Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 55




Edit: Chi



Beta: Thng



……..



Lúc Lăng Dĩnh yếu ớt tỉnh lại, nhìn lên đỉnh đầu, thấy nóc nhà treo đèn mang phong cách Bắc Âu thời phục cổ, nhất thời sững người, không biết mình đang ở đâu nữa.



“Dậy rồi đấy à? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”



Nghe thấy giọng của đàn ông, cô bừng tỉnh khỏi trạng thái ngây người, bỗng nhiên bật dậy khỏi sô pha, vừa âm thầm kiểm tra thân thể có gì lạ không, vừa cảnh giác nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy người nói là Lăng Mục Du, cô lại ngẩn người.



“Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?” Lăng Mục Du hỏi.



Lăng Dĩnh lấy lại tinh thần, lắc đầu, nhìn quanh bốn phía, thấy trong phòng không chỉ có Lăng Mục Du, mà còn có vị viện trưởng và ba người cục an ninh mà cô từng gặp ở bệnh viện Hữu Thiện nữa, còn có rất nhiều người đam mê tóc đẹp, đang nhìn cô.



Một phòng đầy người, tổ hợp kỳ quặc, nếu không có Lăng Mục Du đứng đó, cô đã chạy trốn vì sợ hãi rồi.



“Đây…” Lăng Dĩnh đánh giá mọi người xong, hỏi Lăng Mục Du: “Đây là đâu?”



“Viện bảo tàng em đang làm việc đó.” Lăng Mục Du cho cô một lời giải thích: “Đây là những đồng nghiệp và bạn bè của em, bọn em đang đi dạo dưới chân núi, thì thấy chị nằm trong bụi cỏ, em liền cõng chị về. Cũng may viện trưởng biết chữa bệnh, nhìn một lát, nói chị hoảng sợ nên ngất, sẽ tỉnh lại nhanh thôi, nếu không chắc em phải đưa chị đến bệnh viện ở trên trấn rồi.”



Đan Tiêu liếc xéo —— anh biết y thuật?



Lăng Mục Du chớp mắt —— Thầy thuốc không biết chữa bệnh, rất bình thường.



Lăng Dĩnh không chú ý Lăng Mục Du và viện trưởng của cậu đang mắt đưa mày lại, vẻ mặt cô đầy khó hiểu, rõ ràng mình đang đua xe trong thành phố, sao lại chạy đến trấn Cốc Hợp được, còn hôn mê trong bụi cỏ, “Hình như chị… chị… chị cãi nhau với ba mẹ, sau đó lái xe đi… Sao chị lại, lại ở trấn Cốc Hợp được?”



“Cô Lăng, xin hỏi cô còn nhớ rõ lúc đang lái xe hoặc sau đó có chuyện gì xảy ra không?” Cao Trác Thước hỏi.



Lăng Dĩnh cố gắng nhớ lại, nói đứt quãng: “Tôi đang lái xe trên đường Vũ Bình, sau đó… hình như đã tông phải con gì đó, không biết là chó hay mèo, tôi tưởng là mình tông phải động vật nên xuống xe xem thử, sau đó, sau đó… Sau đó có một người đàn ông hỏi tôi cần giúp đỡ không!”



“Rồi sao nữa?”



“Sau đó tôi tỉnh dậy thì đã ở đây!” Lăng Dĩnh chỉ chỉ sô pha dưới thân, nghi hoặc hỏi, lại như đang lẩm bẩm: “Sao tôi lại ở trấn Cốc Hợp chứ? Từ thành phố đến đây mất ba giờ đó.”



Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Lăng Mục Du hỏi: “Chị Dĩnh, chị thấy người đàn ông kia là lúc nào? Chính là người hỏi chị có cần giúp đỡ không ấy.”



Lăng Dĩnh nghe xưng hô của Lăng Mục Du, nhăn mày, cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Hơn 8 giờ một chút. Lúc đang chờ đèn giao thông, trong một quán nướng BBQ ở đầu đường, đang chiếu《 Liên minh tiên hiệp anh hùng 》, chị nghe được đoạn nhạc đầu phim.”



Lăng Mục Du nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đang nhìn mình, đành sờ mũi, nói tiếp: “Lúc bọn em nhìn thấy chị, đã gần mười hai giờ đêm.”



Ừ, không sai, cậu đang trợn mắt nói dối.



Nếu không thì làm sao giờ? Không lẽ nói thật!





Bây giờ là một giờ sáng, tối qua hơn tám giờ Lăng Dĩnh bị một người đàn ông thần bí đưa đến trấn Cốc Hợp, sau đó tầm mười hai giờ, Lăng Mục Du đang tản bộ nhìn thấy, liền đưa về viện bảo tàng, thời gian quá hoàn hảo.



Đến nỗi tại sao mấy người viện bảo tàng lại đi dạo dưới chân núi vào nửa đêm…



Mấy chi tiết nhỏ nhặt này không cần để ý đâu!



Viện bảo tàng đã làm tròn vấn đề thời gian rồi, cả người Lăng Dĩnh dại ra, cô không dám tưởng tượng trong ba tiếng mình bị đưa đến trấn Cốc Hợp đã xảy ra chuyện gì, cô sợ mình không thừa nhận nổi kết quả.



Dù cho cô cố gắng tự nhủ bản thân không nên nghĩ nhiều, nhưng cô không thể ngừng suy diễn được, nghĩ nghĩ, nhịn không được lại muốn khóc.



Lăng Mục Du nhìn liền biết Lăng Dĩnh đang đau lòng chuyện gì, vội vàng nói: “Chị Dĩnh, chị không bị tổn thương, không hề có thương tích nào trên người chị cả.”



Lăng Dĩnh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lăng Mục Du, không dám tin.




“Em đã bảo cô Loại ở viện bảo tàng kiểm tra giúp chị rồi, không có thương tổn.” Lăng Mục Du chỉ Loại, người sau trợn tròn mắt, tuy rằng nó lưỡng tính, nhưng nó đâu phải thú cái, Tiểu Ngư nói bậy nói bạ, nó muốn khóc quá.



Lăng Dĩnh nhìn cô gái tóc dài nhuộm một đầu hoa văn giống con mèo hoa trong miệng Lăng Mục Du, khóc lớn: “Nó không phải là bé trai sao? Ngực nhỏ thế kia mà.”



Loại: “……”



Chúng yêu: “Ha ha ha ha ha…”



“Ngực nó chỉ hơi nhỏ thôi.” Lăng Mục Du cũng muốn cười.



Lăng Dĩnh nhìn Loại, lí nhí nói câu xin lỗi, lại hỏi Lăng Mục Du: “Chị thật sự chưa bị…”



“Không có.” Lăng Mục Du chỉ Cao Trác Thước, nói: “Là đội trưởng Cao nhìn thấy chị đầu tiên, anh ấy bảo nhìn thấy một cái bóng đen chạy trốn, bọn em phát hiện chị hôn mê, mới dừng lại một chút, không đuổi theo kịp.”



Lăng Dĩnh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cao Trác Thước, nói: “Cảm ơn anh.”



Cao Trác Thước nóng lòng muốn biết Lăng Dĩnh gặp phải loại yêu tà gì, mới ở lại viện bảo tàng đợi cô tỉnh, khi thấy tinh thần cô tỉnh táo rồi, mới lập tức hỏi: “Cô Lăng, cô có nhớ được bộ dáng người đàn ông muốn giúp cô không?”



Lăng Dĩnh vừa nhớ lại vừa tả: “Người đàn ông kia mặc tây trang, cổ áo trước ngực gắn hồng ngọc, mặt rất trắng, hình như chị đã gặp ở đâu đó rồi…”



“Cái gì? Cô đã gặp ở đâu?” Ba người cục an ninh cùng kêu lên kinh ngạc.



Lăng Dĩnh bị bộ dạng kích động của bọn họ dọa cho giật mình, ấp úng không dám nói.



An Kiến Thụ mặc kệ, hỏi: “Cô Lăng, cô cố nhớ lại một chút, cô đã gặp người đó ở đâu.”



Lăng Dĩnh không hiểu sao ba người ở xã khu này lại như thám tử đang phá án vậy, nhưng thấy bọn họ vội vã như thế, cho là bọn họ đang sốt ruột phá án vì mình, liền dồn sức cố gắng nhớ lại xem mình đã gặp qua người đó ở đâu rồi.



Mọi người cũng không quấy rầy lúc cô đang cố gắng hồi tưởng nữa, ai làm việc nấy, Cửu Vĩ Hồ và Phượng Hoàng luống cuống tay chân pha sữa bột, đã hơn một giờ rồi, Ma Quân đại đại nên uống sữa.




Lăng Dĩnh đang nhớ lại khuôn mặt người đàn ông kia, càng gấp gáp càng nhớ không ra, giống như có một tấm màn che kín mặt mũi người nọ.



Nhớ không nổi người đàn ông tái nhợt kia, ngược lại cô bị động tác của hai người đàn ông – một đầu bạc một đầu năm màu – hấp dẫn.



Hai người đàn ông tuấn mỹ vụng về pha sữa, sau đó một trái một phải ngồi xổm cạnh nôi trẻ em, những người đầu tóc rực rỡ khác cũng chạy lại vây xung quanh, nhìn hai người họ đút sữa cho đứa bé.



“Uầy…… Mục Du, sao viện bảo tàng các cậu lại có trẻ con vậy?” Lăng Dĩnh tò mò hỏi.



Lăng Mục Du bình tĩnh nhìn Lăng Dĩnh một hồi, nhìn đến nỗi cô không được tự nhiên cúi đầu xuống, mới quay sang đám yêu quái, nói: “Đó là con của Khấu Dung, tạm thời nhờ em chăm sóc hộ.”



Lăng Dĩnh kinh ngạc nhìn Lăng Mục Du, nghẹn ngào hỏi: “Cậu trông con giúp Khấu Dung?”



“Đúng vậy.” Lăng Mục Du nhìn thẳng lại, “Em rất thích thằng bé, chủ động giúp cô ấy chăm sóc nó.”



“Cậu có biết người trong nhà đều đang tìm nó không?” Lăng Dĩnh nói.



“Không phải Lăng Giác không muốn nhận đứa bé à! Từ lúc biết Khấu Dung mang thai đến khi sinh, thậm chí lúc xét nghiệm DNA, hắn cũng không đi lãnh chứng nhận kết hôn với Khấu Dung.” Sắc mặt Lăng Mục Du lạnh nhạt, nghe không ra đang trào phúng hay oán hận nữa.



Lăng Dĩnh hơi thở dài: “Dù gì nó cũng là con cháu nhà họ Lăng, có thế nào đi nữa cũng là con trai của Lăng Giác, em cũng không nên giữ nó ở viện bảo tàng.”



“Lăng Giác ngoài việc cung cấp một con t*ng trùng, thì còn làm gì nữa?”



“Nhưng em làm như thế, người ngoài nhìn vào thì còn ra thể thống gì nữa?”



Lăng Mục Du cười nhẹ, nói: “Chị Dĩnh, chị thật giống bác cả, ngược lại anh cả lại không giống.”



Lăng Dĩnh sửng sốt, nhất thời không hiểu rõ Lăng Mục Du có ý gì, chỉ là cô đã nhận ra sự thân lạ bên trong xưng hô này, ngay từ tiếng “chị Dĩnh” đầu tiên cậu gọi rồi.




Lăng Mục không muốn dây dưa chủ đề này quá nhiều, lập tức nói: “Khấu Dung nhờ em chăm sóc bảo bảo, em sẽ chăm sóc nó thật tốt, bảo bảo sẽ ở lại viện bảo tàng, ngoại trừ Khấu Dung, ai cũng không thể đưa nó đi.”



Lăng Dĩnh không nói nữa, cúi đầu im lặng.



An Kiến Thụ nhìn Lăng Dĩnh rồi lại quay sang nhìn Lăng Mục Du, cậu ta không có hứng thú với chuyện của nhà họ Lăng, “Cô Lăng, tôi chỉ muốn biết, bộ dáng người đàn ông bắt cóc cô. Cô có thể đặt tính mạng của mình lên hàng đầu rồi lại đến mâu thuẫn gia đình được không.”



Lăng Dĩnh: “…”



Cô cố gắng nhớ lại rồi, nhưng thật sự nhớ không ra bộ dáng người kia mà!



Cao Trác Thước thấy cô không nhớ nổi, cũng không miễn cưỡng, chỉ đành trở về báo cho cục an ninh và hiệp hội tu chân tăng cường tuần tra ban đêm, phải mau chóng tìm được tên yêu tà hút máu kìa.



Lăng Dĩnh thấy Cao Trác Thước cầm di động ra ngoài gọi điện, đột nhiên nhớ đến di động của mình, muốn gọi điện thoại về nhà, vội vàng tìm khắp nơi, “Mục Du, em có thấy di động của chị không?”



“Không thấy.” Lăng Mục Du nói: “Lúc bọn em thấy chị, đã không thấy di động của chị rồi, túi xách cũng không có luôn.”




Lăng Dĩnh nói: “Em cho chị mượn điện thoại gọi về nhà được không?”



Lăng Mục Du nói: “Em đã gọi điện cho anh cả, nói chị đang ở đây rồi.”



“… Vậy tốt rồi, cảm ơn em.”



“Chị Dĩnh, em đưa chị đến phòng cho khách, ngủ một giấc, tỉnh dậy em đưa chị về nhà.”



Lăng Dĩnh gật đầu, đi theo Lăng Mục Du ra “Tẩm cung” phía sau viện bảo tàng, vào gian phòng ngủ trống không đầu tiên.



“Viện bảo tàng không có quần áo nữ, chị Dĩnh, chị tạm thời chịu khó ngủ như vậy đi.” Lăng Mục Du giải thích.



Lăng Dĩnh nhìn áo khoác dày trên người, bên trong là váy lông liền áo, mặc như vậy chắc chắn ngủ không thoải mái, đành hỏi: “Cô Lôi kia có đồ ngủ không? Có thể cho chị mượn một bộ không?”



Lăng Mục Du: “Cô Lôi?”



Lăng Dĩnh: “Cái người ngực phẳng…”



“Chị nói Loại hả,” Lăng Mục Du bừng tỉnh, “Nó không có đồ ngủ.”



“Ơ?”



“Lúc nó ngủ không mặc đồ.”



Lăng Dĩnh ngây người, sao Lăng Mục Du lại biết em gái đó không mặc đồ lúc ngủ?



“Nếu không còn gì nữa thì chị đi ngủ trước đi.”



“Ồ…”



Lăng Dĩnh đờ đẫn, mặc nguyên đồ nằm trên giường, nhìn Lăng Mục Du ra ngoài đóng cửa lại, cô nhìn chằm chằm cánh cửa không ngủ được, trong lòng ngũ vị tạp trần.



Cuối cùng càng lúc càng xa.



Hối hận ư?



Lăng Dĩnh hỏi chính mình.



Cô không biết đến cuối cùng mình có hối hận hay không, nhưng nếu cho cô chọn lại lần nữa, cô nghĩ, cô vẫn sẽ chọn như vậy.



Cho nên, con đường mình đã chọn, dù có quỳ cũng phải đi nốt.