Việt Cơ

Chương 310




Kính Lăng phớt lờ sự giằng co của Vệ Lạc, cởi đai ngọc, cởi váy dưới cùng qu@n lót của nàng.

Cảm giác được hạ thể chợt lạnh, Vệ Lạc đỏ mặt kêu lên: "Ta tự làm!"

Kính Lăng tách hai chân nàng ra, tiến lại gần để tỉ mỉ xem xét, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, trêu chọc: "Không thể với tới được, dùng tay cũng không thể với tới được."

"Ta sẽ kêu cung nữ hỗ trợ."

"Hừ! Phụ nhân ta, sao có thể để người khác đến gần?"

Vệ Lạc nghẹn lại.

Kính Lăng lại cúi đầu. Hắn nhìn nhìn rồi lẩm bẩm: "Thật sự là không ôn nhu."

Vệ Lạc nghe đến đó, đột nhiên có chút muốn cười.

Kính Lăng nhẹ nhàng thoa thuốc trị thương cho nàng. Ngón tay hắn lướt đến đâu, Vệ Lạc vừa thấy mát lạnh dễ chịu, vừa tê ngứa khó tả, mười ngón chân vô thức co quắp lại, nàng thúc giục: "Nhanh lên."

Kính Lăng không trả lời nàng, chỉ tập trung sát trùng vết thương. Khi ngón tay hắn tách ra lớp thịt non, hướng bên trong nhẹ đảo, Vệ Lạc hoảng tới mức lại kêu lên một tiếng.

Thanh âm rầu rĩ của Kính Lăng từ phía dưới thân nàng truyền đến: "Đêm nay ta nhất định sẽ nhẹ nhàng."

Khi Kính Lăng thoa thuốc bột lên những chỗ sưng đỏ trong ngoài của Vệ Lạc, mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi túa ra.

Kính Lăng mặc lại qu@n lót và váy cho nàng, rồi nằm đè lên, áp mặt mình vào mặt nàng, cơ thể phủ lên cơ thể nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới rầu rĩ hỏi: "Đêm qua, có đau lắm không?"

Vệ Lạc vừa định nói không đau lắm...

Tròng mắt nàng vừa chuyển, bắt gặp vẻ mặt buồn bực của Kính Lăng, bỗng nhiên hiểu ra.

Nàng bặm môi nhăn mặt, thấp giọng r3n rỉ: "Đau lắm."

Kính Lăng không nói gì. Hắn vẫn đè lên Vệ Lạc, mặt áp vào mặt nàng, trầm mặc hồi lâu.

Ngay khi Vệ Lạc không nhịn được muốn đẩy hắn ra, Kính Lăng khàn giọng nói: "Thật là khao khát đến cuồng. Sau này, sẽ không làm nàng đau nữa."

Nghe lời hứa hẹn nghiêm túc và giọng điệu rầu rĩ của hắn, Vệ Lạc suýt bật cười. Nàng là người luyện võ, chút sưng đỏ này đâu đáng là gì?

Nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, hơi nghiêng đầu, vừa chớp mắt vừa dùng hàng mi dài lướt trên mặt hắn. Lướt qua lướt lại, miệng nhỏ chu lên, bắt chước dáng vẻ của hắn đêm qua, ngậm lấy môi trên của hắn, m út hai cái rồi hàm hồ nói: "Ta sẽ nhớ."

Nói xong, nàng dùng lưỡi đẩy môi hắn ra, tiến vào sâu trong khoang miệng hắn.

Kính Lăng đặt tay phải lên gáy nàng, cúi đầu làm nụ hôn thêm sâu hơn.

Nụ hôn này rất sâu, thẳng cho đến khi ngực cả hai phập phồng vì thiếu dưỡng khí mới buông ra, th ở dốc.

Kính Lăng chống hai tay bên người nàng, vừa th ở dốc vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc. Thấy vài giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi nàng, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng dùng môi thấm đi.

Rồi hắn khẽ cắn chóp mũi Vệ Lạc, thở dài một tiếng, thì thầm: "Nơi đây là cõi cực lạc."

Đây là niềm vui sướng lớn lao nhất trên thế gian này.

Vệ Lạc cũng nghĩ như vậy. Nàng ôm chặt cổ hắn, áp sát thân mình vào hắn. Hạnh phúc và vui sướng tràn ngập khi mặt nàng áp vào mặt hắn.

Bỗng nhiên nàng nghĩ, nếu thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.

Thì ra, đây là hương vị của hạnh phúc. Có được cảm giác này, mọi đau khổ và bất an trong lòng đều tan biến.

Lúc này, cả hai không muốn ra ngoài, cứ ôm nhau, áp sát vào nhau như thế.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang tràn ngập khắp nơi, Vệ Lạc mới khẽ cựa mình, nhẹ nhàng gọi: "Kính Lăng."

"Gọi ta là phu chủ."

"Phu chủ."

"Ừ."

"Ra ngoài phố nhé?"

"Còn đau không?"

"Thuốc rất tốt, đã đỡ nhiều rồi."

"Tốt."

Kính Lăng đáp lại, chống tay ngồi dậy. Vệ Lạc cũng theo đó đứng lên.

Kính Lăng gọi: "Người đâu!"

"Có."

"Vấn tóc."

"Vâng."

Dưới sự hầu hạ của bốn cung nữ, tóc của cả hai nhanh chóng được chuẩn bị xong.

Để ra khỏi cung, cả hai đều mặc thâm y. Vệ Lạc lấy một ít dụng cụ hóa trang thoa lên mặt mình và Kính Lăng.

Họ chỉ muốn tránh sự chú ý, nên việc cải trang khá đơn giản.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã giống như những kẻ sĩ thường thấy trong thành Tân Điền, ăn mặc thâm y bình thường, dung mạo chỉ thanh tú bước ra khỏi cổng viện.

Cả hai không đi xe ngựa, cứ tay trong tay dựa sát vào nhau đi ra ngoài.

Nơi Kính Lăng và Vệ Lạc đi qua, chúng võ sĩ đều trố mắt nhìn. Hai người từ điện Quân Hầu bước ra, dù khuôn mặt đã thay đổi nhưng thân phận chắc chắn không thể nghi ngờ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của các chúng võ sĩ, ánh mắt Kính Lăng lạnh lùng đảo qua.

Tất cả võ sĩ đồng loạt cúi đầu.

Trong Tấn cung, thỉnh thoảng có đại thần ra vào. Đi một lúc, có thể nghe thấy tiếng hai đại thần tranh cãi kịch liệt.

Khi hai người đi tới cổng cung, cách đó hai trăm bước trong rừng cây, Ổn Công cùng một vị thực khách từ phủ Nguyên công tử bước ra. Thực khách kia thấy Ổn Công kinh ngạc, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Kính Lăng cùng Vệ Lạc, không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Hắn nhìn chính là bóng dáng.

Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã nhận ra: "Là quân thượng và phu nhân, công có gì mà kinh ngạc?"

Ổn Công thở dài một tiếng, vuốt chòm râu bạc trắng, lắc đầu nói: "Nhi nữ thường tình, ta không thể hiểu thấu." Ông ta liên tục lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ cảm thán. Đúng vậy, đêm qua quân thượng còn bị phu nhân làm cho tức giận, vậy mà giờ đây, hai người lại thân mật khắng khít như hình với bóng.

*****

Trong thành Tân Điền, vì sứ giả chư quốc đã đến, cộng thêm tiềm lực vô hạn của Kính Lăng sau khi tiếp nhận chức vụ quốc quân, các thương nhân từ khắp nơi đổ về. Trên đường phố Tân Điền, các cửa hàng bày đầy tơ lụa, muối, gạo Sở, hương bồ Ngô, và đan sa Tần.

Cả thành Tân Điền người người tấp nập, náo nhiệt phi thường.

Ngoài thương nhân, số lượng hiền sĩ từ các nước cũng tăng lên đáng kể, họ đổ về sau khi nghe tin Kính Lăng chuẩn bị trọng dụng nhân tài.

Thời này, người ta không có quan niệm mạnh mẽ về quê hương đất tổ. Không chỉ con người, ngay cả quốc gia cũng vậy, như Tấn, Ngô, thậm chí cả kinh đô của những nước này cũng liên tục thay đổi.

So với các nước khác, người Tấn khá bảo thủ. Do đó, đường phố Tân Điền yên tĩnh hơn Dĩnh và Trung Sơn. Các đội võ sĩ tuần tra tay cầm giáo, mặc áo giáp tre thường xuyên xuất hiện trên đường phố. Đi trước họ là vài võ sĩ chuyên đánh trống.

Loại trống này là trống cảnh báo. Nó báo cho dân chúng biết võ sĩ tuần tra đang đến, nếu đang phạm tội thì hãy dừng tay rút lui, nếu có điều lo sợ thì hãy nhanh chóng đi theo, họ sẽ bảo vệ.

Đây cũng là một nét đặc sắc của thời đại này. Người thời này tin vào công lý, tin rằng mọi đúng sai phải được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, mọi tội ác phải được cảnh báo trước, để kẻ phạm tội biết hậu quả của hành động mình.

Nhưng do năng suất thấp và ngôn ngữ luật pháp chưa thống nhất, việc tuần tra này chủ yếu diễn ra ở các kinh đô. Ở hầu hết các thành trì bình thường, tình trạng võ sĩ lạm sát thứ dân vô tội, dùng vũ lực vẫn còn tồn tại.

Hơn nữa Tân Điền lúc này, vì Kính Lăng vừa mới kế vị, chúng hiền sĩ từ các nước đổ về, nên việc tuần tra an ninh càng nghiêm ngặt hơn thường lệ.

Vệ Lạc cùng Kính Lăng, trông như một đôi nam nữ bình thường nhất. Họ tay trong tay, trên mặt mang theo nụ cười thoả mãn, thong thả bước đi giữa dòng người tấp nập.