân bên kia điện thoại nói thẳng vào trọng điểm, ngữ khí cũng vô cùng lãnh đạm.



Lăng Mục Du không nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối: “Tôi không rảnh.”



“Mày mà có việc gì chứ!” Nam nhân dường như bị chọc tức, giận dữ hét: “Đừng cho là tao không biết mày đang làm cái gì, làm việc ở một bảo tàng nhỏ xíu đến tên còn chưa nghe qua thì có việc gì mà bận hả?”



Lăng Mục Du ngữ khí thản nhiên như trước: “Không biết thì đừng có nói lung tung như vậy.”



Nam nhân cười lạnh một cái: “Mày suốt ngày bày ra bộ dáng cứ như cả thế giới thiếu nợ mày vậy. Kêu mày đi làm ở bảo tàng Cố Cung thì mày không chịu, lại đi làm việc cho một cái bảo tàng nằm ở nơi hoang vu đến cả chim cũng chả thèm ị như vậy. Tự mày lựa chọn như thế thì còn trách ai nữa hả?”




“Lăng Giác, não động là bệnh, phải trị.” Lăng Mục Du nói xong liền cúp điện thoại, dùng sức vò vò đầu tiêu bản, than thở: “Bảo tàng Sơn Hải của chúng ta mà không tốt hả, Lăng Giác kia bị mù à.”



Lăng Mục Du phun tào xong, đi một vòng quanh tiêu bản đánh giá, rồi tán thưởng: “Đáng yêu quá, có thể làm máy kiếm tiền cho viện trưởng rồi.”



Tiêu bản này ngẩng đầu ưỡn ngực, phi thường đáng yêu.



Sự khó chịu của Lăng Mục Du được sự manh manh của tiêu bản chữa khỏi. Lại một lần nữa sờ soạn lớp lông mềm mại trên đầu của nó, cậu sung sướng quay người trở về văn phòng ăn cơm.



Còn chưa đến cửa phòng làm việc, Lăng Mục Du đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc của thức ăn, lập tức chảy nước miếng. Cậu bước nhanh hơn, vừa đặt chân vào cửa phòng thì nhìn thấy viện trưởng đại nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cầm đũa trên tay, tao nhã ăn thịt kho tàu, trên bàn bày hộp cơm trống trơn, cùng hộp cơm mà cậu mang đến hôm nay giống nhau như đúc.



“Viện trưởng?” Giọng của Lăng Mục Du bất giác run rẩy nhẹ.



Đan Tiêu ăn xong miếng sườn kho cuối cùng, lấy ra một cái khăn lụa màu trắng nhẹ nhàng lau miệng, đứng lên, vừa lòng nói với Lăng Mục Du: “Tay nghề nấu ăn không tệ, này là do cậu làm?”



Lăng Mục Du sững sờ gật đầu.



Đan Tiêu lấy trong tay áo rộng thùng thình của mình ra một bó cỏ màu xanh đưa cho cậu. Lăng Mục Du ngơ ngác nhận lấy, ngơ ngác nhìn hắn.



“Tôi ăn cơm trưa của cậu, còn cái này cho cậu ăn.” Đan Tiêu dừng một chút rồi nói: “Nếu được thì hy vọng ngày mai cậu có thể làm cá, tôi thích ăn cá.”



Lăng Mục Du: “…”



Đan Tiêu ăn xong rồi đem hộp cơm đi rửa.



Lăng Mục Du – bị ăn mất cơm trưa, nhìn bó cỏ trên tay khóc không ra nước mắt.



Cho một bó hẹ là có ý gì đây hả???



…………………………..



Trường Xà: Trường Xà sinh sống ở núi Đại Hàm nơi không cỏ cây, người thú không thể đi lên, có thân rắn và đầu rồng, trên người có lông như heo rừng, tiếng kêu rất giống âm thanh có người đang gõ mõ canh vào buổi tối.《Đồ Tán》của Quách Phác viết: “Trường Xà trăm tầm, bờm nó như con lợn. Là loài bầy đàn, không có nuốt chửng. Thực chất là loài cực ác, cực độc.”



Hàm Dương: Hàm Dương là một loài quái thú, dáng vẻ giống như con dê, thế nhưng có cái đuôi ngựa, mỡ của loài dê này có thể trị khỏi bệnh tật về da cho con người. 《Nhĩ Nhã》 ghi chép bề ngoài của Hàm Dương là: “Dê sáu thước là Hàm.” Trong 《Đồ Tán》 của Quách Phác có viết: “Dê ở Nguyệt Thị, chủng loại hoang dã. Nó cao sáu thước, đuôi đỏ như ngựa. Lấy gì xác định, sự kiến nhĩ nhã.”



Hợp Dũ: Hợp Dũ là một loài nhân thú mặt người ăn thịt người. Dáng vẻ nó giống như con heo, có cái đầu người, toàn thân có màu vàng, đuôi đỏ thẫm. Hợp Dũ kêu lên giống như trẻ sơ sinh đang khóc. Truyền thuyết kể rằng Hợp Dũ là một loài Hung thú, trời sinh thích ăn thịt người, cũng ăn côn trùng và rắn, chỉ cần là nơi nó xuất hiện thì nhất định sẽ xảy ra hồng thủy.



——————————-



Bữa cơm mà tiểu Ngư chưa được ăn miếng nào.







Thịt kho tàu (Thực ra là Sườn heo om)







Đậu hủ sốt tương (đậu được rán lướt ván rồi cho tương, gia vị vào xào, đun nhỏ lửa cho sệt sệt lại)







Nấm kim châm xào tỏi







Canh sườn lợn ngó sen