Việt Cơ

Chương 220




Trên quan đạo.

Một đoàn xe dài dằng dặc, hai bên là những kiếm khách mặc áo tang cưỡi ngựa cao lớn, ở giữa là năm sáu cỗ xe ngựa nối đuôi nhau.

Khác với đa số đoàn xe khác, đoàn xe này có những con ngựa cao lớn toàn một màu, xe ngựa đều sơn đen, cả đoàn xe di chuyển nhịp nhàng, chúng kiếm khách cao lớn uy mãnh nhưng nét mặt nghiêm nghị. Đoàn xe này cho người ta cảm giác đầu tiên là sự uy nghiêm, khí thế bất phàm.

Chỉ riêng khí thế thôi đã khiến người đi đường hai bên quan đạo vội vàng lùi vào ruộng, dân làng co rúm lại, tò mò đánh giá, còn những du hiệp, hiền sĩ cưỡi lừa, cưỡi bò thì lại lộ vẻ mặt ngưỡng mộ và khao khát.

Đoàn xe đi đến những nơi đông người, chúng hiền sĩ, du hiệp bên đường càng bàn tán xôn xao, có nên tự tiến cử hay không.

Trong sự chú ý của mọi người, bên trong cỗ xe ngựa đi đầu, công tử Kính Lăng đang nhắm mắt, khóe miệng mỉm cười dựa vào tháp kỷ.

Đối diện hắn ngồi là một lão giả nhỏ gầy tóc vàng hoe, mắt nâu, chỉ cao khoảng 1 mét 5. Nếu Vệ Lạc ở đây, nàng sẽ nhận ra lão giả này chính là Ổn Công.

Ổn Công đang gặm một chân dê nướng vàng ruộm, vẻ mặt vô cùng thích thú. Trong xe ngựa, chỉ nghe thấy tiếng ông ta nhai nhóp nhép không ngừng.

Giữa những âm thanh đó, công tử Kính Lăng vẫn thản nhiên, trên gương mặt tuấn tú như tượng tạc nở nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười này khác với ngày xưa.

Trước đây, dù hắn có cười lớn gương mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt vẫn u ám. Nhưng lúc này, đôi mắt hắn cong lên, miệng cười tươi, hàm răng trắng sáng chói mắt.

Công tử Kính Lăng nhấp một ngụm rượu, không kịp chờ đợi thò đầu nhìn thoáng ra ngoài, mày rậm nhướng cao. Hắn hớn hở nuốt thêm hai ngụm rượu, lẩm bẩm tự nhủ: "Không biết Tiểu Nhi hiện tại thế nào? Đã mặc áo cưới chưa?"

Vừa nói đến hai chữ "áo cưới", khóe miệng hắn không ngừng giương lên, giương lên mãi...

Ổn Công dùng sức cắn một miếng thịt dê lớn, vừa nhai vừa nói: "Ta thấy tính cách phụ nhân đó rất cố chấp, cùng công tử có chút tương tự. Công tử không thể quá yêu thích."

Nói đến đây, một miếng mỡ lớn dính vào chòm râu vàng hoe của Ổn Công. Công tử Kính Lăng quay lại, nhìn ông ta một cái, khẽ hừ một tiếng.

Nhưng sau tiếng hừ đó, nụ cười trên mặt hắn lại mờ dần.

Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh đồng hoang vu bên ngoài hồi lâu không nói. Một lúc sau, hắn quay sang Ổn Công, đột nhiên hỏi: "Tiểu Nhi sẽ không vui sao?"

Trong giọng nói của hắn có chút bất an hiếm thấy.

Ổn Công dùng tay áo lau miệng, vừa lấy lưỡi đẩy thức ăn trong kẽ răng, vừa nói: "Công tử nghĩ nàng ấy sẽ vui sao?"

Công tử Kính Lăng nhíu mày chặt hơn.

Hắn cau mày, lẩm bẩm một mình: "Ta đã nói với nàng, ta thích nàng. Hơn nữa, ta sẽ cưới nàng làm chính thê. Tại sao nàng  không vui?"

Câu hỏi này rõ ràng cũng làm Ổn Công khó xử.

Ông ta nhăn trán suy nghĩ một hồi, rồi nghiêng đầu gặm một miếng thịt lớn, một bên nhai nuốt một bên không rõ lời nói: "Có lẽ cũng sẽ vui."

Mấy lời đơn giản của Ổn Công vừa thốt ra, lông mày của công tử Kính Lăng lập tức giãn ra. Khóe miệng hắn cười mỉm, nhẹ nhàng nói ra: "Đúng vậy, nàng hẳn là phải vui."

"Nàng thân không của cải, ta đường đường công tử Kính Lăng cưới thê tử, e là nàng đến một xe hồi môn cũng không có. Lần này ta đến, đã chuẩn bị riêng cho nàng 30 xe hồi môn, chỉ mua thêm vài nô lệ đi theo hầu hạ. Nàng có thể nở mày nở mặt đường hoàng theo ta về Tấn."

Nói đến đây, hắn không giấu nổi niềm vui sướng trong lòng. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ngân nga: "Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Chi tử vu quy, nghi kì thất gia. Đào chi yêu yêu, hữu bồng kỳ thực. Chi tử vu quy, nghi kì gia nhân. Đào chi yêu yêu, kì diệp trĩ trĩ. Chi tử vu quy, nghi kì phu tử..."

Tiếng hát của hắn nhẹ nhàng bay bổng, theo gió thu trên cánh đồng phiêu đãng đi xa.

Ổn Công nghe xong, đem rượu trong chung uống một hơi cạn sạch, duỗi tay áo lau lau miệng, giễu cười nói: "Công tử quả là si tình! Bài thơ này là tác phẩm tụng xuân, nay đã vào thu thâm, đào hoa đâu còn sum suê?"

Ổn Công vừa mới nói xong, công tử Kính Lăng đã hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt trả lời: "Trừ Tiểu Nhi ta ra, thế gian này còn có phụ nhân nào có thể được gọi là "rực rỡ mùa hoa, người ấy vu quy, gia đình mỹ mãn"?"

Ổn Công nghe vậy lại thở dài. Ông ta uống một ngụm rượu, lại thở dài. Uống thêm ngụm nữa, ông ta lại thở dài.

Ông ta thở dài năm lần bảy lượt, công tử Kính Lăng lạnh lùng liếc, ánh mắt đầy sát khí cùng không kiên nhẫn. Ổn Công vừa đối diện với hai con mắt của hắn, lập tức chắp tay, thở dài nói: "Đây mới là công tử! Vừa rồi vui mừng như kẻ ngu phu, khao khát như phụ nhân đợi gả, thật khiến lão phu đau lòng lo lắng."

Lời Ổn Công vừa ra, công tử Kính Lăng không khỏi khẽ giật mình. Hắn cau mày, cúi đầu soi mình trong chung rượu vàng đục, cẩn thận chỉnh trang lại biểu tình trên khuôn mặt.

Sau quan sát vài lần, hắn ngửa đầu uống cạn rượu, nhìn về phía phương hướng Tề quốc, mỉm cười nói: "Lòng ta có Tiểu Nhi, trong suy nghĩ cũng có, ngủ cũng có, nghĩ đến sắp sửa gặp nhau, lại có thể sớm chiều bên nhau, ta càng là vui sướng cực kỳ. Dù ngu xuẩn giống như kẻ thất phu trên thế gian thì đã sao? Ta thích phụ nhân ta, như trời với đất, như dương với âm,

thật là đạo lý hiển nhiên."

Ổn Công nghe vậy ngẩn ra.

Ông ta cau mày nghiêm túc nhìn công tử Kính Lăng, lắc lắc đầu. Vấn đề này đã khiến chúng hiền sĩ trong phủ tranh luận nhiều phen, ông ta không muốn nói thêm gì nữa.

Công tử Kính Lăng cũng không muốn dây dưa thêm, nhìn thẳng ra ngoài, lại ngân nga bài "Cành đào sum suê".

Trong sự vui mừng, tốc độ đoàn xe đi chậm lại.

Công tử Kính Lăng đã ba lần bốn lượt giục, nhưng khi họ vào đến Lâm Truy thành thì đã là buổi chiều. Mà buổi tối hôm nay, chính là ngày yến tiệc mà hắn đã thông báo cho phủ Nghĩa Tín quân từ sớm. Đại thắng trở về, bận trăm công nghìn việc, hắn tranh thủ xử lý xong liền tức tốc chạy đến Tề quốc.

Chỉ vài canh giờ nữa, hắn sẽ gặp lại nàng trong yến tiệc. Nàng nhất định mặc bộ y phục đỏ, e thẹn nằm gọn trong lòng hắn.

Nghĩ đến đây, công tử Kính Lăng càng thêm vội vã không nhịn nổi.