Việt Cơ

Chương 8




Một phen gây sức ép như vậy, mặt trời đã chìm về phía Tây, chỉ còn lại những vệt nắng rơi rớt xuyên qua tầng mây, xuyên qua tầng tầng rừng cây, chiếu rọi lên người Vệ Lạc, lên mặt đường quan đạo đầy bụi vàng phía sau.

Vệ Lạc nhặt lên một nhánh cây ven đường dùng làm quải trượng chống đất, từng bước đi về phía trước.

Thời gian trôi qua như bay, nhưng phía trước Vệ Lạc vẫn là cây cối dày đặc, không gặp bất cứ ngôi nhà nào, sắc trời đã tối, mặt trời đã khuất sau đường chân trời. Trong rừng cây, trên quan đạo đều ngập trong sương đêm.

Một đêm này, tiếng côn trùng động vật kêu vô cùng chói tai, vô cùng thê lương.

Trên người Vệ Lạc tê rần, dưới chân lại nhanh hơn một chút. Đáng tiếc sức lực của nàng quá kém, động tác tuy là nói vậy, chẳng qua chỉ chuyển từ con sên đi thành con kiến đi mà thôi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bất tri bất giác luồng ánh sáng cuối cùng trên bầu trời đã biến mất. Dần dần, đã thấy trăng rằm bàng bạc treo trên đỉnh trời, sáng tỏ.

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn trăng, nhìn hình ảnh mờ nhạt trong ánh trăng, càng nhìn, tinh thần nàng càng bay xa, trở về mấy năm trước, khi nàng hãy còn là một cô gái nhỏ, còn ao ước được bay lên cung hằng để xem hình ảnh này có phải chính là cây hoa quế hay không. Dần dần, Vệ Lạc phát hiện thế mà mình lại vừa đi vừa nhìn ánh trăng, đến lúc này tiếng côn trùng thú vật kêu vang đã không còn đáng sợ nữa.

Đang lúc Vệ Lạc nhìn trăng sáng đi vào cõi tiên ngàn dặm, một hồi tiếng vó ngựa ầm ĩ lại mơ hồ truyền tới.

Lại có người đến?

Vệ Lạc nói không ra là vui hay sợ, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại.

Rất xa trên quan đạo bị rừng cây che mất, một loạt ánh lửa uốn lượn như rắn chiếu vào mắt nàng!

Ánh lửa kéo dài vài dặm, xuyên thấu từng chút qua tán cây rừng, mỗi lần gió thổi qua, một hồi tiếng người nói lớn huyên náo mơ hồ truyền vào tai nàng. Vệ Lạc nheo mắt nhìn, phát hiện đội ngũ kia đi cũng không mau.

Thật tốt quá!

Xem ra đang đi tới là một đội ngũ rất lớn, hơn nữa chắc chắn không phải là cường đạo, bởi vì đội ngũ của bọn chúng sẽ không khổng lồ, hành động thong thả như vậy.

Mặt mày Vệ Lạc hớn hở nhìn chỗ ánh lửa kia, vui mừng nghĩ thầm: đội ngũ nhiều người hoành tráng thế này, nếu ta có thể đi cùng bọn họ thì tối nay sẽ không cần sợ nữa.

Trong lòng Vệ Lạc chờ mong, dứt khoát không đi về phía trước nữa. Nàng đến một bên quan đạo, tìm một tảng đá ngồi xuống. Vừa ngồi, Vệ Lạc liền quay đầu nhìn ra phía sau: rừng cây tối như mực, lạnh buốt, cứ cảm giác có cái gì đó sắp nhảy xổ ra, bổ nhào vào lưng nàng cắn một cái.

Càng nghĩ Vệ Lạc càng sợ, bèn dịch tảng đá ra giữa đường ngồi. Quả nhiên, sau một hồi tâm lý đã ổn định.

Đoàn xe ngày càng gần, dần dần, âm thanh rền rĩ truyền không dứt bên tai, trong những âm thanh ồn áo ấy, có tiếng xe ngựa chuyển động, tiếng người quát thét, nói cười, còn có tiếng trâu ngựa hí dài, rất náo nhiệt.

Đoàn xe càng tới gần thì hai mắt Vệ Lạc càng sáng ngời.

Dần dần, đoàn xe đi tới chỗ quan đạo nàng đang ngồi, cả một đoàn xe lớn uốn lượn như hoả long hiện rõ trước mắt nàng.

Vệ Lạc ngẩng đầu, lén hít một hơi, cảm khái: nhìn ánh lửa này thì đội xe ít nhất cũng phài dài hai ba dặm, không biết là đội ngũ gì mà nhiều người như vậy?

Đoàn xe ngày càng gần, dần dần, Vệ Lạc đã có thể nhìn rõ chiếc xe phía trước. Xuất hiện trong tầm mắt nàng đầu tiên là một lá cờ hình chữ nhật, trong ánh lửa lá cờ hiện rõ màu đỏ hồng, không đúng, trên mỗi xe ngựa ở phía sau đều có một lá cờ màu đỏ giống đúc như vậy cắm lên.

Chẳng những cờ xí màu đỏ hồng, Vệ Lạc còn phát hiện ngay cả xe ngựa cũng sơn đỏ thẫm, đỏ lợt, đỏ hồng vô cùng tươi đẹp, tất cả đều là màu đỏ, nhìn sơ qua cũng rất vui mắt.

Song đây là ban đêm nên bản thân nàng cũng không nhìn thấy đươc phần đuôi của đoàn.

Mắt thấy đoàn xe càng ngày càng gần, Vệ Lạc bèn khom người chuyển tảng đá về ven đường.

Đang lúc nàng dọn xong tảng đá lại đứng ra giữa đường, một kỵ sĩ từ giữa đoàn xe tách ra, trực tiếp chạy tới gần nàng.

Khoảng cách mấy trăm thước kỵ sĩ nhanh như chớp đã rút ngắn. Đây là một hán tử khoảng ba mươi tuổi, trên cằm có một chòm râu thưa, mặt vuông, xem vẻ mặt đều là ý cười, có vẻ rất ôn hoà.

Kỵ sĩ liếc mắt đã thấy Vệ Lạc nhỏ gầy văn nhược đứng giữa đường.

Thấy một đứa bé che mất đường đi, hắn nhíu mày, hoài nghi nói: "Tiểu nhi, sao lại cản đường?"

Vệ Lạc tươi cười ngượng ngùng, chắp tay trước ngực khàn giọng nói: "Vị đại ca này, đệ là người nước Việt bị lạc nhóm, lúc này có một mình, đêm đen gió lớn, không chịu nổi sợ hãi nên khi nhìn thấy đoàn xe của đại ca, quá vui sướng bèn chắn ngang đường, mong đại ca chớ trách."

Kỵ sĩ nhìn Vệ Lạc chăm chú, cũng không biết có nghe vào lời của nàng hay không.

Sau khi nhìn chăm chú, kỵ sĩ ngẩng đầu trông ra bốn phía. Chung quanh chỗ này đều tối đen, hắn làm sao mà thấy được gì?

Vệ Lạc chờ mong nhìn người nọ, nàng cảm giác được trước mắt hắn tuyệt không yên tâm với mình, hay hắn cho rằng mình là mồi nhử của bọn cường đạo phái ra? Thật vất vả mới gặp được đội ngũ như thế này, nàng nhất quyết phải đi cùng bọn họ mới được, tốt nhất là có thể gia nhập đội ngũ của họ luôn.

Vừa nãy gặp chuyện đến bây giờ vẫn khiến Vệ Lạc sợ hãi trong lòng, nàng không biết ngày mai, ngày mốt mình có gặp phải cường đạo sơn phỉ hay không? Vả lại cũng chẳng còn bao nhiêu tiền mà dùng, bây giờ nàng chỉ có một con đường duy nhất vừa nghĩ tới là gia nhập đội ngũ này, có gì ăn nấy ( nguyên văn là "hỗn ăn hỗn uống"), cho dù là tạp nham cũng tốt.

Khắc này, hai người đều không nói, mà đoàn xe đã gần đến đây.

Chỉ trong chốc lát, một giọng nói thiếu niên từ đoàn xe truyền đến: "Lâu đại ca, người nào thế?"

Kỵ sĩ tên Lâu đại ca nghe vậy phất phất tay ra sau, cao giọng nói: "Chỉ độc một tiểu nhi gầy yếu thôi."

Mắt thấy hắn sắp rời đi, hai tay Vệ Lạc vội vàng thi lễ hết sức, cao giọng nói: "Lâu đại ca, đêm khuya vắng vẻ, sói hổ đều có, mong đại ca thu lưu tiểu nhân."

Nói một hơi tới đây, nàng nhìn về phía thân hình đã dừng lại một chút của Lâu đại ca, bèn mở miệng oang oang: "Tiểu nhân biết chữ, tính được sổ sách, xuất thân hiền lương, hiện giờ chỉ cầu một chỗ dung thân, để không tới mức thân sa miệng thú, xin Lâu đại ca rủ lòng từ bi." Nàng nói chậm rãi, giọng trong sáng mà dễ nghe, tiếng là xin giúp đỡ nhưng cẩn thận quan sát cử chỉ khuôn mặt nàng đều không thấy chút hèn mọn nào.

Lâu đại ca kia không khỏi kéo ngựa lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Vệ Lạc.

Đúng lúc này, trong đoàn xe cách ba bốn mươi thước truyền đến một giọng nữ tử mềm mại dễ nghe: "Lâu Cú, tiểu nhi này nói năng văn nhã, cử chỉ hào phóng, xem ra đúng như lời nó nói là người xuất thân hiền lương, ngươi hãy thu nhận nó đi."

Nghe vậy Lâu Cú nhíu mày, hắn lại nghiêm túc đánh giá Vệ Lạc, trong bóng đêm, hai con ngươi Vệ Lạc đen như nước sơn, trong sáng thấu triệt, đánh giá vài lần, Lâu Cú gật đầu nói: "Cũng được."

Câu "cũng được" vừa ra khỏi miệng, Vệ Lạc không khỏi vui mừng thở dài một hơi, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.