Việt Cơ

Chương 96




Công tử Kính Lăng tự cầm cờ trầm tư, thật lâu cũng không lệnh Vệ Lạc lui ra. Vệ Lạc chép miệng, cũng không để ý tới hắn, bắt đầu xoay người chuẩn bị thối lui.

Nàng mới đi được một bước, âm giọng trầm thấp từ tính của công tử Kính Lăng từ phía sau truyền đến, "Vệ Lạc?"

Vệ Lạc khựng lại, quay đầu chắp tay đáp: "Vâng."

"Ngươi cũng là người Việt, có từng gặp qua Việt cơ hay không?"

Tim Vệ Lạc nhảy thót một cái, trầm ổn đáp: "Không."

Âm giọng nhàn nhạt công tử Kính Lăng lần thứ hai vang lên, "Nhà có vạn quyển tàng thư, tuổi nhỏ đã học hành uyên bác. Thế hệ như vậy, dẫu ở Tấn cũng không thường gặp, sao có thể vô danh ở đất Việt được?"

Tim Vệ Lạc xoắn lại.

Nàng cúi đầu, thầm cắn răng, oán hận nghĩ: Người này thực không chịu bỏ qua! Nhất định phải hỏi rõ ràng lai lịch thân thế của ta.

Nàng chớp mắt, ngẩng đầu lên vẻ ngây thơ nhìn gáy công tử Kính Lăng, dùng ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng tự nhiên đáp: "Tổ tiên từng dạy: Phú quý đều là hư không, quyền thế cũng là vô nghĩa, duy chỉ xuân trồng thu hái(1) mới vĩnh hằng cùng đất trời. Xuân chơi trúc, thu đọc sách, hạ tìm nhành cây phẩy gió, đông ngồi bếp lửa nấu canh. Phong vị như thế, vương tôn có biết được chăng?"

Những câu nói này nếu người đương thời nghe thấy, sẽ khinh thường đến không thể khinh thường hơn, quả là chẳng có chút tài hoa nào mà nói.

Nhưng nếu như vậy, lại có một sự thanh thản, một sự an nhàn, một sự khoáng đạt, một sự thoải mái tự tại từ trong xương cốt. Trong thời loại lạc được ban mai lại lo chiều tà(xem chú thích chương 69) này, chính là một sự ung dung vui sướng vô cùng hiếm thấy.

Lời này chính là đang tỏ cho Kính Lăng biết, từ thời tổ tông bản thân tới nay, đã nhìn thấu hư danh, không muốn hiển sơn lộ thuỷ(hiển lộ tài năng) trước mặt người đời. Vì vậy, ở nước Việt không ai biết tới.

Công tử Kính Lăng chậm rãi quay đầu lại.

Đôi mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Vệ Lạc, một hồi thấp giọng hỏi: "Lấy Đạo gia truyền?"

Hắn đang hỏi, nhà Vệ Lạc nàng có phải là lấy Đạo gia truyền dạy. Đạo gia vốn lấy thanh tĩnh vô vi là chính yếu, mấy chục năm đến nay, dần dần truyền lưu một tư tưởng nhìn thấu sinh tử, phú quý phù vân.

Vệ Lạc cũng chỉ là bật thốt ra, thật sự chưa hề nghĩ tới liên quan tới một phái nào trong bách gia. Nàng vội vã đáp: "Lạc cũng không biết, song mẹ dạy Lạc phải luôn nhớ lời ấy."

Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên bật cười: "Tiểu nhi ngươi khôn ranh giảo hoạt, bụng dạ lắt léo, cũng có thể giảng Đạo gia?"

Vệ Lạc đổ mồ hôi.

Nàng rũ mí mắt, bĩu môi nói: "Lạc bất hiếu, thẹn với tổ tông."

Công tử Kính Lăng dời ánh mắt, hắn thu lại quân cờ trắng, ung dung đứng dậy.

Cùng với tiếng ống áo phất vang lên, hắn chầm chậm đến gần Vệ Lạc.

Đi ngang qua nàng, lúc sượt sát bên người nàng thì hắn phân phó, "Theo hầu."

"Dạ."

Vệ Lạc đáp lời, vui vẻ sát phía sau hắn.

Công tử Kính Lăng chậm rãi bước về phía trước, bóng người tay áo trường bào rộng, đội ngọc quan thắt đai ngọc, dưới gió xuân lộ một vẻ phong lưu khác biệt.

Vệ Lạc nhìn tim lại nhảy một cái, nàng liền vội vàng cúi đầu.

Cúi đầu như thế, ngửi thấy mùi nam tính say nồng trên người hắn, khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc có chút ửng đỏ thầm nghĩ: Nếu có thể hàng ngày theo sau hắn thế này, cũng đủ khiến người ta vui sướng rồi.

Ý nghĩ này vừa hiện lên, nàng lập tức đ è xuống.

Công tử Kính Lăng lướt qua rừng hoa đào, từng cánh hoa rơi đậu lên bờ vai hắn, lên tóc đen, lên ngọc quan trên đầu hắn.

Trong không khí thấm đượm mùi hoa đào thơm ngát, gió thoảng dịu hương, đương nhiên, còn có sự nao nức rất riêng của mùa xuân.

Đi qua rừng hoa đào thì sẽ đến một chỗ bên bờ hồ nước. Hồ nước này diện tích rất rộng, đối diện là thanh sơn mờ ảo. Vượt qua thanh sơn, lại tới một phía khác của phủ Kính Lăng.

Hai người đạp trên cỏ xanh, từng cọng cỏ nhỏ non tơ bắt mắt rạp xuống dưới chân bọn họ, lại bật lên. Giữa lúc Vệ Lạc chìm đắm trong cảnh xuân rất đỗi bình yên êm ái, giọng nói công tử Kính Lăng từ từ truyền đến, "Vệ Lạc, ngươi nhiều lần lừa ta."

Chỉ bảy chữ vừa thốt ra, bước chân tiếp theo của Vệ Lạc lập tức loạng choạng, bỗng nhiên nhào về phía trước, lảo đảo, suýt chút ngã xuống đất.

Công tử Kính Lăng không quay đầu lại, hắn vẫn từ từ nói: "Gan lớn lại giảo hoạt chống chế như ngươi, thực là hiếm thấy. Hôm nay chỉ có ngươi và ta, nếu có ẩn tình gì, có thể thẳng thắn. Ngày khác sẽ không hỏi lại."

Hắn nói rất dịu dàng, nhưng Vệ Lạc nghe ra, lời này rất nghiêm túc, quá nghiêm túc! Mơ hồ mang theo một sự cảnh cáo không rõ nào đó!

Hắn hãy còn cho mình cơ hội.

Thẳng thắn?

Tim Vệ Lạc bỗng nhảy lên, có hơi xúc động.

Nhất thời, tâm tư nàng thay đổi thật nhanh, nghĩ ngợi: Mình nói thẳng với hắn, mình vốn là nữ tử, sau đó thì sao, sau đó hắn nhất định muốn mình lộ mặt thật. Dung mạo này của mình tuy không phải tuyệt sắc, nhưng lại hiếm thấy. Kết quả của việc lộ mặt, hoặc là hắn vừa ý, sau khi xử lý sẽ thu nhận mình làm cơ thiếp trong phủ, hoặc là người khác vừa ý, hắn đem mình thưởng cho người đó. Song, bất luận là hắn vừa ý hay người khác vừa lòng, cuộc sống như thế không phải điều mình muốn. Cuộc đời của mình, tuyệt không thể giống một món quà như thế, bị người đưa tới đưa đi, sống chết phụ thuộc vào tay người! Hoặc bị người xếp đặt trong phủ, từ đây nửa bước không ra được, cả đời nóng vội mưu cầu, cùng rất nhiều phụ nhân tranh một phu!

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu nàng.

Lúc Vệ Lạc ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt Kính Lăng đang nhìn xuống yên lặng quan sát, suy tư.

Vệ Lạc đối diện con ngươi đen láy của hắn, nhếch miệng cười, rất thật thà sờ gáy mình nói: "Hì hì, sao công tử lại nói lời ấy? Vệ Lạc cũng không có chuyện gì giấu giếm!"

Lời nàng vừa buông, công tử Kính Lăng chậm rãi thẳng người, hắn liếc Vệ Lạc một cái, quay đầu phất tay áo bỏ đi chẳng nói lời nào, cứ như vậy khuất tầm nhìn Vệ Lạc.

Vệ Lạc nhìn bóng lưng của hắn, không nhịn được tự mình sờ sờ gáy, lẩm bẩm nói: Tại sao cứ thế bỏ đi? Anh bỏ đi như thế, ngay cả chào hỏi cũng không, tôi sẽ cho rằng anh không khí phách chạy mất đấy!

Con ngươi nàng chuyển hai lần rồi cũng quay người trở về. Vừa đi Vệ Lạc vừa nghĩ ngợi: Xem ra hắn không chờ được, chắc là mấy ngày nữa, hắn sẽ có nước cờ trực tiếp đối phó ta. Ầy, hiện tại tình huống xấu nhất của ta, chính là thân nữ nhi bị phát hiện, diện mạo thật bị nhìn thấy. Lại chẳng có gì nguy hiểm đến tính mạng, mặc kệ đi!

Nàng nghĩ tới đây, lòng thấy bình thản. Lập tức nàng hát lên, gật gù đắc ý đi qua rừng đào, bước chân mềm mại như múa, tiếng ca gàn dở như vịt kêu, dưới đôi mắt thâm sâu như đêm đen xa xa nhìn chăm chú, hớn hở về phòng.

Vệ Lạc vừa về tới phòng, lập tức bận rộn.

Công tử Kính Lăng mới vừa thăng chức cho nàng, nàng hiện tại muốn chuẩn bị một chút. Đầu tiên là phân công công việc vốn của Yêu cô, còn phải an bài người đến làm công tác hậu tục cho nhóm người Việt công chúa. Đúng rồi, còn việc gì nữa nhỉ?

Thăng chức thường là sau ba ngày mới bắt đầu nhậm chức. Vệ Lạc thầm nghĩ: Ngoài ra còn phải nhanh chóng hoàn thành những công việc này, rồi vào trong núi chơi một lát.

Hai năm trước, nàng vẫn mải miết trong rừng, cũng đã săn bắt không ít thỏ và gà rừng, ngay cả chim ưng cũng từng giết hai con, nhưng mà nàng vẫn nhịn thèm, không động tới thịt của chúng. Lần này nàng phải nghĩ cách nào đó thỏa mãn khoái ăn uống mới được.

Vừa nghĩ tới đây, Vệ Lạc bỗng nhiên nuốt hai ngụm nước miếng.

Tiếp đó, nàng phát hiện nàng vẫn không thể làm như vậy. Sự tình ở đây, vẫn nên từng bước vững vàng cho tốt. Nếu như vì vậy mà có biến cố gì, thì chính là lợi bất cập hại. Cảm giác thoải mái này đã lâu chưa từng cảm nhận, vẫn nên cảm nhận một thời gian nữa rồi hãy nói sau.

(1) xuân hoa thu thực: ý chỉ quan hệ nhân quả của sự vật