Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 52: 52: Nhân Viên Mới




Lữ Minh cảm thấy khả năng của Thư Viễn đã đạt trình độ cần thiết, anh xin Từ Phiến chuyển cô lên trụ sở chính, ông liền tức khắc đồng ý.



Nhưng tất cả thống nhất với nhau để cô làm nhân viên bình thường, coi như thanh lọc nhân viên luôn.



- Xin chào mọi người, tôi là Thư Viễn, nhân viên mới của công ty, rất mong được giúp đỡ!

Hiệu suất làm việc của Từ thị thật sự xuất sắc, tất cả đồng nghiệp của cô đều làm việc vô cùng chăm chỉ, không có tám chuyện linh tinh trong giờ.



Thư Viễn đã hẹn ăn trưa với Nguyệt Thi ngày hôm đó.



Nguyệt Thi đến với tâm trạng háo hức, cô hay nhắn tin trò chuyện với Thư Viễn nhưng chỉ qua điện thoại, lâu lắm rồi cô mới được gặp bạn tốt của mình.



- Tiểu Viễn!

Nguyệt Thi vẫy vẫy cánh tay, hai người ngồi ăn ở quán cháo nơi lúc trước họ hay lui tới.



- Chị nhớ em vô cùng~

Cô lao tới ôm Thư Viễn thật chặt, Thư Viễn cũng đáp lại bằng cái ôm đầy ấm áp.



- Em cũng vậy!

- À, chị có món quà muốn tặng cho em!

Nguyệt Thi lấy từ trong túi xách ra một xấp ảnh, nơi lưu lại những khoảnh khắc của ông Thư, một trong số đó có cả Thư Viễn khi cô chụp lén được.



- Đây là bức ảnh chị chụp gần nhất, bác đã khoẻ hơn rồi.





Thư Viễn nhìn vào bức tranh, ông Thư vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt dại đi, trông không được minh mẫn như trước.



Cô biết Nguyệt Thi và cha vì không muốn mình buồn nên đã nói ông khoẻ hơn nhưng tấm ảnh này nói lên tất cả.



Cổ họng của Thư Viễn có chút nghẹn lại.



Dạo này cô rất bận mà thời gian một năm lại không còn nhiều, quả thực có chút chua xót.





Cô cẩn thận cất ảnh vào trong ngăn sâu nhất của túi xách mình.



Nguyệt Thi nhìn vẻ mặt của Thư Viễn thì liền biết lời nói dối này đã bị lật tẩy, cô đành lôi chuyện khác ra nói.



- Dạo này chị ở bệnh viện khá rảnh rỗi, bác Thư luôn miệng nói sắp đến sinh nhật của em, có vẻ như bác đang bí mật làm một thứ gì đó mà một mực giấu chị.



Chị hơi bị tò mò đó!

Thư Viễn phút chốc hơi ngây người, cô bận đến nỗi quên cả sinh nhật của mình.



- Haha, em nay em cũng có quà muốn tặng chị.



Thư Viễn lấy ra một cái máy ảnh, đây là mẫu Nguyệt Thi hằng mơ ước, dành dụm nhưng lại chưa mua được.



- Con bé này! Tiền đâu mà lại mua cái thứ này!

Nguyệt Thi muốn cốc đầu Thư Viễn một cái, giọng điệu trách móc đầy yêu thương.



- Em có bên nội lo, thế này vẫn chưa báo đáp được công lao của chị mà.



Những lúc cô bận rộn, bác sĩ Nguyệt luôn là người tận tâm tận tình chăm sóc cho ông Thư nhất.



- Mà chị muốn hỏi....chuyện của chồng em...có phải là thật không?

Thư Viễn nhẹ nhàng gật đầu, cô tin tưởng vào Nguyệt Thi tuyệt đối.



Sắc mặt của bác sĩ Nguyệt phút chốc méo xệch, vậy là giờ đứa em gái bé bỏng của cô lại phải chăm lo thêm cho một người nữa.



- Chị đừng lo, em không phải làm gì nhiều.



Hai người tâm sự với nhau khá lâu, từ những chuyện đời thường cho tới trên trời dưới bể.



Nguyệt Thi lúc chia tay còn không thôi lưu luyến Thư Viễn, xoa xoa nắn nắn bàn tay nhỏ xinh của cô, ánh mắt lấp lánh không rời.



- Hôm nào chúng ta lại gặp nhau nữa nhé!

- Dạ chị!

Hai cô gái đã kịp lưu lại một bức ảnh, bác sĩ Nguyệt đã nắn nót viết lại ngày tháng và được in thêm một bản đưa tận tay ông Thư.





Người cha già nước mắt lưng tròng, bàn tay thô ráp rờ vào bức ảnh, nở nụ cười hiền từ, kiếp này có vậy cũng khiến ông đủ thoả mãn rồi.



Thư Viễn lòng nhẹ nhàng lên phòng làm việc, Nguyệt Thi quả thật như một liều thuốc bổ cho cô, nhìn cô ấy cười tươi thật tươi, Thư Viễn cũng thấy vui theo.



- Có cách nào mang lên trên được không ạ?

Cô thấy một người giao nước uống đứng ở đại sảnh, tay chân luống cuống không biết phải làm sao vì thang máy chỉ dùng cho nhân viên của công ty.



- Anh cần giao lên tầng bao nhiêu? Tôi sẽ mang lên cho.



Tầng làm việc của Thư Viễn gần như cao nhất và giờ còn sớm nên cô có thể mang giúp họ.



- Tôi cần giao lên tầng 24, thật sự cảm ơn cô nhiều!

Anh shipper cúi lấy cúi để, dúi vào tay Thư Viễn một túi gần hai mươi cốc trà sữa.




"Địa chỉ là phòng làm việc của mình mà"

Tầng 24 đúng là tầng mà cô đang làm việc, Thư Viễn khệ nệ xách cái túi cồng kềnh đi vào thang máy.



- Để tôi giúp cho.



- A, cảm ơn anh.



- Thư Viễn?

- Quản lí Cảnh? Sao anh lại ở đây?


Ban nãy chiếc túi che mất gương mặt của cô nên anh nhìn không rõ, đỡ lấy chiếc túi Cảnh Nghi liền trợn tròn mắt.



- Tôi không nghĩ cô làm việc ở đây đâu, rõ ràng chẳng liên quan gì đến chuyên môn của cô cả! Sao lại giống vào đây làm chân sai vặt thế?

- Anh Cảnh Nghi, đây là tôi tiện đường thôi! Sao anh lại ở đây vậy?

- À, Từ tổng có đặt gia công một món trang sức của Tư Vãn nên tôi đến giao, đồ đắt tiền mà!

- Haha, anh nói chuyện vẫn như vậy nhỉ!



- Về Tư Vãn đi, tôi giới thiệu cho.



Cảnh Nghi một mực thuyết phục cô quay lại công ty.



- Quản lí, tôi cũng là có lí do, nếu có duyên sẽ lại đầu quân cho Tư Vãn thôi.



- Cũng phải, mà đến nơi rồi! Chỉ phòng đi tôi mang vào cho.



- Không cần, cảm ơn anh, tôi tự làm được.



Cảnh Nghi một phát đẩy cái túi cho cô, bàn tay đang nhẹ bẫng phút chốc lại bị đè xuống.



- Vậy trả cô, mong sẽ được gặp lại.



- Tạm biệt!

- Mọi người ơi, đây là trà sữa của mọi người ạ.



Mười bảy cặp mắt hướng về phía Thư Viễn, chốc sau ai cũng tiến tới lấy trà sữa rồi cảm ơn cô đã mang lên hộ.



- Sau nếu có tiện đường thì lấy cho bọn tôi nhé!

- Cũng được.



Hôm nay cô chỉ bất chợt gặp anh chàng đó thôi, không nghĩ đến sẽ còn lần sau, xem ra phải tiếp tục theo dõi.