Việt Cơ

Chương 295




Sau ba ngày rời Ngụy thành, Vệ Lạc nhận được tin quân Tần đã rút lui.

Cuộc rút lui này khiến người Tần được ca ngợi khắp nơi, ai nấy đều tấm tắc: "Quả nhiên người Tần giữ chữ tín, đã giúp Sở công đánh Tấn, nay Sở lui thì Tần cũng lui theo."

Hai đạo quân Tần rút đi, để lại cho người Tấn ba thành Hàn, Phạm, Ngụy hoang tàn tĩnh mịch. Dân chúng ba nơi đây đều bị người Tần bắt làm nô lệ. Muốn khôi phục lại nguyên khí cho ba thành này, e rằng phải mất ít nhất năm sáu năm.

Hai nước lui binh, chỉ còn Bắc Địch dám lảng vảng biên giới Tấn cướp bóc, cuối cùng cũng rút lui. Bắc Địch (tức Hung Nô dưới thời Tần) tuy giỏi cưỡi ngựa đánh lẻ, nhưng vì chưa có móng ngựa sắt và yên cương nên sức chiến đấu không mạnh.

*****

Vệ Lạc hoàn thành nhiệm vụ, ngồi trên xe ngựa vội vã trở về Tân Điền. Ổn Công đánh xe, hai vị tông sư hộ vệ hai bên.

Lần này nhiệm vụ của Vệ Lạc quá thuận lợi, ba người đi theo không có đất dụng võ. Vệ Lạc cảm nhận rõ ánh mắt kính trọng của ba vị lão thần dành cho mình.

Đây là sự kính trọng mà Vệ Lạc từng thấy trong mắt Ổn Công. Bất cứ ai có thể một mình đẩy lui mấy chục vạn quân, cứu muôn dân khỏi cảnh lầm than, đều xứng đáng được kính trọng.

Cả bốn người đều biết, quốc quân đang lo lắng cho sự an toàn của Vệ Lạc, nên ngày đêm thúc ngựa, nửa tháng sau đã về tới Tân Điền.

Tân Điền vẫn náo nhiệt như xưa, người xe như nước. Vệ Lạc nhìn quanh, bỗng có chút ngỡ ngàng.

Đang lúc ngắm nhìn, nàng nghe thấy phía sau có tiếng quát tháo: "Tránh ra, tránh ra! Mau tránh ra!"

Giữa những tiếng la hét còn có tiếng xé gió của roi ngựa quất vào không trung.

Ổn Công và một người đã đi trước, chỉ còn lại một tông sư đánh xe cho Vệ Lạc. Nghe tiếng vó ngựa, xe nàng từ từ tránh sang một bên đường.

Vừa tránh xong, một tiếng roi dài quất vào không trung bên tai Vệ Lạc. Một kiếm khách quát: "Lão thất phu, tránh mau!"

Lão thất phu bị mắng chắc là tông sư đánh xe cho Vệ Lạc. Đã đạt cảnh giới tông sư thì tâm tính hơn người, kiếm khách kia quát mắng không chút khách khí mà không hề giận dữ, không nói tiếng nào vội vàng đánh xe tránh sang một bên.

Vệ Lạc nghe tiếng quát mắng, cực kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ: "Ai mà dám ngang nhiên như thế ở Tân Điền?"

Nàng quay đầu nhìn lại, lập tức trừng lớn mắt.

Bốn chiếc xe ngựa đang phi tới, mỗi bên có một kỵ sĩ cưỡi bạch mã hộ tống.

Điều khiến Vệ Lạc ngỡ ngàng là kỵ sĩ bên trái xe ngựa thứ hai! Người này hơn hai mươi, mày rậm, mặt dài, mắt sáng ngời, chính là Thành Hề!

Mấy năm không gặp, không ngờ lại gặp ở Tân Điền.

Vệ Lạc ngẩn người nhìn Thành Hề vẫn cười tươi như xưa, ánh mắt sáng ngời. Trên người hắn không thấy dấu vết thời gian. Ba bốn năm, nàng đã từ tiểu hắc tử biến thành đại cô nương, còn hắn vẫn vậy, thời gian dường như không để lại chút dấu vết nào. Mấy năm qua, kiếm sư Cao Dật đã thành công tử Trật, Tố đã là Nghĩa Tín Quân, chỉ có hắn vẫn như xưa.

Thành Hề đang phi ngựa dường như cảm nhận được ánh mắt Vệ Lạc, ngoái đầu nhìn lại.

Lúc này Vệ Lạc mặc bạch y, đội mũ sa, màn xe bay phất phơ, dáng người thướt tha như tiên nữ nhưng không thấy rõ mặt. Thành Hề chỉ nhìn thấy đôi mắt mặc ngọc quen thuộc.

Đang lúc Thành Hề nhíu mày nhìn quanh xe Vệ Lạc, từ trong xe ngựa phía trước hắn vọng ra một giọng nữ trong trẻo có phần kiêu kỳ: "Thích, mấy năm không về Tân Điền, hì hì, rất muốn gặp bát ca."

Giọng nói này vẫn quen thuộc mà xa lạ.

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn lên.

Một thiếu phụ mặt tròn, mắt to, trong làn da trắng hồng lộ ra một chút màu nâu khoẻ mạnh.

Đây chính là Thập Tam công chúa, muội muội được Kính Lăng yêu quý nhất. Nàng ta vốn bị đày ra biên ải, không có việc gì không được về Tân Điền.

Xem ra, lần này nàng ta về là để chúc mừng công tử Kính Lăng lên ngôi Tấn Hầu.

Màn xe bên cạnh Thành Hề vén lên, lộ ra gương mặt điềm tĩnh của Văn Thích, phu quân Thập Tam công chúa.

Văn Thích gật đầu, thở dài: "Đúng vậy, đã mấy năm rồi."

Nói đoạn, hắn ngẩng đầu nhìn quanh Tân Điền, ánh mắt đầy luyến tiếc cùng cảm khái.

Vệ Lạc nhìn xe ngựa Thập Tam công chúa nghênh ngang đi qua, vẻ mặt nàng hoảng hốt, ngơ ngẩn, không nói nên lời.

Mãi đến khi xe ngựa lại chuyển bánh, Vệ Lạc mới tỉnh táo lại.

Thập Tam công chúa vẫn như xưa, có lẽ Văn Thích đối xử với nàng ta rất tốt, trên mặt nàng ta không thấy dấu vết trưởng thành, vẫn tự tin kiêu kỳ như thời thiếu nữ.

Vệ Lạc nghĩ vậy, không khỏi thở dài.

Vừa nghe tiếng nàng thở dài, người đánh xe đột nhiên lên tiếng: "Với công lao của phu nhân lần này, đủ để quốc quân ra khỏi thành nghênh đón. Cảnh tượng đó sao có thể so với mấy kẻ kia?"

Vệ Lạc cười cười, quay đầu nhìn những người qua đường, nhẹ giọng trả lời: "Đã vào thành rồi."

Lần này về Tân Điền, mọi người, kể cả Ổn Công, đều khuyên nàng nán lại, để họ đi trước báo tin cho quốc quân. Phải để quốc quân long trọng nghênh đón, cho toàn dân Tấn biết công lao to lớn của nàng.

Nhưng mà, Vệ Lạc từ chối.

Thực ra nàng cũng có chút háo hức. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu Kính Lăng ra khỏi thành nghênh đón, bá tánh tung hô, tuy oai phong nhưng cũng thật ngại ngùng.

Từ trước đến nay, Vệ Lạc chỉ kiêu ngạo khi bị ép buộc. Muốn nàng như con công xòe đuôi khoe mẽ, nàng thật sự không quen.

Vệ Lạc từ chối, Ổn Công cũng không khuyên nữa. Ông ta nghĩ, dù Vệ Lạc làm gì, nàng cũng chỉ là phụ nhân. Tung hô công lao của một phụ nhân như vậy dường như không ổn.

Vì thế, Ổn Công cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Tất nhiên, Vệ Lạc không biết suy nghĩ của Ổn Công. Nếu biết, có lẽ nàng sẽ kiên quyết đòi vào thành thật oai phong.

Giờ đã vào thành, tông sư kia còn nói lại, thật thừa thãi.

Trên đường đi, Vệ Lạc liên tục thất thần.

Nàng sống ở Tân Điền vài năm, tuy ít ra ngoài nhưng mọi thứ nơi đây đều khắc sâu trong trí nhớ, vô số lần xuất hiện trong giấc mơ. Tân Điền đi vào giấc mơ của nàng, tất nhiên là vì nơi đây có nam nhân khiến nàng khắc khoải không quên.

Trên đường phố, bá tánh bàn tán nhiều nhất là về vị quốc quân đương nhiệm. Tin tức hai nước Tần, Sở lui binh còn chưa tới tai dân chúng. Vì vậy trong những lời bàn tán ấy, có rất nhiều phỏng đoán về chiến tranh và cả nỗi bất an ẩn giấu.