Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 107: 107: Thời Gian Quý Giá




- Viễn, sao trông thiếu sức sống vậy?

- Không có gì.



Uyển Thanh nhìn cô thắc mắc, Thư Viễn mọi khi tươi tắn như vậy, hôm nay lại im lặng lạ lùng.



- Có việc gì không thuận lợi sao?

- Một chút thôi, cậu chú ý vào việc của mình đi.



- Nếu cần tôi giúp gì cứ nói, tôi sẽ làm phần của cậu cho.



- Ừ, cảm ơn cậu.



Thư Viễn cảm kích, miệng nở nụ cười.



Cô muốn gặp cha của mình, miễn gặp ông, tâm hồn cô sẽ được thư thái.



- Tiểu Viễn!

- Cha!

- Con gái, con báo tin cho Tiểu Phong chưa? Cảm xúc nó thế nào?

Ông Thư trông rất hào hứng hỏi cô.



- Con muốn giữ bí mật lâu hơn, để anh ấy nhận ra sự tồn tại của đứa trẻ tự nhiên nhất.



Thư Viễn cười nhẹ nhìn ông Thư trả lời.



- À, ra vậy, chắc hẳn nó sẽ vui lắm!

- Đúng vậy thưa cha!



Cô chăm chú nhìn vào cha mình, nhẹ nhõm nghe những lời ông chia sẻ, cha mẹ thế nào vẫn là người có mối liên hệ mật thiết với con cái nhất.



- Phong, cho em ở lại Hồng Thao được không?

Hai người ngồi trên ô tô, vừa đi vừa nói.



- Không được.



- Sao anh lại trở nên tuyệt tình như vậy?



Từ Dịch Phong chẳng phủ nhận điều Tâm Khắc vừa nói.



- Tâm Khắc, thời gian vừa rồi....tôi thấy giữa chúng ta rất xa cách nhau, ngày em biến mất cũng chính là ngày tôi lâm vào hoạn nạn, rất ít người chăm sóc tôi chu đáo như Thư Viễn.....!

- Nên anh động lòng với cô ấy đúng chứ?

Cô ta nói xen vào lời anh.



- Không, là yêu, thời gian chứng minh tôi với em mới là động lòng.



Hai ta đơn thuần là tình yêu tuổi thiếu niên chưa trưởng thành thôi Tâm Khắc.



- Đối với anh là vậy nhưng tình yêu em dành cho anh rất chân thành!


Cô ta đặt hai tay trước ngực, nước mắt lưng tròng.



- Xin lỗi, tôi phụ lòng em rồi.



Dịch Phong bước xuống, lịch sự mở cửa cho Tâm Khắc.



- Đây là nhà mới của em, ở đây cũng có người giúp việc riêng.



- Anh sẽ đến thăm em chứ?

- Không, tôi sẽ không đến.



Anh thẳng thừng nói, quay người định bước vào xe bỗng có vòng tay ôm chặt từ sau lưng.



- Phong! Làm ơn đừng đi! Em sẽ cô đơn lắm!

Từ Dịch Phong gỡ tay cô ta ra, không quay đầu nhìn một cái mà nói:

- Tôi là người đã có vợ, mong em cẩn thận hành động của mình, nếu em muốn, tôi sẽ làm mai cho.



- Anh!.....!

Tâm Khắc giận tới nỗi nói ngắt ngứ, mới ngày thứ hai đã bị chuyển khỏi Hồng Thao, kế hoạch sau này khó mà thực hiện trơn tru, mỹ nhân kế ngay từ đầu đã thất bại, chỉ còn thủ đoạn mới vớt vát lại được.



- Lập tức về Từ gia cho ta!

- Vâng thưa cha.



- Cô ta xuất hiện rồi, bây giờ con tính sao?


- Con đưa Tâm Khắc ra khỏi Hồng Thao, mỗi tháng sẽ chu cấp tiền cho cô ấy và nếu có thể, xin cha hãy giúp con cắt đứt quan hệ.



Từ Phiến thở phào, con trai ông đúng là bị tình yêu của Thư Viễn chinh phục, một cách hoàn toàn.



- Ta chắc chắn giúp con.





Nhớ! Đừng để Tiểu Viễn buồn lòng!

- Dạ!

Ông không phải lo lắng vấn đề tình cảm của Dịch của nữa, bây giờ chỉ cần nghĩ cách đối phó với người đàn bà kia là xong.



"Con quyết định thế là tốt, cuối cùng cũng thoát khỏi ngu muội"

- Viễn?

Từ Dịch Phong đến bệnh viện thăm ông Thư, không ngờ có cả cô ở đây.



- Làm có vất vả lắm không con trai?

- Không thưa cha, sức khỏe của cha thế nào rồi?

- Ta vẫn khoẻ, răng nhai còn chắc lắm!

Ông Thư nhìn thấy cử chỉ đan tay của anh với con gái, lòng mừng thầm.



Ba cha con trò chuyện vui vẻ, không khí tràn ngập niềm vui.



- Viễn, muộn rồi, chúng ta về thôi!

- Dạ! Con chào cha ạ!

- Hai đứa về cẩn thận nhé!

Từ Dịch Phong vừa về đến nhà nhanh chóng đi tắm, ăn mặc chỉn chu xuống tầng.



Hoạt động thường ngày vẫn diễn ra như thường, Hồng Thao lại đầy ắp tiếng cười, ngoại trừ hơi gượng gạo.



- Tôi không liên quan gì nhiều đến Tâm Khắc nữa, em yên tâm!

Anh chưa đánh đã khai, giọng kiên định nói với cô.



- Anh có thể làm gì tùy ý anh, em không có quyền can thiệp.



- Hôm nay tôi có thơm không?


Từ Dịch Phong ngồi sát với cô, khuôn ngực to lớn chắn trước mặt Thư Viễn, mùi gỗ trầm hương quen thuộc phảng phất gần đó.



- Anh rất thơm.



Tuy câu hỏi chẳng có chút gì liên quan tới đoạn hội thoại trước nhưng cô vẫn trả lời.





Anh không muốn cô biết đến sự tồn tại của Tâm Khắc, Từ Dịch Phong đã tắm rửa thật sạch sẽ mới quấn lấy cô.



- Viễn, tôi yêu em!

Dịch Phong thổ lộ, từ đầu tới giờ, anh là người nói câu thiêng liêng đó trước, câu từ tràn đầy yêu thương, tự tin và dứt khoát, Thư Viễn nhiều tâm tư cảm xúc chỉ dám giữ trong lòng.



Tình cảm của cô vô cùng lớn nhưng lại không an tâm, bản hợp đồng hôn nhân kia, chưa ngày nào cô quên đi nó.



- Em cũng yêu anh, rất nhiều!

Cô ôm lấy anh, vùi đầu vào bờ vai rộng, tận hưởng khoảng thời gian hai người bên nhau.



Thư Viễn cầu nguyện cho chính bản thân mình, giả sử trường hợp xấu nhất xảy ra cô có thể mạnh mẽ như trước.



Vì cô đã ỷ lại vào Dịch Phong, đang thân thuộc với sự yêu chiều của người đàn ông mình lấy làm chồng.



Rời xa vòng tay ấm áp này, cô tất nhiên không muốn.



- Ngủ đi nào, Viễn.



Từ Dịch Phong thủ thỉ bên tay cô, Thư Viễn chìm vào giấc ngủ, cô gạt mọi thứ sang một bên, vùi đầu vào lòng của anh.



Cô muốn được cảm nhận được sự ấm áp này tiếp, tính theo ngày cũng chấp thuận.



"Ở bên em lúc nào cũng thật thoải mái"

Dịch Phong gác cằm lên đầu cô, nhắm mắt hưởng thụ.



Đối với cả hai người, giây phút bây giờ đều thật quý giá..