Việt Cơ

Chương 301




Trong nháy mắt, thành Tân Điền náo nhiệt hẳn lên.

Nơi nơi đều tấp nập dòng người như nước chảy.

Lúc này Tần đã lui binh, nước Tấn có được thời gian th ở dốc. Bất luận kẻ nào đều tin rằng, nước Tấn một khi hoãn lại sẽ trở nên thập phần cường thịnh dưới sự dẫn dắt của Kính Lăng.

Đây cũng chính là nguyên nhân sứ giả chư quốc sôi nổi chạy tới Tân Điền.

Mấy ngày nay, Kính Lăng bận rộn không kể ngày đêm. Hắn đang xử lý các mâu thuẫn trong nước, vội đến mức không kịp nghỉ ngơi, trên cơ bản đều ở trong vương cung. Vệ Lạc thì phụ trách ở công tử phủ, xử lý một số việc vặt thường lệ.

Lúc này đúng giữa trưa, Vệ Lạc vừa mới ngủ trưa dậy, nàng lười biếng tựa vào sập, phía sau là cây cổ thụ cao lớn che kín ánh nắng, chỉ còn những tia nắng loang lổ xuyên qua kẽ lá chiếu lên người nàng, khiến nàng rất thoải mái.

Một trận tiếng bước chân truyền đến.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vệ Lạc biết lại có người cầu kiến mình.

Từ ngày đuổi chúng diễm cơ đi, công tử phủ không còn ngày nào yên tĩnh. Thường xuyên có người cầu kiến, có người kiên trì như Ngụy Trần thị đến thăm nàng, cũng có một số thực khách của Kính Lăng. Càng có rất nhiều hiền sĩ từ các nước đến.

Trong thời đại mới cũ giao nhau ở nước Tấn, những hiền sĩ cấp tiến này đều cảm thấy việc chỉ trích Vệ Lạc để thể hiện tài hoa là một cơ hội tốt. Cho nên, họ sôi nổi cầu kiến, chuẩn bị sẵn những lời lẽ đanh thép, chỉ chờ được tranh luận với Tấn quân để thể hiện tài năng.

Đối với những người này, Vệ Lạc đều không gặp. Nàng không phải công tử hào hiệp, càng không có tấm lòng bao dung để phơi bày vết thương của mình.

Thân phận phu nhân của Vệ Lạc cũng giúp nàng có lý do chính đáng để không tiếp kiến họ.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt Vệ Lạc chừng 30 bước, một kiếm khách chắp tay nói: "Phu nhân, đại phu Văn Thích cầu kiến."

Đại phu Văn Thích? Trượng phu của Thập Tam công chúa?

Vệ Lạc gật đầu: "Cho vào."

Tiếng bước chân lui đi.

Chỉ chốc lát, lại có tiếng bước chân truyền đến.

Đi bên cạnh đại phu Văn Thích là một hiền sĩ và một kiếm khách. Kiếm khách cao gầy, trên khuôn mặt góc cạnh là một đôi mắt sáng ngời, trong ánh mắt luôn mang theo nhiệt tình và hào sảng.

Đó là Thành Hề.

Thành Hề đi bên cạnh Văn Thích. Vừa bước vào Hàn Uyển, ánh mắt y đã không rời khỏi Vệ Lạc đang lười biếng tựa vào sập. Vệ Lạc kê một tấm gỗ phía sau, đặt nệm gấm lên trên, hơi ngả người ra sau, biểu tình lười biếng, trông rất thả lỏng, rất thoải mái.

Dưới ánh mặt trời chiết xạ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nàng thập phần động lòng người. Đúng như lời đồn, vị phu nhân quân hầu trước mắt này tuy hoa diễm nhưng lại có nét nghiêm nghị. Cho dù nàng đang lười nhác như vậy, cũng không giấu nổi vẻ cô tịch toát ra từ tận xương cốt.

Văn Thích chắp tay, cao giọng nói: "Thần, Văn Thích bái kiến phu nhân."

Vệ Lạc quay đầu lại.

Nàng vừa chuyển đầu, Thành Hề đã mở to hai mắt, ánh mắt trở nên dò xét: Khoảnh khắc mỹ nhân trước mắt ngoái đầu nhìn lại, cặp mắt mặc ngọc ấy tựa như làn nước mùa xuân trong veo. Nàng, nàng thật sự là cố nhân đó sao? Thập Tam công chúa nói, nàng chính là tiểu nhi đen nhẻm năm xưa, nàng vẫn luôn dùng thuật dịch dung để che giấu dung mạo thật.

Bất giác, tim Thành Hề đập rộn ràng, y nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vệ Lạc, ánh mắt càng thêm sáng ngời. Nhớ năm xưa, y đã thèm muốn tiểu tử này thật lâu, vài lần suýt nữa đắc thủ. Chẳng lẽ, thiếu niên năm đó thật sự là mỹ nhân khuynh thành vô song trước mắt này?

Lúc này, Thành Hề không kìm được mà chìm đắm trong hồi ức. Năm đó, có lẽ vì tiểu tử kia lần lữa cự tuyệt, có lẽ vì càng đến gần càng cảm thấy đối phương thần bí, về sau y càng nghiêm túc muốn trêu chọc, muốn cùng tiểu nhi ở bên nhau.

Nhưng, thiếu niên năm đó đã trở thành nữ tử, tiểu tử năm đó đã thành đại mỹ nhân, đôi mắt mặc ngọc trước mắt vẫn trong trẻo như xưa, nhưng không còn vẻ hoảng sợ năm nào, thay vào đó là sự uy nghiêm trong yên lặng. Thành Hề nhìn đôi mắt, nhìn khuôn mặt này, trong phút chốc, không phân biệt được điều khiến tim mình đập nhanh là hồi ức ẩn sâu trong lòng, hay là diễm sắc trước mắt?

Đang lúc Thành Hề miên man suy nghĩ, Vệ Lạc hơi ngước mắt, lặng lẽ liếc nhìn y.

Cái liếc mắt ấy, trầm tĩnh, ôn hòa mà xa cách.

Thành Hề bất giác cụp mắt, thu lại ánh nhìn thẳng tắp của mình.

Vệ Lạc quay đầu nhìn Văn Thích, mỉm cười, thanh thuý nói: "Mời ngồi."

"Tạ phu nhân."

Đại phu Văn Thích nhẹ nhàng bước tới đối diện Vệ Lạc, ngồi xuống chiếc sập đã được chuẩn bị sẵn.

Vừa ngồi xuống, hắn liền cầu xin Vệ Lạc: "Văn Thích đến đây là vì Thập Tam cầu tình. Từ ngày đó trở về phủ, nàng luôn hoảng sợ như chim sợ cành cong. Trong mộng kêu la sợ hãi, như bị đoạt mất hồn vía."

Đại phu Văn Thích nói đến đây, thở dài một tiếng, cúi đầu, vẻ mặt buồn rầu: "Thần nhiều lần dò hỏi, Thập Tam đều không nói gì. Mắt thấy nàng dần dần tiều tụy, Văn Thích cả gan đến đây, cầu phu nhân một lời chỉ giáo."

Hắn đứng dậy, hướng Vệ Lạc vái chào thật sâu.

Vệ Lạc hiểu ý. Hắn đang nói, Thập Tam công chúa ngày đêm bất an thường gặp ác mộng, hắn không biết giữa nàng ta và Vệ Lạc đã xảy ra chuyện gì. Lần này hắn đến, là muốn được Vệ Lạc hứa rằng sẽ không trách tội nàng. Có lẽ có được lời hứa này, Thập Tam công chúa sẽ cảm thấy khá hơn.

Vệ Lạc mỉm cười, thanh âm trong trẻo đáp: "Được. Xin chuyển lời tới Thập Tam công chúa, ta và quân hầu đều không có ý truy cứu."

"Tạ phu nhân. Thần cáo lui."

Văn Thích lại cúi đầu lần nữa, chậm rãi lui ra.

Mãi đến khi đi được vài bước, hắn mới nhận ra Thành Hề không đi theo. Không khỏi nhíu mày nhìn lại.

Thành Hề vẫn đang ngây người nhìn Vệ Lạc, cảm nhận được ánh mắt không vui của chủ nhân, lập tức tỉnh táo lại. Y vội vàng chắp tay với Vệ Lạc, lùi về bên cạnh Văn Thích.

Vệ Lạc nhìn thấy Thành Hề nhiều lần muốn nói lại thôi. Nhưng mãi đến khi rời đi, y vẫn không mở miệng nói gì.

Đúng vậy, lần này gặp lại, thân phận hai bên quá khác biệt. Dù Thành Hề có rất nhiều nghi vấn, y làm sao có thể tùy tiện hỏi? Vệ Lạc hiện tại là nhân vật cao cao tại thượng mà y phải ngước nhìn.

Vệ Lạc cúi đầu, nhấp một ngụm rượu, tinh thần có chút hoảng hốt.

Lại một trận tiếng bước chân truyền đến.

Cách Vệ Lạc 30 bước, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Phu nhân, quân hầu có lời. Đêm nay trong cung có yến tiệc, phu nhân cần tham dự."

Vệ Lạc ngẩng đầu, "Các sứ giả đã đến?"

"Vâng, đã có sứ giả của mười bảy nước đến."

Mười bảy quốc gia? Đó là con số không nhỏ, trách không được yêu cầu một phu nhân như mình tham dự.

Vệ Lạc cúi đầu, đáp nhẹ một tiếng, "Được." Thanh âm nàng có chút trầm.

Cuối cùng cũng phải gặp mặt thế nhân sao? Những người đó, những chuyện đó, phải bắt đầu đối mặt trực tiếp sao?

Vệ Lạc rửa mặt chải đầu xong, lên xe ngựa. Nàng lắng nghe, cảm thấy tiếng ồn ào bên ngoài dường như ít đi. Xem ra, những hiền sĩ ngày ngày tụ tập trước cửa, muốn trình bày những lời lẽ đanh thép với nàng đã thực sự giải tán.

Vệ Lạc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa thở ra, nàng đã cười khổ. Sự yên tĩnh nhất thời này có ích gì? Đến yến hội, nàng chẳng phải vẫn phải đối mặt với những lời chỉ trích và thóa mạ của những người này sao?

Kính Lăng là người thượng võ coi trọng quy củ, Vệ Lạc vừa đến thành Tân Điền đã phát hiện trên các phố lớn ngõ nhỏ thường xuyên có thể thấy kiếm khách bảo vệ vương cung.

Thời đại này, kiếm khách có quyền giết người trên đường. Hiện tại, kiếm khách các nước đều tụ tập ở Tân Điền, mâu thuẫn nhỏ cũng có thể dẫn đến đánh nhau. Những kiếm khách duy trì trật tự này, chính là để bảo vệ sự an toàn của dân thường.

Xe ngựa của Vệ Lạc có dấu hiệu riêng. Cho dù là cờ hiệu cắm đầy lông chim ưng đen trên xe, hay bốn con tuấn mã thượng hạng màu trắng như tuyết, đều thể hiện thân phận của nàng.

Dần dần, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía Vệ Lạc.

Trong tiếng ồn ào náo động, những lời bàn tán xôn xao không ngừng truyền đến.

Vệ Lạc không cần nghe cũng biết người ngoài đang nói gì. Nàng nhắm mắt lại, không để tâm đ ến.

Chỉ chốc lát, xe ngựa đã đến vương cung. Vệ Lạc đến khá sớm, xe ngựa của nàng lập tức đi thẳng đến Càn điện nơi Kính Lăng ở.

Sau khi đến Tân Điền, đây là lần đầu tiên Vệ Lạc đến Tấn vương cung. Nàng vén rèm xe tò mò nhìn ra ngoài. Trên con đường lát đá xanh rộng lớn, cứ năm bước lại có một võ sĩ cầm qua (1) đứng đó. Những người này, khi nhìn thấy xe ngựa của Vệ Lạc, đều cúi đầu tỏ ý kính trọng.

(1) Qua: là chỉ các loại trang bị bảo vệ mà binh lính sử dụng. Nó bao gồm nhiều loại khác nhau như mũ trụ, áo giáp, khiên, giáp tay, giáp chân, và các loại vũ khí như kiếm, giáo, cung tên...

Trên con đường chính trong cung dài hai ba dặm, cứ năm bước lại có một võ sĩ như vậy. Họ mặc áo giáp da trâu, ngực đeo giáp đồng, tay cầm giáo dài, không hề chớp mắt.

Những người này, dù có vô tình chạm phải ánh mắt diễm lệ của Vệ Lạc, cũng đứng thẳng tắp không hề thất thố. Xem ra, Kính Lăng đã dọn dẹp và kiểm soát vương cung thấu đáo. Đúng vậy, với tính cách của hắn, nếu không hoàn toàn kiểm soát được vương cung, hắn sẽ không tổ chức yến tiệc lớn.

Chỉ chốc lát, xe ngựa của Vệ Lạc đã đến trước Càn điện.

Xe ngựa vừa dừng lại, mười mấy tiếng hô đồng thanh vang lên, "Bái kiến quân thượng!"

Kính Lăng đến rồi?

Tim Vệ Lạc đập thình thịch, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt nàng đã trở nên rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Họ, đã mấy ngày không gặp rồi.

Một tiếng bước chân vững chắc vang lên bên ngoài xe ngựa của Vệ Lạc.

Ngay sau đó, một bàn tay to đưa vào, giọng nói trầm thấp hơi mang vẻ ám ách của Kính Lăng cũng truyền đến, "Tiểu nhi, xuống xe."

"Vâng."

Vệ Lạc đưa tay nhỏ ra, nắm lấy bàn tay to của hắn, được hắn đỡ xuống xe ngựa.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh ánh nước, còn Kính Lăng thì cúi đầu, cau mày, vẻ mặt có chút kiệt sức, nhưng trong mắt lại mang ý cười.

Kính Lăng phất tay.

Chúng kiếm khách đồng loạt lùi lại, chỉ trong chốc lát đã tản đi không còn một bóng.

Kính Lăng dang tay ôm Vệ Lạc vào lòng. Vệ Lạc tựa vào ngực hắn, không nhúc nhích.

Một lát sau, giọng nói có chút khàn của Kính Lăng truyền đến, "Tiểu Nhi. Mấy ngày không gặp, nàng có nhớ ta không?"

Vệ Lạc khẽ chớp hàng mi dài, cảm nhận được cánh tay Kính Lăng siết chặt thêm một chút. Vì nàng im lặng, hơi thở của hắn cũng trở nên nặng nề. Vệ Lạc khẽ bật cười, đôi môi anh đào hé mở, nụ cười kéo dài rồi nàng mới nhẹ nhàng đáp: "Nhớ."

Một chữ "nhớ" đơn giản, nhưng từ miệng Vệ Lạc thốt ra lại mang theo ý cười và cả chút ngượng ngùng e ấp.

Bất chợt, cánh tay Kính Lăng căng lên.

Hắn cúi xuống, ánh mắt không rời Vệ Lạc đang vùi mặt vào ngực mình. Tay phải hắn đưa ra, mạnh mẽ nâng cằm nàng lên.

Bốn mắt chạm nhau.

Vệ Lạc đánh vào bàn tay to đang nâng cằm mình, hai má đỏ ửng, nàng dỗi hờn: "Đồ ngốc, có gì mà xem chứ?"

Kính Lăng phá lên cười, trong tiếng cười tràn ngập sự vui thích.

Hắn bất ngờ đem Vệ Lạc bế ngang lên khiến nàng giãy giụa. Vệ Lạc đỏ mặt, định cất lời trách móc thì hắn đã nhẹ nhàng đặt nàng xuống, ôm chặt vào lòng. Kính Lăng siết chặt vòng tay, lẩm bẩm: "Tiểu Nhi vô tình nhất. Rõ ràng nhớ ta, lại chẳng chịu nói ra. Rõ ràng khát ta, lại không cho ta gần."

Nghe những lời âu yếm đó, mặt Vệ Lạc càng đỏ hơn, bàn tay nhỏ bé đẩy nhẹ vào ngực hắn.

Nhưng nàng vừa vươn tay ra, Kính Lăng đã siết chặt vòng tay hơn nữa.

Hiện tại, hắn như muốn dùng hết sức lực ép chặt nàng vào lòng. Vệ Lạc bị siết đến khó chịu, vừa định vùng vẫy, một tiếng cười khẽ đã vang lên bên tai: "Tiểu Nhi nhớ ta, tốt lắm, tốt lắm! Hừ, đêm nay ta nhất định không tha cho nàng đâu!"

Vệ Lạc đỏ bừng cả mặt.

Kính Lăng lại tiếp tục: "Đêm nay, Tiểu Nhi nàng không được tìm cách trì hoãn, không cho phép nàng kéo dài!" Thanh âm hắn vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, rồi đột ngột hạ xuống, lẩm bẩm: "Ta thực khát đến đau...."