Việt Cơ

Chương 201




Nghĩa Tín Quân ghì chặt Vệ Lạc trong lòng, thúc ngựa phi nước đại về doanh trướng.

Quân sĩ đứng nghiêm trang ngoài trướng, ánh mắt vừa kính trọng vừa thương tiếc hướng về phía Vệ Lạc. Nàng vì danh dự Tề quốc, vì Nghĩa Tín quân mà không màng cái chết, nàng tận trung tận nghĩa như vậy, người Tề vô cùng cảm động.

Ngoài doanh trướng, công tử Trật cùng các quý tộc Tề quốc cũng đang nhìn hai người thả bước xuống ngựa, tay nắm tay đi tới.

Ánh mắt công tử Trật tràn đầy quan tâm cùng thương tiếc, nhưng vì có Nghĩa Tín quân bên cạnh Vệ Lạc, y cũng chỉ có thể im lặng dõi theo.

Khác với biểu tình của mọi người, Vệ Lạc có vẻ hơi thất thần.

Nghĩa Tín quân đưa thẳng Vệ Lạc vào doanh trướng của mình. Vừa tiến vào, hắn tự tay cởi chiếc áo choàng màu tím của nàng rồi quát lớn: "Người đâu!"

"Vâng!"

"Đem áo bào này đi thiêu!"

"Vâng."

Sau khi quân sĩ lui ra, Nghĩa Tín quân cởi chiếc áo choàng trắng của mình khoác lên người Vệ Lạc.

Hắn cúi xuống nhìn gương mặt nàng có chút tái nhợt, đôi môi mím chặt, hắn thở dài, duỗi tay đem nàng ôm vào lòng.

Vệ Lạc vẫn không nhúc nhích, nằm yên trong vòng tay hắn.

Nghĩa Tín quân dùng cằm vuốt v e mái tóc của nàng, khẽ nói: "Lạc, ta không thể bảo vệ nàng." Giọng nói chất chứa sự tự trách và thống khổ.

Vệ Lạc mệt mỏi ngẩng đầu nhìn hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, vô lực nói: "Chàng không phải thánh nhân, đâu thể tính trước mọi chuyện, đừng tự trách mình."

Thanh âm nàng, rõ ràng mang theo khàn khàn cùng vô lực, Nghĩa Tín Quân vội vàng chặn ngang nàng bế lên, đặt nàng trên sập, đắp chăn cho nàng rồi thấp giọng nói: "Nhắm mắt nghỉ ngơi đi, mọi chuyện rồi sẽ qua."

Vệ Lạc khẽ đáp lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhưng cả hai đều biết, mọi chuyện không hề kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu.

Nghĩa Tín quân ngồi bên sập lẳng lặng nhìn Vệ Lạc, nhẹ nhàng vuốt v e lông mày, đôi mắt, sống mũi và đôi môi nàng.

Động tác hắn nhẹ nhàng chậm rãi, ôn nhu mà kiên định.

Tiếng hít thở tinh tế, đều đều vang lên trong trướng.

Thẳng qua một hồi lâu, Nghĩa Tín quân mới bước ra khỏi doanh trướng, Vệ Lạc nghe được mệnh lệnh trầm thấp của hắn truyền đến: "Không ai được phép vào trướng!"

"Vâng!"

Vốn dĩ, quyết định giao chiến tạm hoãn ba ngày giữa Sở và Tấn chỉ là kế tạm thời. Cả hai bên đều hiểu rõ Sở sẽ có mưu tính khác.

Lúc này, liên quân chỉ biết án binh bất động, chờ xem biến chuyển từ phía Sở.

Đường đường Sở vương bị một phụ nhân làm nhục trước trăm vạn quân, chuyện này quá lớn không thể cứu vãn. Đừng nói là Sở vương, đến bậc trượng phu bình thường cũng khó lòng chịu nổi sỉ nhục này.

******

Trong Sở quân!

Trở về từ chiến trường, Sở vương vẫn luôn quỳ gối trên xe ngựa. Công tử Ngô ôm ông ta khóc rống không thôi, ông ta vẫn im lặng không nói một lời. Thẳng cho đến khi công tử Ngô buông tay, Sở vương mới hộc máu ngã xuống đất không dậy nổi.

Sở vương nằm trên giường bệnh, không chỉ các nước chư hầu Ngô - Thái đều không đến thăm, mà ngay cả những quyền quý Sở quốc cũng không xuất hiện.

Ngày hôm sau, Sở vương gắng gượng chống đỡ thân thể suy yếu, bước ra khỏi doanh trướng. Trước mặt bá quan văn võ, ông ta hướng về phía Sở quốc quỳ xuống, thống thiết tự trách vì háo sắc hoang dâm mà khiến quốc gia lâm nguy, hổ thẹn với tổ tiên và bách tính.

Ông ta quay sang công tử Ngô, khoé miệng chảy máu, thanh âm nghẹn ngào hàm chứa sự hối hận vô biên: "Ngô nhi, hãy ghi nhớ sai lầm của ta vào sử sách để cảnh tỉnh hậu thế. Từ nay về sau, xuất chinh không được mang theo nữ nhân."

Công tử Ngô quỳ sụp trước mặt ông ta, nước mắt lưng tròng, dập đầu nói: "Nhi thần tuân mệnh."

Sở vương ngước nhìn trời xanh u ám, thét lên trong đau đớn: "Trời cao có thấu, tội ta gánh chịu, con cháu vô tội, bách tính vô tội..."

Tiếng kêu tuyệt vọng vừa dứt, ông ta vung kiếm tự vẫn, máu tươi bắn tung tóe, ngã xuống đất.

Theo thi thể ngã xuống của Sở vương, chư thần quyền quý đồng thời khom mình hành lễ, nhưng trên gương mặt họ không có bi thương, chỉ có sự nhẹ nhõm.

Ngay cả công tử Ngô cũng thở phào. Nỗi nhục quá lớn, chỉ có cái chết của Sở vương mới có thể xoa dịu lòng dân, an lòng tướng sĩ.

Khi doanh trại Sở quốc phủ một màu trắng tang tóc, liên quân các nước không hề bất ngờ. Ai cũng hiểu, đây là cách giải quyết tốt nhất.

Sở vương vừa băng hà, liên quân lập tức sôi động. Chúng quyền quý nô nức chạy đến doanh trại của Tấn quốc. Công tử Kính Lăng nổi tiếng dũng mãnh, bọn họ muốn cùng hắn bàn bạc về những động thái có thể xảy ra của quân Sở. Ngay cả Nghĩa Tín quân vốn không giỏi võ nghệ cũng trở nên bận rộn.

Nghỉ ngơi sau một đêm, Vệ Lạc khoác lên mình bộ áo bào trắng do Nghĩa Tín quân ban tặng, dung mạo tuyệt mỹ đường hoàng hiện ra giữa chúng quyền quý, theo sát Nghĩa Tín quân tiến vào Tấn doanh. Không một ai ngăn cản hay tỏ vẻ kinh ngạc.

Xuyên suốt cuộc chiến, nàng chưa từng rời xa vòng xoáy liên quan. Hơn nữa, liên quân đều biết rõ mỹ cơ trước mắt này không chỉ võ nghệ hơn người mà còn trung nghĩa hơn cả đấng trượng phu. Cho nên, nàng có tư cách tham dự buổi bàn bạc này.

Trong chốn toàn nam nhân ấy, sự xuất hiện của Vệ Lạc - một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thật khiến người ta không thể rời mắt. Nàng đi đến đâu, quân sĩ đều sôi nổi dõi theo đến đó.

Tiếng nghị luận khe khẽ vang lên, không ít lời ca ngợi dành cho nàng.

Công tử Kính Lăng ưa màu đen, màn lụa, giường sập cùng các vật dụng trong doanh trướng của hắn đều lấy màu đen làm chủ đạo.

Mọi người vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí trầm lắng ấy.

Lúc này, công tử Kính Lăng đang ngồi trước án, mày khoá chặt, ngón tay gõ liên hồi trên mặt bàn.

Vệ Lạc quá quen thuộc với hành động này của hắn, đó là lúc hắn đang tập trung suy nghĩ.

Chúng quyền quý cũng không cần hắn tiếp đón, tự tìm chỗ ngồi xuống.

Trong làn hương Long Tiên thoang thoảng, công tử Kính Lăng không ngẩng đầu lên mà đã cất tiếng: "Chư vị, bất kể người Sở có ý gì, ta thề sẽ chiến đấu đến cùng trong trận chiến này!"

Mọi người đều ngẩn ra.

Một vị quyền quý nước Tần vội đứng lên, chắp tay hướng công tử Kính Lăng nói: "Nếu người Sở nhất quyết lui binh, chúng ta hà tất phải khiêu chiến?"

"Đúng vậy, đúng vậy, binh đao khốc liệt, nếu người Sở muốn lui, chúng ta cũng nên lui binh."

"Phải đấy!"

"Sở vương mới mất, lúc này tấn công e rằng có phần bất nhân."

Một cuộc bàn luận hỗn loạn nổ ra, khiến Nghĩa Tín quân và công tử Trật - hai người có quyền quyết định, đồng thời nhíu mày, vẻ mặt khó xử. Đây là lần đầu tiên cả hai ra trận, lần đầu tiên trải qua cảnh chém giết đẫm máu, trong lòng không khỏi sợ hãi, chỉ mong có thể không đánh mà lui, trở về phủ an dưỡng.

Thế nhưng, họ cũng là những người có chút kiến thức, mơ hồ cảm thấy nếu bỏ cuộc lúc này, dường như có điều gì đó không ổn.

Thấy vậy, Vệ Lạc khẽ nhích lại gần Nghĩa Tín quân, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Sở sai lầm trước, lòng quân đã rối loạn. Lúc này tấn công, Sở tất bại! Sở một khi bại, chư hầu ly tán, ngôi vị bá chủ không còn. Giờ phút này nếu công khai chiến, có thể thay Sở mà xưng bá!"

Giọng nàng rất nhẹ, rất khẽ.

Chỉ có công tử Trật và Nghĩa Tín quân nghe thấy.

Hai người suy nghĩ một hồi, đồng thời sáng mắt lên.

Chớp mắt, công tử Trật dẫn đầu hô lớn: "Tề cũng thề sống chết một trận chiến!"

Câu này vừa ra, công tử Kính Lăng vẫn luôn cúi đầu, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ.