Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 88: 88: Độc Nhất




- Ra ngoài.



- Đừng nói như vậy với em mà!

Từ Dịch Phong đưa tay lên xoa bóp thái dương, cảm giác sắp nổi điên đến nơi.



- Em lên đây với tôi.



- Dạ.



Anh chỉ còn nước gọi điện cho Thư Viễn kêu cô lên phòng của mình.



- Đi về trước khi tôi nổi giận.



Dịch Phong cảnh cáo cô gái trước mặt.



- Dịch Phong! Sao anh lại nói như thế? Anh có tin em sẽ nói với cha rút vốn đầu tư của công ty không.



Cô gái trước mặt nhõng nhẽo doạ nạt anh.



- Tin chứ, sao không? Rút vốn đi rồi biến khỏi đây, đừng để tôi nhìn thấy cô thêm lần nào.



- Anh gọi em sao?

Thư Viễn lúc này đi vào vì thấy cửa phòng không khoá.



- Lại đây.





Từ Dịch Phong vẫy cô lại, đợi Thư Viễn ngồi xuống thì đưa tài liệu cho cô xử lí.



- Tôi không nghĩ lão Khái sẽ để cô đến đây làm loạn như vậy đấy.



Anh lạnh mặt nhìn vào quý cô đang ngồi đối diện với mình, đầu óc nhức nhối vì mùi nước hoa nồng nặc.



- Vì Từ gia nợ Khái gia nên em đến đây để đòi quyền lợi.



- Khái Nhật Hạ, cô nghĩ Khái gia nhà cô có thể tồn tại trong cái thương trường này chỉ nhờ vào sự ăn chơi của cha con cô à? Đừng ngây thơ vậy chứ! Lão Khái đã ăn chặn tiền Từ gia lên đến cả hàng vạn tệ.



Chúng tôi cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua vì tình nghĩa anh em ngày xưa.



Nếu rút khỏi đây thì Khắc gia chỉ như cây tầm xuân bị ngắt khỏi chủ thể thôi.



Khôn hồn thì biến.



Thư Viễn thấy anh gay gắt tò mò nhìn lên, vị tiểu thư trước mặt cô cũng thuộc dạng xinh đẹp theo kiểu quyến rũ, lần đầu cô thấy có con gái chủ động đến gặp anh như thế.



- Thế còn hôn ước của chúng ta?

Thư Viễn mở to mắt nhìn Từ Dịch Phong, cái gì mà hôn ước chứ?

- Cô có nhầm tôi với người nào khác không? Từ gia trước nay chỉ ưng ý một người thôi.



Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, gõ gõ ngón tay xuống bàn.



"Người phụ nữ này thật lắm chuyện!"

Anh chẳng muốn phí thời gian đối đáp với người này, lập tức coi cô ta như không khí.



- Hôm nay tôi hơi đau vai, tối nay giúp tôi một chút.



- Dạ.



Cái bầu không khí khó xử này làm Thư Viễn phải cúi gằm mặt, cô biết có ánh mắt đang dò xét mình.



- Dịch Phong, anh bây giờ còn hứng thú với nhân viên của mình sao? Chi bằng kiếm một người vợ đi, tôi đây không ngại ứng cử bản thân mình đâu.



- Đây là vợ tôi, đương nhiên có hứng thú.



Anh thơm lên trán Thư Viễn một cái, cô liền ngồi đờ ra đấy.




Câu nói của Từ Dịch Phong chẳng khác nào tát thẳng một cú vào mặt Khái Nhật Hạ cùng với hành động kia như khiêu khích người ta.



Cô ta tức giận, đùng đùng bỏ về.





- Sau này đừng để người nào của Khái gia được phép bước vào đây nữa.



Dịch Phong gọi điện cho ai đó, giọng nói chẳng mang chút ấm áp nào.



- Về làm việc tiếp đi, việc tôi nhờ em đã xong rồi.



- Vâng ạ.



Anh bảo Thư Viễn quay trở lại phòng ban, nhìn vào lượng công việc cô đã xử lí được rất hài lòng.



Tối đó.



- Nghe nói hôm nay con gái của lão Khắc đến làm phiền con, thế nào? Không phải lại cắt đứt rồi chứ?

- .......!


- Ta biết thể nào con cũng như vậy, đừng tuyệt tình như thế, mà thôi, việc còn lại ta sẽ giúp con hoàn thành nốt.



- Vâng thưa cha.



Cứ nghĩ đến người phụ nữ hôm nay lại làm Từ Dịch Phong cảm thấy bức bối.



Anh sắp bị mùi hương của cô ta làm cho mất khứu giác luôn.



- Dịch Phong, nếu cha nói vậy rồi thì sau này cũng nên chiếu cố người ta một chút.



Thư Viễn đang bóp vai nhẹ nhàng khuyên nhủ anh.



- Nếu tôi nhân nhượng kiểu gì cô ta và gia đình cũng sẽ đến Từ thị làm phiền tiếp, phải tạo mối quan hệ với tôi thì họ mới có thể sống trong sung sướng tiếp được.



Lẽ nào em muốn tôi gặp người phụ nữ đó nhiều hơn sao?

Từ Dịch Phong hỏi dò cô, xem biểu cảm Thư Viễn thể hiện ra sẽ là gì.





- Anh sẽ để họ lấn lướt tới nước đó à?

Cô cười nhẹ như thấu hiểu mọi chuyện, chỉ cần một câu nói đã thể hiện đúng con người của Dịch Phong, lại biểu lộ sự tin tưởng của cô với anh.



Anh đột ngột nằm xuống, đầu gác lên đùi của Thư Viễn.



- Dịch Phong, tránh.....!

- Để tôi nằm vậy đi, xin em đấy.



Thư Viễn thấy anh nài nỉ ngay tức khắc mủi lòng, cảm giác gần gũi này mấy khi có được với nhau.



"Em đúng là người phụ nữ độc nhất!"

Mùi hoa cúc dịu nhẹ toả ra từ người Thư Viễn như liều thuốc an thần với Từ Dịch Phong, anh triệt để tận hưởng lúc này.



Bất chợt một thứ gì đó mềm mềm chạm vào mặt anh.



- Gâu.



Ruth lúc này nằm xuống ngay trước mặt Dịch Phong, nhìn anh đầy lấp lánh rồi quay sang Thư Viễn làm nũng.



Cô cưng chiều mà xoa đầu nó.



Ruth khoan khoái dụi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của cô, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ, cả Từ Dịch Phong cũng vậy, xem ra khi hai thành viên này ở bên nhau đều tạo cảm giác muốn chợp mắt một chút.



Mọi người nói tình yêu của cô là "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" nhưng thực ra nó đã cháy lâu rồi, chỉ là chưa đến thời điểm lửa rơm bùng lên mãnh liệt sự ấm nóng đó thôi..