Viên Viên Khúc

Viên Viên Khúc - Chương 1




Sáng sớm đầu hạ, bên trong ánh sáng mỏng manh, có một tiểu cô nương ngồi xổm dưới tàng cây, cúi đầu khóc.

“A Nguyên, A Nguyên!” Rất xa, một giọng nói thanh thuý, mang theo một chút nhảy nhót vang lên. Đó là một tiểu nam hài, mặt mày trong trẻo, khoảng chừng bảy, tám tuổi cưỡi ngựa tre, một tay vung cành liễu, sôi nổi một đường chạy tới. Tiểu cô nương xoa xoa ánh mắt, ngẩng đầu, trong phút chốc, giống như ngay cả ánh nắng đầu hạ kia đều mất đi sắc thái, chỉ có khuôn mặt hoa đào vương vấn nước mắt của tiểu cô nương kia. “A Nguyên, vì sao muội khóc?” Tiểu nam hài cũng ngồi xổm xuống, ánh mắt trong vắt nhìn tiểu cô nương kia tràn đầy khó hiểu…

“Phụ thân không cần ta… Phụ thân nói, A Nguyên là hoạ thuỷ…” Tiểu cô nương vẻ mặt uỷ khuất khóc thút thít, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi xuống dưới. “Đừng khóc, đừng khóc nha!” Tiểu nam hài hoảng hốt, bận bịu vươn lên bàn tay nho nhỏ vội vàng loạn thất bát tao lau đi những giọt lệ kia.

“Hoạ thuỷ là cái gì?” Tiểu cô nương mếu máo nghiêng đầu hỏi.

“Hoạ thuỷ… chính là… chính là…” Tiểu nam hài trừng mắt nhìn sờ sờ ót, “Chính là… thật xinh đẹp, nữ tử thật xinh đẹp!” Dứt lời, còn nặng nề gật đầu một cái, tăng thêm lực thuyết phục.

“Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp?” Tiểu cô nương hút cái mũi, ánh mắt sáng như sao chớp chớp, uỷ khuất nói, “Kia vì sao phụ thân không cần A Nguyên?”

“Không sợ, ta cần muội!” Mạnh mẽ vỗ vỗ vai nàng, tiểu nam hài cất cao giọng nói.

“Thật sự?”

“Thật sự!” Tiểu nam hài cười đến nheo ánh mắt lại, phất phất cành liễu trong tay, cưỡi ngựa tre đảo quanh tại chỗ, “Chờ ta lên làm đại tướng quân, liền cưỡi đại mã đỏ thẫm, mang theo kiệu hoa đỏ thẫm tới đón muội nga!”

“Kiệu hoa đỏ thẫm?”

“Ân, kiệu hoa đỏ thẫm!”

Ngày hè trong sáng như vậy, sáng sớm gió nhẹ phất phơ kia, một đôi đứa nhỏ giống như kim đồng ngọc nữ vậy, mang theo nụ cười thiên chân vô tà nhất trên đời, đồng ý lời hứa cả đời nhất thế



Mười dặm Tần Hoài, sóng cuộn mênh mông.

Trên sông Tần Hoài, thuyền hoa lướt sóng, ánh đèn sáng trưng, giống như ngay cả nước sông kia đều tràn đầy son phấn và mùi nữ nhi, phong lưu không nói hết, kiều diễm đếm không xong.

“Thiếp phát sơ phúc ngạch, chiết hoa trước cửa kịch. Lang kỵ ngựa tre đến, vòng giường làm mơ. Ở chung dài làm lý, hai tiểu vô ngại đoán, mười bốn vì quân phụ, xấu hổ nhan vị thường khai…” Trên một con thuyền hoa, truyền đến từng trận tiếng ca, tiếng ca kia cùng tiếng tỳ bà theo nước sông Tần Hoài một đường phiêu tán, dư âm lượn lờ giống như trôi qua ba ngày vẫn chưa dứt.

Khúc chung thu bát để ý hoạ, tứ huyền một tiếng như liệt bạch. Đông thuyền tây phảng tiễu không nói gì, duy gặp giang tâm thu nguyệt bạch.

*Ở đây mấy câu thơ như bài hát này thì Tuyết bó tay, xin mọi người thông cảm, Tuyết dốt về văn thơ lắm nên không dịch được:(((

Trần Viên Viên ôm lấy tỳ bà, chậm rãi đứng lên, ánh mắt sáng ngưng lại, nhìn quét một vòng khắp nơi, cuối cùng cúi đầu thi lễ.

“Tốt! Tốt!…” Lặng im một lúc lâu sau, những tiếng ủng hộ liên tiếp vang bên tai.

Trần Viên Viên là ai, hai bờ sông Tần Hoài ai lại không biết? Sắc nghệ song tuyệt, chính là một trong bát diễm của Tần Hoài, bao nhiêu tài tử phong lưu ngã đổ, vì nàng vung tiền như rác.

Ôm tỳ bà xuống thuyền hoa, ánh trăng sáng ngời.

“Viên Viên! Chuyện vui lớn!” Vừa mới vào phòng, ma ma vui vẻ ra mặt chân không chạm đất chạy như bay đến.

“Chuyện vui gì?” Nâng tay chậm rãi tháo xuống châu sai rườm rà trên tóc, Trần Viên Viên ngay cả đầu cũng không quay lại nói,

Ma Ma kia cũng không để ý Viên Viên lãnh đạm, chỉ một mạch vui mừng nói, “Người trong cung tới, muốn tuyển phi cho hoàng thượng!”

Viên Viên mắt lạnh nhìn ma ma, “Lại có quan hệ gì tới Viên Viên đâu?”

“Vào cung làm nương nương, chẳng phải tốt hơn so với ở đây bán rẻ tiếng cười sao?” Ma Ma cũng không giận, cười cười nói.

“Ta muốn ở chỗ này chờ người.” Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng cũng là không có một tia thương lượng đường sống.

“Chờ người? Ngươi đều đã chờ năm năm! Những người đến chỗ chúng ta, ai lại không phải tìm cô nương vui đùa!” Giọng nói của ma ma có chút bén nhọn.