Việt Cơ

Chương 224




Máu từ lưng công tử Kính Lăng thấm ra, chúng kiếm khách lại một lần nữa hoảng loạn.

Mọi người vây quanh hắn, vội vã đưa hắn lên xe ngựa.

Vệ Lạc mặt mày tái mét, mắt mờ đi, công tử Kính Lăng nhiều lần muốn bế nàng lên xe đều không được, vì cánh tay phải hắn vừa dùng lực là máu tươi lại trào ra.

Nhưng hắn cũng không muốn để ai khác bế Vệ Lạc. Cuối cùng, chúng kiếm khách phải trải nhiều lớp đệm trên xe ngựa, để hai người nằm song song.

Vì công tử Kính Lăng bị thương ở sườn phải phía lưng, nên mọi người lót thêm hai lớp đệm dưới ngực hắn, để hắn nằm nghiêng về phía Vệ Lạc.

Xe ngựa lắc lư, nhanh chóng chạy về phía dịch quán.

Vệ Lạc cùng công tử Kính Lăng đầu tựa vào đầu, thân mình dựa vào nhau, nằm song song.

Vết thương của cả hai đã được băng bó kỹ, tạm thời không chảy máu nữa.

Có lẽ vì mất máu quá nhiều, tim Vệ Lạc đập nhanh, trước mắt nàng cũng bắt đầu mơ hồ.

Nàng mở to mắt mặc ngọc, không nhúc nhích nhìn lên nóc xe. Nhìn một lúc, nàng mỉm cười.

Vệ Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, một ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng: Không có gì lớn hơn cái chết, gặp thích khách tấn công mà không chết, trời xanh đối đãi ta không tệ. Đúng vậy, trời xanh thật tốt, ta không thầy dạy mà vẫn có võ công cao cường, lại còn trẻ như vậy, chỉ cần còn sống, có khó khăn nào không vượt qua được?

Vệ Lạc ơi Vệ Lạc, nam nhân là vậy, nam nhân ở thế đạo này đều là như vậy, sao ngươi phải tức giận, phải oán hận? Sao phải tự làm khổ mình?

Chỉ cần còn tồn tại là được, Vệ Lạc, ngươi phải sống tốt, sống vui vẻ, sống có tôn nghiêm.

Dù tim đập nhanh, khóe miệng Vệ Lạc vẫn dần nở nụ cười.

Trong nụ cười, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng không nhận ra rằng, nụ cười trên mặt mình mờ ảo xa xăm, như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ tan biến đi.

Vừa nhắm mắt, Vệ Lạc nghe được tiếng công tử Kính Lăng dồn dập gọi lớn đầy khẩn trương: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi?"

Thanh âm hắn đầy hoảng loạn và kinh hoàng.

Vệ Lạc ngần ra.

Khi nàng còn đang nghi hoặc, công tử Kính Lăng đã hét lên: "Dừng xe!"

Xe ngựa đang chạy nhanh, mọi người bên ngoài nghe thấy liền hoảng sợ. Màn xe lập tức được vén lên, Ổn Công thò mặt vào.

Ông ta liếc nhìn lưng hông công tử Kính Lăng, quát lớn: "Công tử đừng hoảng, cẩn thận máu chảy không ngừng!"

Công tử Kính Lăng không để ý đến Ổn Công, hắn quay người vỗ nhẹ vào mặt Vệ Lạc, mím môi, vội vã hỏi Ổn Công: "Tiểu Nhi hình như ngất đi rồi! Ta nghe nói người bị thương nặng không được ngủ, nhắm mắt là hồn lìa khỏi xác, phải làm sao đây?"

Giọng hắn gấp gáp hỗn loạn, ẩn chứa một nỗi sợ hãi không rõ.

Ổn Công nghe vậy cũng hoảng hốt, vội vàng lên xe đưa tay sờ mũi Vệ Lạc.

Sau đó, ông ta lại sờ lên mạch cổ nàng.

Sờ được hai lần, Ổn Công nhíu mày, lắc đầu nói: "Hơi thở tuy yếu nhưng mạch đập vẫn bình thường, không sao."

Ông ta quay sang trừng mắt nhìn vào vết thương đang rỉ máu trên hông lưng của công tử Kính Lăng, cười mỉa: "Phụ nhân chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ thôi mà công tử đã hoảng loạn như vậy, chẳng lẽ chuyện cỏn con thế này đã khiến công tử mất hết lý trí rồi sao?"

Sau khi nặng nề ném xuống câu này, Ổn Công thả người nhảy xuống xe ngựa, ra lệnh cho một kiếm khách lên băng bó lại vết thương cho công tử Kính Lăng.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Một kiếm khách theo lệnh lên xe ngựa, một lần nữa băng lại vết thương cho hắn, gắt gao băng lại hai vòng vải.

Kiếm khách vừa xuống xe ngựa, hơi thở của công tử Kính Lăng bắt đầu gấp gáp hơn.

Hắn t hở dốc vài hơi, rồi sau một lúc lâu, đột nhiên nghiến răng phẫn nộ nói: "Tiểu Nhi, nàng trêu chọc ta sao?"

Vệ Lạc dĩ nhiên không trả lời.

Thấy nàng không phản ứng, công tử Kính Lăng vừa xấu hổ vừa tức giận. Hắn muốn ngồi dậy trừng mắt nhìn Vệ Lạc, thậm chí muốn ôm nàng vào lòng. Nhưng cánh tay vừa cử động, vết thương lại đau nhói, hắn sợ máu chảy thêm thì sẽ bị Ổn Công cười nhạo, nên chỉ đành nằm im.

Không thể cử động mạnh, công tử Kính Lăng đưa tay trái ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Vệ Lạc.

Bàn tay lạnh ngắt của Vệ Lạc vừa chạm vào lòng bàn tay hắn, trái tim hắn bỗng mềm nhũn, cơn giận cũng tan biến.

Hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt v e.

Càng vuốt v e, động tác càng thêm ôn nhu.

Sau một lúc lâu, thanh âm trầm ấm của hắn vang lên trong xe ngựa: "Tiểu Nhi, tiểu Nhi...... Nàng thật sự quan tâm ta! Nàng không tiếc hy sinh vì ta, lòng ta vui mừng khôn xiết."

Thanh âm thật êm ái, như một làn gió xuân thoảng qua trong xe.

Vệ Lạc vẫn không động đậy.

Nàng chỉ nhàn nhạt mở miệng, thanh âm vô cùng lạnh lẽo: "Công tử quá lời. Hôm nay là do công tử ra tay cứu trước, Vệ Lạc dù là phụ nhân, cũng dám xả thân vì ân nhân!"

Thanh âm đạm mạc cùng lạnh lẽo, chỉ đơn giản là nói ra một sự thật.

Tức thì, công tử Kính Lăng muốn thổ huyết.

Không hiểu vì sao, lời nói hợp tình hợp lý của Vệ Lạc lại khiến hắn không vui chút nào.

Trong xe ngựa lại chìm vào trầm mặc.

Trong trầm mặc đó, hơi thở của công tử Kính Lăng ngày càng dồn dập, dần dần chuyển thành tiếng th ở dốc.

Th ở dốc một lúc, công tử Kính Lăng khẽ gọi: "Tiểu Nhi?"

Vệ Lạc không đáp lại.

Một lúc sau, công tử Kính Lăng lại gọi: "Tiểu Nhi, ta..."

Hắn không biết mình muốn nói gì nữa.

Cũng không biết bao lâu sau, hắn đột nhiên cười rộ lên.

Tiếng cười thực vui vẻ thực vang vọng. Trong khi Vệ Lạc đang kinh ngạc, liền nghe công tử Kính Lăng bình thản nói: "Tiểu Nhi thật xảo quyệt! Mới vừa rồi nàng mơ màng, thấy ta không bị thương nặng liền thoải mái cười. Tiểu Nhi rõ ràng có tình ý với ta, vậy mà lại nói lời lạnh nhạt!"

Giọng hắn phấn khích, vui vẻ.

Nhưng vừa dứt lời, màn xe đã bị vén lên, chỉ thấy Ổn Công đem đầu duỗi vào, căm tức nhìn công tử Kính Lăng, trầm quát: "Công tử, ngài bị thương nặng như vậy, sao không nghỉ ngơi cho tốt? Hừ! Phụ nhân đã là của ngài! Ngài muốn gọi nàng Tiểu Nhi cũng được, phụ nhân cũng được, phu nhân cũng được! Muốn ân ái hay dạy dỗ gì thì cứ đợi khi vết thương lành rồi hãy tính!"

Lời quát của Ổn Công vừa dứt, tiếng ồn ào bên ngoài lập tức im bặt.

"Xoạt" một tiếng, màn xe bị thả mạnh xuống, kèm theo tiếng cười cợt và trêu chọc từ bên ngoài. Cùng với tiếng cười, còn có tiếng huýt sáo.

Rõ ràng, mọi người đều nghe thấy lời giáo huấn của Ổn Công dành cho công tử Kính Lăng, và đang cười nhạo xem náo nhiệt.

Công tử Kính Lăng nghẹn họng.

Vệ Lạc lén mở mắt.

Nàng liếc nhìn sang bên mặt công tử Kính Lăng, thấy nơi đó đang phiếm hồng.

Tiếng th ở dốc của hắn lại dồn dập hơn. Không cần nhìn, Vệ Lạc cũng biết lúc này hắn đang mím chặt môi, cau mày.

Vệ Lạc nhắm mắt lại.

Sau chuyện vừa rồi, nàng nhận thấy tim mình đập nhanh hơn.

Nàng chớp chớp hàng mi dài, thầm nghĩ: Không biết khi nào mình mới có thể hoàn toàn quên hắn, tự do tự tại bồng bềnh cùng sông núi, giống như Kiếm Cữu làm một du hiệp rong ruổi khắp nơi?

Vệ Lạc nghĩ nghĩ như vậy, không biết từ khi nào, hơi thở của nàng đã bắt đầu bình ổn.