Việt Cơ

Chương 119




A?

Nửa th@n dưới Vệ Lạc mềm nhũn, cả người trượt xuống.

Công tử Kính Lăng buông tay ra, cười xem nàng trượt ngồi lên sàn xe.

Mặt Vệ Lạc trắng bệch, không dám tin trừng công tử Kính Lăng. Trong cảm nhận của nàng, người trước mặt rất kiêu ngạo, rất cao quý, xem thường những tính suy vặt vãn, lại càng không dùng loại thủ đoạn vô lại này.

Sao hắn có thể giận dữ rồi lại không phất tay áo đứng dậy, đuổi mình đi thật xa? Sao hắn có thể giống một nam nhân bình thường, trêu chọc một nữ nhân chứ?

Đôi mắt mặc ngọc của Vệ Lạc trợn tròn xoe, nàng không dám tin trừng lớn, trừng thật lớn, rốt cuộc, nàng hít vào một hơi, buột miệng kêu: "Công tử, ngài mà cũng bụng đói ăn quàng?"

Đây quả thực chỉ là buột thốt ra mà thôi.

Trời chứng giám, Vệ Lạc sẽ không khinh xuất vậy đâu.

Khuôn mặt cười mỉm thích thú của công tử Kính Lăng lại bắt đầu cứng đờ.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, vừa lạnh lùng vừa chăm chú.

Nửa ngày, hắn chậm rãi tựa ra sau, từ từ dựa vào thành xe, nhàn nhạt nói: "Với dung mạo của ngươi, quả thực không lọt vào mắt bản công tử!"

Nói tới đây, hắn châm biếm đánh giá Vệ Lạc, lạnh tanh: "Thân là phụ nhân, nhưng lại có tướng mạo trượng phu, bản công tử khinh thường chạm vào." Hắn mỉa mai đến đó thì dừng một chút, bắt gặp nét mặt cố ra vẻ ôn hoà của Vệ Lạc thấp thoáng một tia hớn hở không nén được, lại càng đại hận.

Ngay sau đó hắn nghiến răng, lạnh lùng thêm một câu, "Đương nhiên, làm ấm chăn chắc cũng không tệ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa lấy lại vẻ bình thường của Vệ Lạc lại trắng như tuyết.

Nàng vô lực cúi thấp đầu, con ngươi chuyển thật nhanh, thầm nghĩ: Đến cái nơi quỷ quái này, xem ra cả đời mình sẽ không ai thèm lấy. Công tử Kính Lăng vừa tuấn tú, dáng người lại đẹp, mình cũng rất thích hắn, nếu thật phải ngủ cùng hắn mấy lần, cũng chẳng phải chuyện chi khó chịu. Chỉ là tuyệt đối không thể trở thành một cơ thiếp trong phủ của hắn, không thể thất thân rồi lại thất tâm, đánh mất nguyên tắc của bản thân, trở thành kẻ tranh giành cùng thê thiếp của hắn vừa đáng thương vừa đáng cười.

Nàng nghĩ tới đây, tâm thần hơi yên, rồi lại khẽ nghiêng đầu ngẫm nghĩ: Cũng không biết nam nhân ở đây chiếm được một nữ nhân thì có buông tay ngay không ta? Chắc là không nhỉ?

Nàng vừa suy nghĩ, con ngươi vừa đảo vòng.

Song không rõ vì sao, nàng chỉ mới nghĩ đến đó thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nóng lên, tỏa nhiệt ngày càng cao, mà trong lòng cũng bắt đầu rộn ràng.

Dần dần, Vệ Lạc phát hiện không khí trong buồng xe ngày càng ngưng trệ, dần dần, nàng cảm giác được hơi thở công tử Kính Lăng càng lúc càng nồng, tràn ngập khắp nơi, không chừa chỗ nào.

Vệ Lạc cúi đầu, đưa tay ấn ngực, hung hăng phỉ nhổ bản thân.

Công tử Kính Lăng nửa dựa vào tháp, lạnh lùng nhìn chòng chọc Vệ Lạc. Dần dần, hắn phát hiện trên khuôn mặt nhỏ của nàng xuất hiện một vệt ửng hồng khả nghi.

Hắn nghiêng đầu, lẳng lặng quan sát, bắt gặp khuôn mặt nàng càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, sau cùng ngay cả vành tai cũng bắt đầu đỏ rực.

Xem một hồi, lửa giận của hắn từ từ giảm đi từng chút một, tan vào không khí. Hắn đột nhiên chẳng thể nào phát cáu với tiểu nhi trước mắt này.

Chậm rãi, hắn hơi nghiêng người, lần thứ hai kề sát Vệ Lạc.

Đang lúc Vệ Lạc miên man suy nghĩ thì chợt cảm thấy hơi ấm trên người hắn áp sát, lập tức tim đại loạn. Khuôn mặt ửng hồng của nàng vội vàng lùi lại sau, nhưng phát hiện mình đã sớm chống lên vách xe, căn bản lui không được nữa.

Đè mạnh trái tim đang muốn vọt lên cổ họng, Vệ Lạc cắn răng, nàng dùng tới ba phần lực, khiến chỗ trên môi rất đau buốt.

Sự đau đớn này làm tim nàng ổn định không ít.

Mà lúc này, một bàn tay lớn duỗi ra, chuẩn xác nắm lấy cằm nàng.

Sau đó, bàn tay to nhấc lên, ép Vệ Lạc không thể không ngửa mặt nhìn hắn.

Đôi mắt thẫm như màn đêm của công tử Kính Lăng bấy giờ có hơi hiếu kỳ. Hắn xem xét Vệ Lạc, thấp giọng cười: "Sao tiểu nhi lại xấu hổ đến thế?"

Khi hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp phun ra phả vào mặt nàng, luồn vào mũi nàng, cuống quýt lấy hơi thở của nàng, thấm vào trái tim nàng, nên nỗi nhịp tim của nàng lại bất ổn.

Vệ Lạc từ từ, từ từ giương hàng mi dài, mắt lặng liếc công tử Kính Lăng, đối diện cặp mắt của hắn thì nhanh chóng cúi thấp đầu, chu môi, lẩm bẩm đáp: "Trong xe nóng quá."

Công tử Kính Lăng cười phì: "Tiểu nhi lại lươn lẹo nữa rồi."

Tiếng cười trong trẻo của hắn truyền ra bên ngoài, khiến chúng nhân vẫn đang giương cung bạt kiếm nhìn chằm chằm vào xe ngựa quay mặt nhìn nhau. Bọn họ từ từ thả bàn tay đang đặt trên vỏ kiếm xuống. Có hai hiền sĩ tuổi đã trung nhiên, tóc hoa râm thò đầu hỏi: "Ai ở trong vậy?"

Một kiếm khách chắp tay trả lời: "Vệ Lạc."

Hai hiền sĩ ngẩn ra, đăm chiêu thu đầu về.

Cũng chẳng biết vì sao, công tử Kính Lăng vốn đang buồn bực tột cùng hiện giờ tâm tình lại rất tốt. Hắn thích thú đánh giá Vệ Lạc mặt đang đỏ như xuất huyết, khó hiểu nghĩ thầm: Thế gian sao lại có người như tiểu nhi được nhỉ? Giảo hoạt nhường ấy, e thẹn nhường ấy?

Trong ký ức của công tử Kính Lăng, hắn thật sự chưa bao giờ gặp một người dễ xấu hổ như Vệ Lạc. Cho dù là nam nhân hay nữ nhân, xử nữ hay đồng nam, hoặc cơ thiếp hậu cung của hắn, ở trước mặt hắn có hoang mang, có sợ hãi, có chờ mong, có mê đắm, nhưng, chẳng có lấy một người sẽ ngượng ngùng như thế. Căn bản là sẽ không lấy e lệ làm trạng thái bình thường như Vệ Lạc.

Tay phải của công tử Kính Lăng nhấc cằm Vệ Lạc lên, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt v e môi nàng, cười trầm, âm thanh từ tính vang vọng khắp xe, "Khi nãy còn lời lẽ ba hoa, khiến người hận lắm thay. Sao giờ lại xấu hổ rồi?"

Kỳ thực Vệ Lạc ở trước mặt hắn vẫn luôn dễ thẹn thùng, song dường như công tử Kính Lăng đến tận bây giờ mới cảm thấy vui vẻ vì dáng e thẹn của nàng, cũng bắt đầu hiếu kỳ, hoàn toàn nhìn thẳng vào nét xấu hổ của nàng.

Vệ Lạc nghe ra trêu chọc trong lời hắn, bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực lại mạnh mẽ áp chặt, định đ è xuống cơn xấu hổ. Nhưng nàng vốn hữu tình với hắn, đầy đầu chỉ độc việc tối này "chung giường chung giấc" cùng hắn, ý nghĩ xấu hổ ấy nào dễ dằn xuống?

Hít sâu một ngụm không khí đầy hơi thở của Kính Lăng, Vệ Lạc chấp chới hàng mi thật dài, giương mắt nhìn hắn, âm thanh sợ hãi, mang theo rất đỗi ngạc nhiên: "Công tử không giận Vệ Lạc?"

Nàng nói tới đây, hơi dùng lực, cằm hất tay hắn ra.

Vệ Lạc lui một bước sang bên, quỳ gối về phía hắn, sau khi thi lễ nàng ngẩng đầu, dùng ngữ khí mừng rỡ, vui sướng tột cùng vội vàng thưa: "Công tử rộng lượng, có thể nhẫn được sự xằng bậy của Vệ Lạc. Vệ Lạc tạ ân công tử không bắt tội."

Nàng vừa nói vừa tiếp tục lui về phía sau, tay phải cũng hướng về phía màn xe, mắt to chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bày nụ cười lấy lòng có chút luống cuống, "Công tử đã không giận, sao không thả Vệ Lạc xuống xe? Trong xe này nóng quá, Vệ Lạc muốn ngồi bên ngự phu cho mát mẻ."

Nàng nói lung tung tới đây, thấy công tử Kính Lăng lẳng lặng trông mình đăm đăm, cặp mắt sâu thẳm, mặt vô cảm, không khỏi lại cười khan lấy lòng.

Bấy giờ, tay của nàng đã kéo mở một góc màn xe, một luồng gió mát nhẹ lướt qua mặt, quét đi quá nửa không khí ngượng ngùng bên trong.

Được gió mát thổi qua, đầu óc đang trì trệ của Vệ Lạc rốt cuộc thanh tỉnh, chỉ thấy hai mắt nàng trong suốt, vẻ mặt vốn đang nịnh nọt, ngượng ngùng, căng thẳng nháy mắt đã trở nên nghiêm túc đứng đắn.

Đột nhiên, Vệ Lạc ngẩng cao đầu, hai mắt lấp lánh nhìn thẳng công tử Kính Lăng, hiên ngang lẫm liệt, âm thanh lanh lảnh: "Vệ Lạc tạ công tử yêu mến! Song, Vệ Lạc đã được tiên phụ giáo huấn, không dám làm một lộng thần nữa. Công tử muốn cùng Vệ Lạc chung giường chung giấc, tuy công tử không có tà niệm, nhưng Vệ Lạc lại sợ bản tâm không sạch, trái lại đi nảy sinh ý niệm sắc dục với công tử. Cho nên xin công tử thu lời."

Khi nói lời này giọng nàng vô cùng trong sáng chính trực. Ừm, chính bởi vì quá trong sáng chính trực, mặc dù xe ngựa đang phi rất nhanh, nó vẫn theo gió đêm truyền ra ngoài, chui vào trong tai đám kiếm khách hiền sĩ chung quanh.

Sau khi Vệ Lạc giải thích xong, hai tay chắp lại, ngẩng cao đầu, chớp mắt hạnh, một bộ chính khí nhìn công tử Kính Lăng chờ hắn đáp lời.