Việt Cơ

Chương 229




Động tác của công tử Kính Lăng rất ôn nhu.

Vệ Lạc lặng lẽ tựa vào lòng hắn, không nhúc nhích.

Hắn cúi đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng dần lấy lại vẻ hững hờ, không khỏi nhíu mày.

Một lát sau, Vệ Lạc thấy mấy vị hiền sĩ đang đi về phía này, liền nhân cơ hội cáo lui.

Nàng chậm rãi quay về hậu viện.

Vệ Lạc cũng không biết mình nên đi đâu, chỉ muốn đi loanh quanh.

Trong lúc nàng đang đi lang thang, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tối.

Ánh đuốc sáng rực soi rọi màn đêm.

Sau khi dùng một chén canh sâm, nàng ngồi an tĩnh trên tảng đá dưới gốc cây lớn ngoài sân.

Một tiếng bước chân truyền đến.

Chẳng mấy chốc, thanh âm của một thị tỳ vang lên: "Chủ mẫu, người bị thương nặng, trời thu se lạnh không nên ngồi trên đá."

Vệ Lạc từ từ quay đầu lại, dưới ánh trăng bạc xuyên qua những tán lá, nàng nhìn thị tỳ một cái, không nói gì rồi đứng lên.

Thấy nàng đứng dậy, thị tỳ vui mừng hướng nàng thi lễ, thanh thuý nói: "Đêm đã khuya, chủ mẫu có cần tắm rửa không?"

Tắm rửa ư? Đêm qua không tắm đã ngủ, người nàng đầy mùi máu tanh. Nàng vẫn còn choáng váng, nếu thị tỳ không nhắc nàng cũng không để ý đến việc tắm rửa.

Vệ Lạc rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Được."

Thị tỳ vội vàng đáp lời, quay người đi chuẩn bị.

Chỉ chốc lát, thị tỳ quay lại báo nước đã chuẩn bị xong.

Nơi nàng ở chỉ là một dịch quán của Tề, không có bồn tắm riêng, chúng thị tỳ chỉ chuẩn bị cho nàng một thùng gỗ. Mà nơi tắm ở ngay trong phòng ngủ.

Được chúng thị tỳ giúp đỡ, Vệ Lạc cởi giày và y phục, chậm rãi bước vào thùng tắm.

Nàng biết vết thương không được dính nước, nên cố ý quấn nhiều lớp vải trắng quanh cổ tay, vừa vào thùng đã đặt tay trái lên thành thùng.

Màn che lay động, mái tóc đen như mây buông xõa che khuất tấm lưng tr ắng nõn. Toàn thân Vệ Lạc chìm trong thùng nước, chỉ còn lại khuôn mặt. Ngâm mình trong nước ấm, nàng cảm thấy hơi choáng váng buồn ngủ. Nhưng trái tim lại bắt đầu đập nhanh khiến nàng không thoải mái.

Trong làn hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì mất máu của nàng đỏ ửng lên, những giọt nước lăn trên làn da trắng mịn, càng thêm phần xinh đẹp.

Vệ Lạc nhắm mắt lại, để mặc chúng thị tỳ giúp nàng tắm rửa.

Không thể phủ nhận, con người rất dễ hình thành thói quen. Lúc mới đến đây, nàng không muốn để những nữ nhân xa lạ này chạm vào người mình, nhưng hiện tại nàng đã quen với sự chăm sóc ôn nhu của họ.

Một thị tỳ ngồi xổm bên cạnh, dùng tay nâng mái tóc dài của nàng lên, khẽ thở dài: "Sắc đẹp của chủ mẫu thật hiếm có trên đời."

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đã từng gặp những người không thua kém chủ mẫu về nhan sắc, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong số những phụ nhân đương thời, chỉ có chủ mẫu mới xứng làm vợ công tử."

"Đúng vậy, chủ mẫu là ai chứ? Là nữ tướng quân được người đời kính trọng!"

Giọng nói của chúng thị tỳ tràn đầy tự hào và hãnh diện.

Vệ Lạc không mở mắt, cũng không để ý đến.

Nhưng rồi, những tiếng trò chuyện lộn xộn này đột nhiên im bặt. Vệ Lạc đang thả lỏng toàn thân, cảm nhận được một sự khác biệt. Trong không khí xông vào một tia hơi thở của nam nhân!

Nàng không khỏi rùng mình.

Ngay khi Vệ Lạc mở mắt ra, tiếng bước chân chậm rãi truyền đến từ phía cửa. Theo tiếng bước chân đến gần, chúng thị tỳ đồng loạt cúi đầu hành lễ, lùi về phía sau.

Họ cố tình không phát ra tiếng động.

Công tử Kính Lăng đến!

Vệ Lạc giật mình, nàng vừa cử động, tay còn chưa kịp đưa ra đã thấy y phục dơ và y phục sạch đều ở khá xa. Hơn nữa, nàng đang bị thương.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nghĩ vậy, nàng thoáng yên tâm. Nhưng, tiếng tim đập "thình thịch thình thịch" dồn dập là ai đang lo lắng?

Tiếng bước chân rất nhẹ, rất chậm.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân đã đến phía sau nàng.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, duỗi tay tiếp nhận khăn lông từ thị tỳ. Một tay nâng mái tóc nàng, một tay cầm khăn lông từ bên tai nàng chậm rãi lau xuống.

Lực đạo có điểm thô, như có như không nhẹ nhàng mà lướt qua bên tai nàng.

Vệ Lạc không tự chủ được rùng mình.

Ngay lúc nàng run rẩy, người phía sau cũng cứng đờ, hô hấp đột nhiên dồn dập.

Hắn dừng động tác, đưa mặt tới gần nàng, khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt nhỏ ướt đẫm của nàng. Trong lúc nàng không tự chủ được rùng mình, hắn cảm thụ được sự mềm mại ấm áp từ khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, vươn tay vặn bả vai Vệ Lạc, tay trái thoáng vừa chuyển.

"Xào" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Tóc đen giơ lên, thân hình trắng nõn lại bị hắn xoay nửa vòng.

Bọt nước vừa mới bình ổn, Vệ Lạc đã bị bắt đối diện với hắn.

Nàng run rẩy, lông mi thật dài đang phe phẩy. Mãi một lúc sau, nàng mới mở mắt ra.

Vừa mở mắt, nàng liền đối diện với hai mắt sâu thẳm của hắn.

Cũng không biết là sương mù bốc hơi hay sao, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc của hắn cũng trở nên tái nhợt.

Công tử Kính Lăng tóc vấn ngọc quan không một sợi rối, áo tím trang trọng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt nàng, gáy ngọc của nàng, cùng bộ phận bí mật bị nước che lấp.

Hầu kết hắn giật giật. Công tử Kính Lăng tay phải vung lên, trầm giọng quát: "Lui ra."

"Vâng."

Chúng thị tỳ vừa muốn đi, Vệ Lạc đã vội vàng kêu: "Chậm đã!"

Tiếng nàng vừa dứt, công tử Kính Lăng nhíu mày. Vệ Lạc liền chớp chớp mắt, lông mi thật dài khẽ động, có lẽ là vì ngượng ngùng, vì khẩn trương, nàng từ lúc gặp lại tới nay, đôi mắt mặc ngọc luôn lạnh nhạt yên lặng, giờ lại rực rỡ lung linh.

Nàng tránh ánh mắt công tử Kính Lăng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, cố gắng lạnh nhạt nói: "Ta rất chóng mặt! Vết thương không thể dính nước, chỉ cần rửa qua loa là được."

Công tử Kính Lăng nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng hắn thoáng cong lên, từ từ nhàn nhạt đáp: "Được."

Hắn đồng ý?

Vệ Lạc mừng rỡ, nàng vội ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Nàng thấy công tử Kính Lăng đứng dậy, cao lớn đứng đó, hai tay dang ra, lạnh nhạt nói: "Cởi áo."

Hai thị tỳ vội vàng tiến lên, cởi đai lưng và áo ngoài cho hắn.

Vệ Lạc trừng lớn mắt, nàng hít một hơi vội vàng hỏi: "Ngươi, ngươi làm gì vậy?"

Công tử Kính Lăng cúi đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, đôi mắt đen láy tròn xoe, chậm rãi nói: "Nàng là vợ ta, gọi ta là phu chủ."

Vệ Lạc tức giận đến nghẹn lời. Nàng cắn chặt môi dưới, một giọt lệ trong suốt lăn dài trên gò má đỏ ửng, rơi vào đôi môi đang mím chặt. Nàng thở hắt ra, cố gắng bình thản hỏi: "Phu chủ, đây là ý gì?"

Công tử Kính Lăng khẽ nhếch môi, nhìn nàng thật sâu rồi chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là muốn cùng nàng tắm."

Cùng ta tắm?

Vệ Lạc hít một hơi thật sâu, trong khoảnh khắc cảm thấy đầu óc quay cuồng, không đủ tỉnh táo.

Nàng run rẩy đôi môi nhìn hắn, cắn răng nửa ngày mới thấp giọng nói: "Thùng quá nhỏ, sao phu chủ không dùng một cái khác?"

Vừa dứt lời, mắt nàng sáng lên, mặt nàng lộ ra vui mừng, thanh âm chuyển thành nghiêm túc: "Vết thương của phu chủ ở sau sườn lưng không thể dính nước, nếu không sẽ lở loét, mong phu chủ cẩn trọng!"

Nàng vừa nói xong, ánh mắt quét qua đám thị nữ, giận dữ quát: "Chủ thượng bị thương nặng như vậy, sao có thể để người không mặc gì? Mau mặc y phục vào cho người!"

Vệ Lạc vừa dứt lời, công tử Kính Lăng đột nhiên cười lớn.

Tiếng cười vang lên bất ngờ khiến Vệ Lạc im bặt, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt trừng to nhìn hắn.

Giữa tiếng cười, hắn cúi xuống hôn mạnh lên má Vệ Lạc, khen: "Phản ứng thế này mới đúng là Tiểu Nhi!" Rồi lại m út mạnh vài cái vào đôi môi anh đào của nàng, sau đó đứng thẳng dậy.

Hắn vỗ tay ra hiệu cho chúng thị nữ mặc lại áo ngoài cho mình.

Hắn vừa để mặc chúng thị nữ hầu hạ, vừa nhìn chằm chằm Vệ Lạc, môi mỏng cong lên, khóe miệng ngậm cười, nhìn cho đến khi nàng cúi đầu không để ý đến nữa, hắn mới khẽ cười nói: "Tiểu Nhi mất máu quá nhiều, ta tuy muốn chạm vào nàng nhưng sợ nàng ngất đi, đành tạm tha vậy."

Dứt lời, hắn xoay người bước đi. Tấm rèm lay động, tiếng bước chân dần xa.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc cắn môi, chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay đầu nhìn thị tỳ thường xuyên ở bên cạnh hai người, hỏi: "Chủ thượng đã thay y phục, vậy là đã tắm rồi sao?"

Thị tỳ cúi người đáp: "Vâng, sáng nay công tử đã tắm rồi."

Lúc này Vệ Lạc mới hoàn toàn hiểu ra, hắn cố tình trêu chọc nàng.

Nàng đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.

Chúng thị nữ lại quỳ xuống lau rửa cho nàng.

Vệ Lạc không nhúc nhích mặc cho họ làm việc. Nàng quả thực đã mất quá nhiều máu, vừa rồi chỉ kích động một chút mà tim đã đập nhanh, đầu óc choáng váng, mắt mờ đi.

Cảm giác như sắp ngất đến nơi.

Vệ Lạc vội vàng lên tiếng, giọng yếu ớt: "Mau đỡ ta thay y phục."

Chúng thị tỳ cúi đầu, thấy mặt nàng đỏ bừng, vội vàng đỡ nàng ra khỏi nước, lau qua loa rồi dìu lên giường.

Chốc lát, một chén canh sâm được đưa đến bên môi nàng. Vệ Lạc uống một hơi cạn sạch. Sau đó chúng thị tỳ tiến lên, bắt đầu làm theo những gì nàng đã làm hôm qua, rửa vết thương bằng nước muối rồi băng bó lại.

Vệ Lạc vẫn không nhúc nhích, mặc cho họ làm việc. Canh sâm vừa vào bụng, nhịp tim nàng mới dần ổn định, cảm giác choáng váng cũng biến mất.

Không biết qua bao lâu, một tiếng bước chân vang lên.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt nàng, hắn hơi cúi đầu, bàn tay to thô ráp xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, thở dài.

Hắn ngồi xuống, một loạt tiếng động c ởi quần áo lách cách vang lên.

Sau đó có người lên giường. Trong cơn mơ màng, Vệ Lạc cảm thấy bên hông mình bị ai đó siết chặt, một cái ôm mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, cả người ấm áp.

Vệ Lạc không động đậy, để mặc hắn đặt đầu nàng lên cánh tay trái của mình.

Trong nháy mắt, hai người đã nằm cạnh nhau, hơi thở hòa quyện. Tiếng thở đều đều, ấm áp và nặng nề của nam nhân thấm vào từng lỗ chân lông nàng, mùi hương của hắn cũng theo miệng mũi thấm vào tận trái tim nàng.

Da thịt chạm nhau, lồ ng ngực rắn chắc của nam nhân, nhịp tim trầm ổn của hắn bắt đầu hòa vào nhịp đập của nàng.

Thẳng qua một lúc lâu, nàng mới nặng nề chìm vào giấc ngủ say.