Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Lăng nhị thiếu



Beta: Ka Chan



“Ha ha ha, thì ra viện bảo tàng chúng ta nghèo vậy à? Thế mà lại không có đồng nào, thật là làm người ta khó có thể tin…”



“Đúng vậy, thật là làm ‘người’ ta khó có thể tin!”



Mặt Bạch Trạch suy sụp xuống, cực kỳ tội nghiệp nói: “Tôi cũng không còn cách nào, tôi cũng tuyệt vọng lắm rồi nè!”



Hai tay Lăng Mục Du ôm ngực, tỏ vẻ “anh còn có mặt mũi mà tội nghiệp à?”



“…..” Bạch Trạch thấy giả bộ đáng thương không hiệu quả, dứt khoát vò mẻ lại sứt, chỉ vào đám yêu quái đang ngấu nghiến đồ ăn vặt: “Cậu nhìn đám yêu quái bọn tôi đi: Ăn thịt người, ăn thịt người, ăn thịt người, thảm họa chiến tranh, ôn dịch, lũ lụt, hạn hán, hạn… ý, cái con Phì Di Điểu (1) này không gây hại, ăn nó còn có thể sát trùng chữa bệnh. Đó, cậu coi thử xem, có con nào là có thể phát tài được không?”



Phi Di Điểu đang ăn đậu bắp đột nhiên giật mình run lên, cả mái tóc ngắn màu vàng đều dựng đứng, nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy Phì Di Xà (2) lại dám đứng bên cạnh mình, tức giận đá văng nó: “Cái tên rắn độc ông, đừng có đứng chung một chỗ với tui. Ông lớn lên xấu như vậy, sao dám không biết xấu hổ tự xưng là Phì Di chứ.”



“Con chim ngu xuẩn kia, ông thiếu đánh đúng không?!” Phì Di Xà vừa nói vừa xông đến, đánh thành một đoàn với Phì Di Điểu, hai con đánh đến mức biến về nguyên hình.



Mấy yêu quái khác nhanh chóng đem đồ ăn vặt dọn ra xa, tránh để cho hai tên này đánh nhau lan đến đám đồ ăn vặt vô tội.



“Các yêu quái luôn như vậy à… một lời không hợp lập tức vung tay đánh nhau?” Lăng Mục Du hỏi.



“Yêu quái cũng là động vật mà… đầu óc khá là đơn giản…” Bạch Trạch vừa nói vừa che mặt, cảm thấy cực kỳ mất mặt. Đám yêu quái ngu xuẩn này, nhân loại không thèm che giấu biểu tình ghét bỏ luôn rồi đó.



Lăng Mục Du nhìn hai con Phì Di không cùng chủng loại đang đánh thành một cục, lại xem bên kia có vài con yêu quái đang mở một túi kẹo chíp chíp mà loạn đến mức hô to gọi nhỏ, còn có Bạch Trạch đang bụm mặt nhìn lén mình từ khe hở ngón tay, cậu hai mắt vô thần nhìn lên trời, lần thứ hai cảm thấy lo lắng cho tiền đồ của mình.



“Nhân loại, không cần uể oải như thế,” Bạch Trạch buông tay xuống, “Cậu ngẫm lại đi, những nhân loại trước đến đây, tất cả không đến một ngày đều bị dọa chạy. Cậu ở đây ba ngày, nhìn thấy chân thân của bọn tôi còn bình tĩnh như vầy, vừa thấy là biết cậu không giống mấy nhân loại khác rồi.”



Lăng Mục Du co rút khóe miệng: “Vậy thật cảm ơn anh đã để mắt nhân loại hèn mọn tôi đây.”



“Khách khí, khách khí!”, Bạch Trạch cười tủm tỉm nói: “Viện trưởng đối với cậu cũng rất hài lòng, không chỉ cho cậu quả Sa đường chống nước, còn cho cậu đồ đằng hộ thân bảo vệ an toàn. Có đồ đằng của Viện trưởng, ít nhất bọn yêu quái trong viện bảo tàng này đều không dám làm cậu bị thương.”



Đây là uy hiếp! Chắc chắn là trắng trợn uy hiếp!



Yêu quái trong viện bảo tàng không dám làm tổn thương cậu, cho nên yêu quái ở bên ngoài có thể tùy ý tổn thương cậu đúng không?



Không phải nói Bạch Trạch là thú cát tường à, cát tường mà như thế này à?



“Dù sao hiện tại cậu cũng không có chỗ nào để đi, ở lại viện bảo tàng của bọn tôi cũng tốt nha.” Bạch Trạch cố gắng khuyên bảo không ngừng: “Cậu còn cùng người nhà cậu cắm flag* đúng không, bây giờ cậu từ chức, còn không phải đang tự vả mặt mình sao?”



*Cắm flag: khi thốt lên một câu nói rất phấn chấn rất quyết chí thì kết quả thường tương phản với kỳ vọng. Nói đơn giản là một người bị chính câu nói của mình vả mặt. Đồng nghĩa với một lời thành sấm, miệng quạ đen.



Lăng Mục Du kinh hãi, trừng mắt nhìn Bạch Trạch: “Làm sao anh biết được?”



Bạch Trạch biến thành nguyên hình, đạp không trung dạo một vòng quanh Lăng Mục Du, dừng lại trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu nói: “Tôi là Bạch Trạch, biết hết sự tình của vạn vật, không có gì không biết.”



Hình thú của Bạch Trạch rất là uy vũ, tuy là bộ dạng giống như sư tử, nhưng nhìn qua khá dễ thân, giọng nói có loại cảm giác cổ xưa trầm nặng, so với nhân hình thì mang cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.



Lăng Mục Du ngửa đầu, lông trắng thật dày trên người Bạch Trạch làm cho cậu rất muốn vò vò một cái, xúc cảm chắc chắc rất là tuyệt.



Bạch Trạch: “Cậu không thể sờ lông của tôi, sờ vào thì chính là quấy rối tình dục nơi công sở đó!”



“……” Trán Lăng Mục Du nổi gân xanh, tay giấu dưới ống tay áo rộng thùng thình nắm thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nói không có cái gì là không biết, vậy anh có biết bây giờ tôi rất muốn đập anh không?”



Bạch Trạch vèo một cái, ở trên không thối lui thật xa.



Lăng Mục Du: “………”



Yêu quái thật không tầm thường ha, biết bay không tầm thường ha, máy bay không người lái cũng bay được, lại còn không cần người điều khiển nữa.



“Lại đây lại đây, còn có chuyện chưa nói xong nè.” Vị nhân viên quản lý hướng Bạch Trạch vẫy tay.



“Cậu cứ nói đi, tôi đứng đây vẫn nghe được.”



Lăng Mục Du đầu đầy hắc tuyến, lại không làm gì được Bạch Trạch, đành phải cứ như vậy mà hỏi: “Viện trưởng là yêu quái gì vậy?”




Lời vừa nói ra, động tác ăn của các yêu quái nhất trí dừng lại, tất cả đều quay đầu nhìn vị nhân viên quản lý, nhìn đến mức nhân loại duy nhất ở viện bảo tàng này khiếp đảm muốn chết. Cậu không nhịn được lùi một bước, dựa vào cái cây phía sau hấp thu chút cảm giác an toàn.



“Sao vậy? Chẳng lẽ Viện trưởng là loại yêu quái gì không thể nói ra hả? Nếu nói ra sẽ đi gặp Diêm Vương hay là biến thành cục đá linh tinh gì đó hả?”



“Tiểu Ngư, sức tưởng tưởng của nhân loại các anh thật là phong phú.” Phượng Hoàng ngồi trên một hòn non bộ trong hoa viên, mỉm cười mà cung kính nói: “Viện trưởng không phải là yêu quái, mà là thần nha, thần tối cao.”



Các yêu quái đồng thời gật đầu, trên mặt đều là thần sắc cung kính.



Biểu tình của Lăng Mục Du đặc biệt ngây ngốc, há miệng, không nói gì một lúc lâu.



Bạch Trạch nói: “Viện trưởng chính là thần chưởng quản Thiên Không, thiên kinh địa vĩ, âm dương sáng tối, bốn mùa khí tiết, vạn vật sinh trưởng, Đan Tiêu tôn thần là vị Thần tối cao của mảnh đất phương đông này.”



“Thật sự là nam thần a!” Lăng Mục Du kinh ngạc cảm thán, có cảm giác mình sống không lâu lắm nhưng kiến thức gì cũng được thấy qua hết rồi, “Viện trưởng là thần, vậy có quen biết cái gì Ngọc Đế rồi Vương Mẫu không?”



“Vương Mẫu hả? Ở hai ngàn năm trước trong trận chiến giữa Ma Thần đã ngã xuống rồi. Trận chiến đó có rất nhiều vị thần ngã xuống, Đan Tiêu tôn thần cũng bị ma khí nhập thể, thiếu chút nữa ngã xuống, qua hai ngàn năm rồi còn không thể khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh.” Ngữ khí Bạch Trạch thất lạc, hai lỗ tai đều gục xuống, bốn cái móng vuốt lông thu lại, ở trên không trung nằm xuống.



Lăng Mục Du muốn an ủi hắn, nhưng sự việc hai ngàn năm trước đối với một nhân loại mới sống được hai mươi năm như cậu mà nói, quá mức xa xôi, có muốn an ủi cũng không biết nói làm sao.



“Đừng động nó, qua một lát nó sẽ tự tốt lên thôi.” Cửu Vĩ Hồ lười biếng dựa vào trên ghế đá, gác một chân lên, một tay chống cằm, tay kia cầm một que cay ăn, nhìn Lăng Mục Du nói: “Lúc ấy thiên hạ thật sự rất loạn, nhân loại thì tự đánh tới đánh lui, cái tên Bạch Trạch này khi không có thánh nhân trị thế cũng chỉ có thể bị bức ngủ say ở Côn Luân, thời điểm tụi tui cùng mười vị ma thần và một đám mãnh thú đánh nhau, nó còn đang ngáy o o đó.”



“Đúng đúng,” Đào Ngột dùng sức gật đầu,” Bạch Trạch nhát gan, giống như Phượng Hoàng, chỉ khi thiên hạ thái bình mới dám mò ra.”



Bạch Trạch và Phượng Hoàng oán giận nói: “Cho nên tụi tao là cát thú, còn tụi bây là hung thú đó!”



Cửu Vĩ Hồ nói: “Đào Ngột là hung thú, tui chỉ là yêu thú.”



Bạch Trạch cùng Phượng Hoàng: “Đều ăn thịt người cả thôi!”



Toàn bộ yêu thú ăn thịt người: “…………..”



Đào Ngột cười ha ha.




Lạc đề rồi được không! Lăng Mục Du bất đắc dĩ nhắc nhở chúng yêu.



“Sau đó hả? Còn sau đó cái gì nữa!” Đào Ngột nói: “Ma thần tiêu tán, thần cũng chỉ còn lại mỗi Viện trưởng. Viện trưởng lại suy yếu đến mức ngủ say hơn một ngàn năm, bởi vì không có sức mạnh tín ngưỡng, cho nên không có cách nào khôi phục, chỉ còn lại không tới một nửa thực lực đã từng có.”



Phu Chư đi tới, nói: “Viện trưởng không tới một nửa thực lực vẫn đánh được ông đến răng rơi đầy đất.”



Đào Ngột lầm bầm, quay đầu đi, cự tuyệt nói chuyện cùng cái tên vua nịnh nọt Phu Chư này.



“Vậy Ngọc Đế thì sao? Ngọc Đế là gì?” Lăng Mục Du lại hỏi.



“Làm gì có cái người gọi là Ngọc Đế, toàn là nhân loại các anh nói bừa.” Đào Ngột khinh bỉ nhìn nhân viên quản lý, “Nhân loại các anh thích nhất là chỉnh sửa, còn sửa cái gì mà Vương Mẫu là vợ Ngọc Đế. Cũng may Vương Mẫu đã ngã xuống, bằng không với cái tính tình nóng nảy kia của Vương Mẫu, không đánh các anh răng rơi đầy đất là không thể.”



Lăng Mục Du liếc một cái nhìn Đào Ngột.



Là Phu Chư nói Viện trưởng đánh nó đến răng rơi đầy đất, liên quan gì đến cậu, tự nhiên đem đổ trên đầu cậu, lòng dạ của mấy con hung thú đều nhỏ như vậy hả?



Đào Ngột vừa thấy nhân loại hèn mọn cũng dám xem thường mình, tức khắc giận dữ, giận dỗi đi đến trước mặt cậu rống to: “Nhân loại các anh còn bịa ông đây là cái gì mà con của Chuyên Húc, ông đây là hung thú trời sinh đất dưỡng, còn nói ông là chày gỗ, ông đây tức giận đến mức muốn ăn người!”



“Có gì từ từ nói chuyện, đừng có phun nước miếng.” Lăng Mục Du né sang bên cạnh hai bước, tránh đi cùng Đào Ngột đối mặt, tuy là đã ăn cát đường, chất lỏng gì cũng không dính được trên người cậu, nhưng mà cậu nhìn thấy được nước miếng nghênh diện bay tới a, ngửi được mùi a, “Hay là tao xuống chân núi mua cho tụi bây chút kem đánh răng với bàn chải và nước súc miệng nha, cái mùi này thiệt tình không thể chịu nổi.”



Đào Ngột: “……………”



Chúng yêu: “…………”



“Ha ha ha ha ha…” Bạch Trạch cười ầm lên, “Đã nói tụi bây học văn minh, học vệ sinh, học lễ phép theo thời đại mới đi, nhân loại hiện tại và nhân loại trước kia không có giống nhau.”



Bạch Trạch cái tên làm người ghét này, ỷ vào mình có thể tùy ý ra ngoài, lúc nào cũng cười nhạo bọn nó không có học thức, thật là… không đánh không thể ổn định được lòng căm phẫn của chúng yêu mà.



Chúng yêu như ong vỡ tổ bao vây lên muốn đánh Bạch Trạch, Bạch Trạch thấy thế la lên một tiếng, bay nhanh chạy thoát.



Cửu Vĩ Hồ lười biếng không thích dính vào, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, giải thích cho Lăng Mục Du: “Bạch Trạch là cát thú, hiện tại Hoa quốc có thánh nhân trị thế, nên nó có thể tự do ra ngoài, Phượng Hoàng cũng giống vậy, nhưng mà nó là một con trạch điểu, không thích ra ngoài. Còn như Phu Chư, Phì Di Xà cái loại này đi ra ngoài liền gây lũ lụt, hạn hán, thảm họa chiến tranh, ôn dịch thì tuyệt đối không được phép ra khỏi viện bảo tàng.”



“Vậy còn mi?Mi không có thể chất gây tai họa, chỉ ăn thịt người thôi mà.” Lăng Mục Du nói.




Cửu Vĩ Hồ bi phẫn nói: “Bởi vì ăn thịt người mà tụi tui cũng đều không được phép ra ngoài.”



“Hả?”



“Lao động cải tạo.”



Lăng Mục Du hoàn toàn hết nói nổi, nhìn chúng nó thái độ làm việc kiểu này, cải tạo cái quỷ gì?



“Thật ra loại yêu quái như Phì Di Điểu này cũng có thể tự do ra ngoài, nhưng mà nó giống như Phượng Hoàng, thật sự trạch.” Trong giọng Cửu Vĩ Hồ có nhàn nhạt hâm mộ.



Phì Di Điểu sau khi nghe được, đầu chim lập tức lắc như trống bỏi: “Không đi, không đi, tui không đi ra ngoài đâu.”



“Tại sao?” Lăng Mục Du hỏi. Viện bảo tàng chẳng có cái gì để giải trí cả, chỉ có yêu quái đùa giỡn với nhau, rất không thú vị.



“Tui không cần đi ra ngoài đâu.” Phì Di Điểu lúng túng nói: “Tui sợ nhân loại ăn tui.”



Lăng Mục Du: “……..”



Cửu Vĩ Hồ: “………”



“Thật mà!” Phì Di Điểu cuộn thành một cục, còn đem hai cánh của mình vòng qua ngực, ôm lấy thân mình mập mạp của nó, “Tui nghe nói nhân loại cái gì cũng ăn được, đặc biệt là nhân loại Hoa quốc của chúng ta, món gì đưa tới cũng không từ chối, ngay cả có độc cũng dám ăn. Tui sợ.”



Thân là nhân loại duy nhất trong viện bảo tàng, Lăng Mục Du nghĩ muốn biện giải một chút, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, phát hiện biện giải không được.



Quốc gia chúng ta là nước đại tham ăn, chính là cái gì cũng ăn, cái gì cũng dám ăn. Nhìn đi, háu ăn tới mức làm cho yêu quái sợ đến không dám ra cửa, sợ bị biến thành món ăn trên bàn cơm của nhân loại.



“Vậy là tụi bây vẫn luôn ở trong viện bảo tàng hả?” Lăng Mục Du hỏi Cửu Vĩ Hồ, “Viện bảo tàng này xây khi nào vậy?”



“Đương nhiên không phải.” Cửu Vĩ Hồ nói: “Viện bảo tàng này mới xây hơn một trăm năm mà thôi. Lúc trước đại loạn, nơi nơi đều có chiến tranh, các yêu quái bị chiến hỏa của nhân loại ảnh hưởng đến, nên không thể tiếp tục ở lại nơi cư trú lúc trước, đành phải chạy ra cùng đánh yêu quá man di. Đan Tiêu tôn thần là ở thời điểm này xuất hiện, bảo vệ yêu quái của Hoa quốc tụi tui, đánh cho lũ yêu quá man di đó không dám lại đến.”



“Đan Tiêu tôn thần thật sự lợi hại.” Trên mặt chim của Phì Di Điểu thật thần kỳ biểu đạt ra được vẻ mặt sùng bái, “Sau khi đánh thắng Yêu Hậu của man di, tôn thần ở nơi Ngài tu dưỡng xây dựng tòa cung điện này, để bảo vệ các loài yêu quái còn sót lại của thượng cổ yêu tộc là tụi tui đây.”



“Cũng là ràng buộc thượng cổ yêu tộc.” Cửu Vĩ Hồ bổ sung: “Sau khi chiến loạn bình ổn, Hoa quốc dựng nước, Tôn thần và Ủy ban quản lý tu chân đạt thành hiệp nghị, Tôn thần chế ngự thượng cổ yêu tộc, Ủy ban quản lý tu chân thì phải định kỳ tặng đồ cho viện bảo tàng.”



“Ủy ban quản lý tu chân?” Lăng Mục Du kinh hãi, nhân loại thế mà còn có loại tổ chức này, nó không phải chỉ tồn tại trong mấy cuốn tiểu thuyết thôi à?



Cửu Vĩ Hồ cười nhạo một cái: “Nhân loại bình thường như anh đây đương nhiên không biết, chỉ có nhân loại tu hành và yêu quái mới biết được. Ủy ban quản lý tu chân là quan phủ của Tu chân giới do nhân loại các ngươi thành lập.”



Ngày hôm nay của Lăng Mục Du trôi qua thật là đủ kích thích, tam quan triệt để vỡ thành bột phấn, có cảm giác mình đang sinh sống trên một cái Địa Cầu giả.



“Ủy ban quản lý tu chân tặng đồ cho viện bảo tàng, thế tặng cái gì vậy?” Cậu không quan tâm cái Ủy ban này làm việc gì, cậu chỉ quan tâm bọn họ đưa cho viện bảo tàng cái gì.



“Đều là ít thứ để ăn, chủ yếu là đồ ăn”. Cửu Vĩ Hồ nói: “Dù sao chúng ta nhiều yêu quái như vậy, tuy rằng không giống như nhân loại các anh mỗi ngày cần phải ăn, một ngày ba bữa lại còn muốn ăn khuya ăn vặt, nhưng tụi tui mỗi tháng cần phải ăn một bữa cơm, bằng không nếu tụi tui đói bụng sẽ… ăn thịt người!”



Lăng Mục Du liếc trắng mắt Cửu Vĩ Hồ một cái, cái con hồ ly ngốc này thật ra rất muốn ăn thịt người, nhưng mà có Viện trưởng ở đây, Viện trưởng chính là nam thần, chẳng lẽ nó dám làm trái ý nam thần?



Cơ mà, Ủy ban quản lý tu chân…



Cái đơn vị này thật ra có thể lợi dụng một chút.



—————————————————————————————————







1) Phì Di Điểu: là một loài chim có ích, có thể chữa khỏi bệnh tật, còn có thể giết chết sâu bọ có hại. Vẻ ngoài của Phì Di Điểu rất giống chim cút, lông vũ khắp người có màu vàng, mỏ đỏ. Phì Di Xà ở núi Thái Hoa, gặp thì đại hạn; nhưng Phì Di Điểu ở Anh Sơn lại có thể chữa khỏi bệnh tật, còn có thể giết chết sâu bọ. Tuy rằng hai loài cùng tên, nhưng Phì Di Xà là loài ác, Phì Di Điểu thì lại là loài tốt.



Phì Di Điểu trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Sơn Kinh》: “Anh Sơn 英山, có loài chim, dạng nó như chim cút, thân vàng mà mỏ đỏ, tên nó là Phì Di 肥遗, ăn vào khỏi hủi độc, có thể giết sâu bọ.”







2) Phì Di Xà: là một con độc xà có sáu chân và bốn cánh, Phì Di Xà hiện thân tức thiên hạ đại hạn. Quách Phác chú dẫn: “Thời Thang rắn này thấy ở bên dưới Dương Sơn, sườn núi phía nam, trùng lặp có Phì Di Xà, giống như cùng tên.” Trong 《Thuật Dị Ký》 có ghi: “Phì Di, trong núi Tây Hoa cũng có, gặp thì đại hạn.” Thời cổ có hai phiên bản miêu tả Phì Di Xà: một cái nói Phì Di Xà sáu chân bốn cánh; một cái khác nói Phì Di đầu rắn thân rồng đuôi rắn.



Phì Di Xà trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Sơn Kinh》: “Núi Thái Hoa 太华, gọt thành bốn phương, nó cao 5000 nhận (1 nhận bằng 8 thước, chừng sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ), nó rộng 10 dặm, chim thú tuyệt chẳng sinh sống. Có loài rắn, tên là Phì Di 肥遗, sáu chân bốn cánh, thấy thì thiên hạ đại hạn.”