Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 80




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: CtNguyet



Beta: Snivy



——————————



Ngày 16 tháng 7, trời nắng.



Thầy giáo Vương dạy ở Tiểu học Kim Phong tại trấn Cốc Hợp bị con gái đánh thức, nhìn thời gian, mới hơn sáu giờ sáng, lại nhắm mắt ngủ tiếp.



“Ba ba, dậy đi, dậy mau.” Cô con gái cách một tấm chăn lay người thầy dậy: “Chúng ta phải lên núi nữa, dậy mau lên, còn đi rút thăm trúng thưởng.”



Thầy giáo Vương đành phải mở mắt: “Bảo bối à, giờ mới sáu giờ thôi, 9 giờ viện bảo tàng mới mở cửa.”



“Đợi đến 9 giờ thì trễ mất, con muốn cái gối ôm hồ ly siêu lớn kia.” Giọng cực kỳ lớn.



Vợ thầy cũng vào phòng ngủ, nói: “Dậy nhanh lên, chúng ta phải đi sớm, em muốn đến xem nhà hàng thế nào.”



“Được rồi, dậy ngay đây.” Thầy giáo Vương bò dậy rửa mặt. Nếu ai hỏi thầy, thầy sẽ nói mình cũng muốn đi rút thăm ở viện bảo tàng.



Hôm nay là ngày nhà hàng Sơn Hải Sâm Lâm khai trương, quảng cáo trên mạng nửa tháng, cũng quảng cáo trên TV mất 1 tuần, để tạo tiếng vang cho nhà hàng, viện bảo tàng tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng lần đầu tiên, miễn là bạn mua vé là đã có cơ hội rút thăm 1 lần, phần thưởng lớn là vé vào cửa 1 năm giá trị lên đến 4000 tệ, nhỏ là các loại quà lưu niệm, các phiếu ăn giảm giá khác nhau, giá trị lên đến 1000 tệ, tỷ lệ trúng thưởng là 100%.



Gia đình ba người của thầy giáo Vương, bố muốn vé miễn phí vào cổng 1 năm, mẹ thì muốn phiếu giảm giá, còn con gái thích gối ôm Cửu Vỹ Hồ siêu lớn, sau khi ăn sáng xong thì xoa tay, còn ngồi bái thần bái phật, độ may mắn.



Ăn xong bữa sáng, một nhà ba người bước chân ra khỏi cửa, vừa vặn gặp nhà bốn người ở tầng trên, sau khi nói chuyện hỏi han, được rồi, hai gia đình đều muốn lên núi, em gái lầu trên cũng muốn cái gối ôm Cửu Vỹ Hồ siêu lớn kia.



Hai bé gái trừng mắt liếc nhau, trong lòng âm thầm nghĩ: “Cầu hôm nay người kia xui xẻo, rút thăm trúng thưởng chỉ trúng được cái móc khóa.”



Hai nhà cùng nhau đi chung, trên đường liên tục gặp các gia đình khác, đúng là ý tưởng lớn gặp nhau — đi sớm tý, rút thăm sớm, có khi giải thưởng lớn sẽ thuộc về mình.



Mới hơn bảy giờ sáng, cửa lớn của viện bảo tàng vẫn đóng chặt, bên ngoài có hơn trăm vị khách đang đợi, số người vẫn tiếp tục tăng.



Du khách nhìn màn hình LED được đặt giữa trung tâm phục vụ du lịch, tò mò muốn hỏi, nhưng hiện tại không thấy có nhân viên nào ở đây.



Bên trong viện bảo tàng, Lăng Mục Du đang mở cuộc họp, đại khái muốn nói: “Ngày hôm nay sẽ rất bận, các vị đại gia đây làm ơn tiếp đãi các khách du lịch nhiệt tình vào, sau khi kết thúc, sẽ mở tiệc khao mọi người, những người ở ngoài sẽ được phát bao lì xì.”



Đúng vậy, những người bên ngoài viện bảo tàng mời đến, không phải yêu, mà là người.



Ở hoạt động trước, Lăng Mục Du tính tuyển thêm vài nhân viên vì viện bảo tàng thiếu nhân lực, đến công ty môi giới việc làm tìm vài cộng tác viên thì có vẻ không ổn, nên nghĩ đến Hiệp hội Tu Chân, nhờ họ tìm vài nhân tu chăm chỉ, nhanh nhẹn đến hỗ trợ viện bảo tàng, đặc biệt là phải đẹp, bởi vì tin đồn viện trưởng là nhan khống không phải để chưng.



Vừa nghe thấy viện bảo tàng đang tìm cộng tác viên, còn trả lương, các tu sĩ trẻ tuổi lũ lượt báo danh, cuối cùng Trương Đấu Nam đưa danh sách vượt quá số người muốn tuyển.



Làm sao đây?



Vậy tuyển theo nhan sắc đi, chọn ra hai mươi người đẹp nhất đến làm.



Xếp hạng thứ tự do Đan Tiêu đảm nhận, không sợ có người tự nhận mình là người đẹp nhất thiên hạ nữa, đến cửa khiếu nại cũng không dám.



Một nữ tu được tuyển trúng cười nói với đối thủ của mình: “Đây là do thần tối cao thấy tôi đẹp hơn cô thôi, chẳng lẽ cô dám hoài nghi quyết định của thần?”



Người nọ: “…” Nima (*)!



(*): Nima là một từ thiêng liêng trong văn hóa Tây Tạng. Theo giải thích thì nó mang nghĩa là “mặt trời”



Những tu sĩ này chủ yếu phụ trách hoạt động đăng ký bốc thăm trúng thưởng, trao phần thưởng và giữ gìn trật tự.



Thấy du khách bên ngoài ngày càng nhiều, Lăng Mục Du nhìn thời gian, quyết định tám giờ sẽ mở bán vé và rút thăm trúng thưởng.



Hoạt động được tổ chức thông qua một hệ thống rút thăm, một lần có thể quay hai mươi vé, bên này vừa bán vé xong, bên kia đã được rút thăm luôn, xác suất trúng thưởng đã được thiết lập từ trước, cố gắng đảm bảo tính công bằng hết sức có thể, vì thế còn cố ý dựng màn hình lớn, để các du khách dễ dàng theo dõi.



Đúng tám giờ, trung tâm phục vụ mở cửa, quầy bán vé mở thêm 1 cái nữa, các du khách xếp hàng từ sớm hoan hô, sau đó nghe quy tắc rút thăm, người đàn ông đầu tiên cầm 200 đồng nói: “Năm vé cho người lớn.”



Nhân viên bán vé mới đến rất đẹp, nhưng phần cằm lại nhọn quá, nói nó là vũ khí cũng được, người đàn ông mua vé thấy cô gái xinh đẹp, bèn trêu chọc: “Người đẹp, cái cằm của cô nhọn ghê, phẫu thuật ở đâu vậy?”



Cô gái đưa năm cái vé cho gã, nhẹ nhàng nói: “Trời sinh.”



“Người đẹp vui tính quá.” Người đàn ông cầm vé, cười ha ha tránh ra.



Hai cô gái khác đứng gần đấy trong lòng nghĩ: Ngu, cằm xà tinh đương nhiên phải nhọn rồi.



Nhà ba người thầy giáo Vương lấy vé, đợi trước màn hình lớn để rút thăm. Chỉ trong chốc lát, đã thấy số phiếu nhà ba người hiện lên, theo sau là 17 con số khác chớp động trên màn hình.



Sau vài giây đứng hình, thầy giáo Vương cuối cùng cũng tìm được dãy số vừa nãy: “A a a a a… Tôi trúng vé vào cửa trong một năm”



Thầy vui vẻ như đứa trẻ chạy đi đổi thưởng, người xung quanh thì hô lên trong sự hâm mộ.



Trong nhà được giải thương lớn, tuy người vợ không được giải thưởng mình muốn, nhưng cũng rất vui vẻ, chỉ có cô con gái không có gối ôm Cửu Vỹ Hồ mà chỉ nhận được cái móc khóa hình Thao Thiết, buồn bực.



Nhất định là do Hân Hân rủa mình, mình cũng phải rủa nó chỉ nhận được móc khóa hình Thao Thiết!



Nhà ba người thầy giáo Vương, người cầm vé vào cửa trong vòng một năm, người cầm bộ đồ ăn hoa văn mây trôi, còn lại cầm… móc khóa Thao Thiết, đi vào viện bảo tàng.



Bọn họ đã quá quen với viện bảo tàng, đặc biệt là thầy giáo Vương, nhắm mắt cũng có thể đi hết phòng triển lãm, với mỗi ngọn núi nơi đây quen thuộc như lòng bàn tay, nhưng cho dù thế nào, cũng không thể dập tắt ngọn lửa nhiệt tình của thầy, bước vào là thẳng đến phòng triển lãm Nam Sơn.



Mà động tác mỗi ngày của “ Tiêu bản công nghệ đen” tại viện bảo tàng không giống nhau, đây cũng là một điểm thu hút khách du lịch của nơi này.



Có một lần du khách còn chụp được cảnh Cửu Vỹ Hồ đang liếm lông, đăng lên mạng, bạn bè trên mạng cũng kinh sợ, đoạn thời gian đó rất nhiều người chạy đến chỉ để xem Cửu Vĩ Hồ liếm lông, tiếc là Cửu Vĩ Hồ rất kiêu ngạo, chẳng thèm liếm nữa.



Vợ và con gái thầy giáo Vương rất tò mò về nhà hàng, xem đi xem lại quảng cáo, đều thắc mắc nhà hàng như thế nào, thật sự khai trương ở trong rừng ư, càng nghĩ càng tò mò.



Hai người ném chồng/ ba ba ra sau đầu, theo bảng hướng dẫn đến phía đông Lâm Viên.



Người tò mò giống hai người cũng không ít, họ cùng nhau đi xuyên qua Lâm Viên, nhìn thấy một cổng vòm quấn đầy hoa nguyệt quý (*) màu hồng phấn đang nở rộ, đi ra cửa, đã tới rừng Ngọa Long.



(*): Hình ảnh hoa nguyệt quý hay còn gọi là hoa hồng Tàu:







Phía sau cổng vòm đầy hoa hồng nguyệt quý là hai hàng phục vụ đang đứng, nam thì đẹp trai nữ thì xinh gái, tuy không giống mấy nhà hàng khác hô to: “Hoan nghênh quý khách” nhưng khuôn mặt tươi cười của họ lại gãi đúng chỗ ngứa, làm du khách thấy thoải mái.



Một cô gái phục vụ bước ra khỏi hàng, dẫn mọi người đi tham quan nhà hàng.



Nhà hàng đúng thật là thiết kế ở trong rừng,các gian phòng lớn nhỏ không đồng đều, trong suốt được xây dựng tại mảnh đất trống trong rừng, bàn ghế làm bằng gỗ giả, dùng vật liệu bảo vệ môi trường, nhìn từ xa, không thể thấy căn phòng, chỉ thấy bàn ghế gỗ giả được vây quanh bởi các bông hoa và cây cối, mang lại cảm giác hài hòa.



Dòng suối nhỏ uốn lượn qua các căn phòng, trên mặt nước thường cuốn theo những cánh hoa, tiếng chim thanh thúy trong rừng hót từ đợt này đến đợt khác, tựa như bản nhạc.




“Mẹ ơi, sóc kìa.”



Âm thanh trẻ em hấp dẫn sự chú ý của những người đang ngây dại, mọi người ngẩng đầu, quả nhiên thấy trên cành có một con sóc cũng đang cúi đầu nhìn bọn họ.



Mọi người đồng loạt vẫy tay, gọi nó xuống dưới, nhưng con sóc chỉ nhìn, một lúc sau, có lẽ cảm thấy sinh vật hai chân bên dưới chả có gì thú vị, cao lãnh bỏ đi rồi.



Sinh vật hai chân: “…” Cứ có cảm giác mình đang bị một con sóc đùa giỡn là sao nhỉ?



Các du khách tiếp tục tham quan nhà hàng, nhìn vào một gian phòng lớn, nhóm đầu bếp đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhìn qua thời gian, chưa đến 10 giờ đã muốn ăn cơm trưa thì làm sao bây giờ?



Người đẹp phục vụ nói: “Xin lỗi mọi người, thời gian buôn bán của nhà hàng từ 11 giờ sáng đến bốn giờ chiều, giờ vẫn chưa phải giờ mở cửa.”



Du khách lập tức hỏi lại: “4 giờ đóng cửa? Vậy cơm tối thì sao?”



“5 giờ 30 chiều viện bảo tàng đóng cửa rồi, nên nhà hàng không cung cấp bữa tối”



“Vậy thứ hai đóng cửa, nhà hàng cũng không mở hả?”



“Vâng.”



“…”



Du khách nghĩ: “Đại Sơn Hải thật tùy hứng, mở nhà hàng chỉ để phục vụ viện bảo tàng.”



“Vậy tôi được đặt trước được không? Hôm nay rất đông, lúc gọi món nhất định phải đợi lâu.” Một vị khách cơ trí hỏi.



“Xin lỗi, không thể đặt trước.”



Người khách kia nghe không đặt trước được, lập tức gọi mấy người bạn của mình lại, tìm một căn phòng rồi vào ngồi, phục vụ há mồm, đi theo, liền nghe hắn nói: “Không đặt món trước được thì tôi chiếm chỗ trước, ngồi đợi ở đây đến 11 giờ nhà hàng mở cửa bán, ăn xong bọn tôi lại đến phòng triển lãm chơi.”



Nhân viên phục vụ: “…”



Cái này… hình như quản lý cũng chưa nói không thể chiễm chỗ trước, mà mấy người này ngồi xuống rồi, nó cũng không thể đuổi đi, vậy… vậy thì cứ ngồi đi.



Nhân viên phục vụ bó tay, nói đi pha trà cho mọi người rồi rời khỏi, đi về phía phòng trà.




Các du khách khác cũng học theo, từng người lựa phòng phù hợp rồi đợi đến giờ mở cửa.



Nhân viên phục vụ bưng trà nước trở lại: “…”



Vợ thầy giáo Vương và con gái cũng chiếm một phòng cho bốn người, trong phòng có cửa sổ nhỏ có thể mở ra, cô bé liền mở cửa sổ, tựa người vào khung cửa nhìn xuống, vừa lúc thấy được nhím con trong bụi cỏ, cô bé vui vẻ gọi mẹ lại xem.



Lúc thầy giáo Vương tham quan phòng triển lãm trở lại, đi đến nhà hàng, cũng bị một phen chấn động, tìm thấy vợ và con gái ngồi trong phòng, cũng ngồi buôn chuyện giết thời gian.



Một người phục vụ cầm thực đơn gõ cửa đi vào, mời họ chọn món.



Món nào trên thực đơn cũng có ảnh chụp đồ ăn, còn ghi rõ nguyên liệu nấu, ghi chú thêm nó ngọt, chua hay cay, cực kỳ cẩn thận. Nhưng mà giá cả thì chẳng rẻ chút nào, nhưng không đến nỗi bắt chẹt khách hàng.



Ba người gọi Quang Minh Hà Chính, Dịch Lũ Kê, canh Vân Chước Ngư (*) còn gọi thêm ít điểm tâm và rau, chầu cơm này tốn hết 500 đồng, người vợ cười nói: “Mấy món này chẳng rẻ, em phải xem thử nó có ngon không.”



(*): Hình ảnh minh họa của Quang Minh Hà Chính = Tôm nướng:







Hình ảnh minh họa của Dịch Lũ Kê = Gà ngâm:







Hình ảnh minh họa của canh Vân Chước Ngư = Canh cá trê:







Thầy giáo Vương nói: “Tôm nướng kia là đồ ăn của triều Đường, còn gà ngâm là đồ ăn nổi tiếng triều Tùy.”



Người vợ giả vờ giận dỗi chọc: “Vậy không ngon, chả đáng giá bằng đồ ăn từ thời nguyên thủy.”



Thầy giáo Vương: “… Đồ ăn thời nguyên thủy là thịt nướng.”



Vợ và cô con gái cười một tràng.



Trong lúc ngồi đợi đồ ăn đưa lên, phục vụ bước vào cầm theo vài bát bơ, nhẹ giọng giải thích: “Hôm nay nhà hàng khai trương, nhà hàng tặng khách hàng bát bơ giòn, đĩa bên cạnh là quả mọng, tùy theo khẩu vị chua hay ngọt, trộn vào bơ để ăn kèm.”



Đặt bơ lên bàn, người phục vụ rời đi.



Thầy giáo Vương và vợ nhìn nhau: “Còn có quà tặng à, tốt quá, để anh nếm thử.”



Nhưng thầy chưa động vào, con gái thầy ngồi cạnh đợi không nổi múc một thìa cho vào miệng trước, hô to: “Ngon quá.”



Rồi múc một quả mọng kèm vào, lại hô lên: “Thật sự rất ngon.”



Thầy giáo Vương và vợ vội cầm muỗng lên, múc một viên thạch sữa mềm mịn cho vào miệng, hương vị tươi mịn tràn ngập khắp nơi, phù hợp với câu “Ẩm bãi tương như phiền khát giải, mang sinh xỉ giáp nhuận vu tô.” (1)



Ăn một ngụm bơ, thầy giáo Vương cảm thấy người và tinh thần thật sảng khoái, thân thể có cảm giác khí huyết lưu thông, thầy cũng nói lại điều này với vợ, không ngờ vợ thầy cũng cảm thấy thế, lúc này thầy cực kỳ mong chờ đồ ăn chính.



“Đây chắc chắn là cảm giác được ăn mỹ thực.” Người vợ bảo: “Được ăn món ngon, khiến tinh thần con người vui sướng.”



Cách gian phòng một nhà ba người không xa, là gian phòng chứa được đến mười người, vài người trung niên nhìn như 50-60 tuổi cầm chén bơ trong tay, ăn không được mà bỏ không xong.



Trong đó có một người không nhịn được, nhăn mặt nói: “Sao viện trưởng và quản lý cái gì cũng lấy thượng cổ linh thực nấu vậy? Thượng cổ linh thực quý hiếm như thế mà bị hai vị tùy tiện nấu, quá lãng phí!”



Một người khách cũng phụ họa: “Đúng thế, người không tu hành ăn được cũng chỉ giúp thân thể khỏe hơn, tâm tình vui sướng hơn mà thôi, nó căn bản vô dụng với họ!”



Người thứ ba nối tiếp: “Sao mấy thứ tốt này không bán cho chúng ta? Mắc thế nào chúng ta cũng mua mà.”



“Đúng rồi, đúng rồi.” Mọi người gật đầu.



Mười người nhìn qua như mới 50-60 tuổi, thực tế là đã hơn trăm tuổi, có địa vị trong các môn phái ở giới Tu Chân, nhịn không được, gắn mác phá của lên người Đông Quân và Tôn Thần.



Phá của, quá phá của!



——————————————————-



(1):Ẩm bãi tương như phiền khát giải, mang sinh xỉ giáp nhuận vu tô., trích trong 《 Yến đô tiểu nghi khí tạp vịnh. Ngưu nãi lạc 》



( Thật ra sau khi tra 1 vòng, nó là 1 câu thơ đánh giá mấy món ăn có thành phần bơ, sữa,v…v.. như món được đề cập trong tác phẩm. Được tác giả trích trong tạp chí đồ ăn thì phải.)