Sau giờ ăn tối, thư phòng của Hoàng Hùng tại phủ đệ của Hoàng thị đang đón tiếp hai vị khách là Lý Năm và Nguyễn Minh Đăng.
Hoàng Hùng vừa rót trà mời khách vừa nói:
“Ta muốn nghe tình hình điều tra bên Tự Vệ Quân trước.
Minh Đăng nói trước đi”
Nguyễn Minh Đăng lập túc nghiêm chỉnh sắc mặt đáp lời:
“Vũ Phúc Thông, chúng ta thường gọi Vũ tổng quản, tên thật không rõ, người gốc Quan Trung.
Theo điều tra cho đến hiện tại thì đường dây của y rất rộng.
Người này có liên quan đến Huyền Kính Ty, Viên thị, Ô Giang hội, Tổ Long hội và mười mấy thế lực khác.
Vũ Phúc Thông nguyên bản là Huyền Kính Ty vòng ngoài, chẵng phải bảo hoàng cũng chưa với tới thế gia.
Hơn 20 năm trước, Huyền Kính Ty phát động một nhiệm vụ bí mật tại Trường Sa do đích thân ty trưởng khi đó là Vương Việt lãnh đạo, nội dung nhiệm vụ ban đầu ta tìm kiếm một người tên Lạc Long và một kỳ vật nào đó.
Theo như tìm hiểu của Tự Vệ Quân cho đến giờ thì bản thân Vương Việt liền là dị loại, trong lòng chỉ có nhiệm vụ, ưa thích làm theo ý riêng, không trung trinh bảo hoàng cũng chẵng nguyện ra sức hết mình cho thế gia.
Cũng bởi vậy mà thuộc cấp thân tín của hắn hầu hết đều giống như Vũ Phúc Thông, thuộc về phe thứ 3 của Huyền Kính Ty, gọi là trung lập cũng đúng, mà gọi là con bỏ cũng chẵng sai.
Nhưng cũng nhờ vậy mà bọn họ nắm giữ quyền tự do cao hơn nhiều so với 2 phe còn lại, thành viên đa số làm nhiệm vụ bên ngoài, sống hay chết không ai quan tâm.
Sau khi Lưu Chí chết, Vương Việt kháng lệnh triệu hồi của Đậu hậu, kiên trì trú tại Kinh Tương theo đuổi nhiệm vụ tới cùng.
Đến khi Lưu Hoành lên ngôi, lập tức bắt tay với đạo gia bài trừ đối lập, thế gia rút tay trơn tru nhanh gọn, phe thứ 3 của Vương Việt trở thành dê thế mạng.
Vương Việt trở về từ Kinh Tương mang theo thương thế, bị tân nhiệm ti trưởng Tả Từ đánh bại, cũng bị vứt ra khỏi cao tầng của Huyền Kính Ty, trở thành hậu phương giáo đầu.
Huyền Kính Ty đứng ở giao thời, Lưu Hoành lại tập trung hướng về phía Đậu thị và Trần thị tiến công, dẫn đến lực lượng Huyền Kính Ty tại địa phương bị rút bớt hoặc sao lạng bỏ quên.
Theo như Phạm đoàn trưởng thì Hoàng nữ sĩ khi trước chớp thời cơ, đem loại bỏ dần dần những kẻ lanh lợi, lại nâng đỡ một tên thường thường tầm trung là Vũ Phúc Thông lên làm thân tín của mình, mục đích là lợi dụng hắn để ảnh hưởng đến nguồn tin tức của Huyền Kính Ty.
Đám người năm đó theo Vương Việt vào Kinh Tương đến bây giờ chỉ còn 2 người, 1 là Vũ Phúc Thông, 1 người gọi Chu Tử đang nằm trong nhà lao của chúng ta.
Lại nói Vũ Phúc Thông, nhờ có Hoàng nữ sĩ và lúc sau là Tự Vệ Quân phối hợp nên hắn tuồn ra ngoài được rất nhiều tin tức có giá trị cho Huyền Kính Ty.
Nhưng bởi vì phái hệ có khác nên dẫu lập công liên tục vẫn mãi là nhân viên quèn, ngay cả danh sách Địa Sát cũng không leo lên được.
Vũ Phúc Thông vẫn luôn cho rằng trưởng quan của hắn, chính là Kinh Tương thống lĩnh tiền nhiệm, hiện thời Dự Nhữ thống lĩnh, Thiên Lao Tinh Lý Thông, cướp công lao và thành quả của hắn.
Lúc Lý Thông dời qua Dự Nhữ từng có ý mời Vũ Phúc Thông cùng đầu nhập vào Viên thị, Vũ Phúc Thông từ chối, nhưng sau đó lại thông qua tay chân trong thương đội của Đông Hải Thương Minh bí mật liên lạc với Viên gia nhị công tử Viên Thuật.
Theo như hồ sơ chứng mà Tự Vệ Quân tịch thu được hôm nay, Vũ Phúc Thông đã nhiều lần tiến hành hợp tác với Viên Thuật, chủ yếu là trên lĩnh vực kỹ thuật và kinh thương, một số kỹ thuật bề nổi của liên minh mà minh chủ dâng tặng cho Lưu Hoành trước đây đều được sao cho Viên Thuật, trong đó có cả kỹ thuật in.
Đây là Phạm sư, ta, và toàn thể Tự Vệ Quân thất trách!”
Hoàng Hùng lắc đầu nói:
“Sai một lần, khôn ra một lần!
Viên Thuật người này ta hiểu, còn chưa đến nổi nào, hắn cầm kỹ thuật của chúng ta chủ yếu là để hơn thua với người trong nhà mà thôi.
Nếu là Viên Phùng hoặc Viên Thiệu đạt được mới thật sự là phiền toái!
Chỉ là có sai phải có phạt!
Sắp tới cần phải ‘nạo sông’, để tránh lòng quân trước trận bàng hoàng, ta đem án phạt dời đến sau đó!”
Nguyễn Minh Đăng trịnh trọng gật đầu tỏ ra đã hiểu, tiếp tục nói:
“Vũ Phúc Thông ăn được lợi lộc từ tay Viên Thuật bắt đầu nổi máu tham.
Hắn dần dần chuyển thành con buôn tình báo, lại đem của cải kiếm được mua chuộc dụ dỗ một đám thân tín, xen lẫn vào thương đội các nơi.
Rất may mắn, ngoài Viên Thuật thì Vũ Phúc Thông không liên hệ được ai có hứng thú với kỹ thuật của chúng ta.
Cho đến hiện giờ hắn chủ yếu là bán một chút thông tin thương nghiệp và tình hình chính luận trong trụ sở của Hội Đồng.
Kẻ mua hầu hết là các thế lực giang hồ, các thương đội Trung Nguyên, và một số thế gia vòng ngoài của liên minh chúng ta, nhưng liên hệ chặt chẽ và thường xuyên nhất vẫn là Ô Giang hội.
Lần này bí mật bắt giữ Vũ Phúc Thông...”
Lý Năm xen vào:
“Ngươi đem Vũ lão đầu tóm lại rồi?
Hắn bề nổi là Huyền Kính Ty a!
Bắt hắn làm sao ăn nói với Lưu Hoành?”
“Trước khi bị chúng ta gô cổ lão cũng nói như vậy”
Nguyễn Minh Đăng cười nói với ánh mắt vô tội liếc liếc sang Hoàng Hùng như muốn biểu đạt:
“Đây là lệnh của lãnh tụ, ta vô can!”
Hoàng Hùng ôn tồn trả lời:
“Trước Trung Thu nửa tháng Lưu Hoành tự mình thống lĩnh Tây Viên 8 doanh rời Lạc Dương vượt Hoàng Hà lên Ký Triệu, học theo Doanh Chính, Lưu Triệt ngày xưa, bắt đầu cuộc hành trình vi hành thiên hạ.
Dự trù hiện giờ đã đến Hà Gian quốc”
Lý Năm chau mày hoài nghi:
“Ta biết a!
Hôm nhận được tin, hai chúng ta còn đang ăn cơm trưa chung đây.
Có vấn đề gì sao?
Lưu Hoành trúng gió sắp ngoẻo rồi?”
Hoàng Hùng cười nói:
“Ngồi lâu trong cung ăn ngon uống sướng, ra ngoài chịu gió chịu nắng đương nhiên khó thích nghi.
Có điều cũng không cần trông chờ vào chuyện may rũi này, gần 1 năm trước gặp nhau thấy hắn sắc mặt hồng nhuận, bên cạnh lại có một đám ngự y và đạo gia thuật sĩ, chết đâu nhanh vậy được.
Nhưng, ...
Hôm qua từ chỗ Trương cô nương truyền lại tin tức vừa có người dùng 3 vạn lượng vàng thuê Hắc Sơn Trương Yến đánh lén Hàm Đan.
Nàng hỏi có phải chúng ta làm không để nàng phối hợp”
Lý Năm nhắm mắt suy ngẫm một hồi thốt lên:
“Hàn Đan Vương thị!
Điệu hổ ly sơn?”
Hoàng Hùng gật đầu:
“Dùng 3 vạn lượng vàng thử xem tình cảm của Lưu Hoành và Vương Vinh đến đâu.
Cũng không biết ai rãnh rỗi giàu chảy mỡ như vậy?!
Nhưng đây cũng là dự đoán trước, mẫu thuẫn giữa hoàng quyền và thế gia đã đến đỉnh điểm, so với cuối thời Lưu Chí càng dữ dội, đều sắp sánh ngang với thời tiền Tân Mãng.
Bất kể Trương Yến có đồng ý hay không, kẻ chủ mưu phía sau cũng không có khả năng từ bỏ ý đồ, Hà Bắc tất nhiên sinh loạn.
Lưu Hoành cho dù tỉnh táo giữ được mình ốc thì cũng không có thời gian đi quản chuyện một tên Huyền Kính Ty vòng ngoài biến mất”
Nguyễn Minh Đăng thêm vào:
“Càng quan trọng là sự kiện lần này báo hiệu thời cơ đã sắp tới.
Những sâu mọt như Vũ Phúc Thông đã hết giá trị lợi dụng, giữ lại chỉ cản chân cản tay.
Vậy nên nhân hành động ‘nạo sông’ lần này vét một lần sạch bách mới là thượng sách!”
Lý Năm gật đầu cho là phải nói:
“Xin lỗi chen ngang, mời Nguyễn phó đoàn trưởng tiếp tục”
Nguyễn Minh Đăng cười gật đầu:
“Không có gì, ta phải cảm ơn Lý tiên sinh mới đúng.
Bên ngoài góp ý thì bên trong mới tiến bộ.
Có nhiều thứ mà kẻ trong cuộc như ta chưa chắc thấy được.
Chỉ là đừng chen ngang lúc Tự Vệ Quân đang thi hành nhiệm vụ ở tiền tuyến là được, có gì đợi ngồi vào bàn như hiện giờ rồi nói.
Quay lại chủ đề, từ chỗ Vũ Phúc Thông chúng ta khui ra được khá nhiều địa chỉ liên hệ của các tổ chức khác, một bộ phận chúng ta sớm đã biết, một bộ phận chúng ta còn chưa biết.
Ta và Phạm sư bàn nhau muốn giăng một mẻ lưới hốt trọn tất cả, tránh cho bứt dây động rừng.
Nhưng ngặt nổi Tự Vệ Quân Trường Sa hiện giờ nhân thủ có chút eo hẹp, giật gấu vá vai.
Điều động nhân lực từ nơi khác quay về khả năng bứt dây động rừng, ảnh hưởng đến kế hoạch ‘nạo sông’, được không bù mất.
Cho nên đến đây muốn xin ý kiến lãnh tụ!”
Hoàng Hùng bình tĩnh thưởng trà:
“Có kế hoạch cụ thể sao?”
Nguyễn Minh Đăng lấy trong túi vãi ra một bản xấp giấy:
“Đây là danh sách cơ sở ngầm của địch.
...
Đây là danh sách những thành viên trong nội bộ Hội Đồng có liên hệ với Vũ Phúc Thông.
...
Đây là chiến thuật sơ bộ.
...
Vũ Phúc Thông bị bí mật bắt giữ khi đang cùng với người của Viên Thuật liên hệ, bọn họ ở Trường Sa chỉ có 4 cơ sở, đều bị Tự Vệ Quân mượn cớ điều tra Ô Giang hội hốt gọn.
Tạm thời sẽ không có tiếng gió lộ ra ngoài nhưng trực giác nói cho ta chuyện này giấu không được bao lâu, Vũ Phúc Thông có liên hệ với quá nhiều thế lực, chậm 1 ngày, chúng ta có khả năng để thoát một nhóm người”
Hoàng Hùng nhoẽn miệng cười:
“Vì sao không thể để chúng thoát?”
Nguyễn Minh Đăng ngẫn người, sau đó ngẫm nghĩ trầm tư một hồi nói:
“Bọn hắn trà trộn vào nội bộ liên minh không biết bao lâu, đã sớm quen thuộc phong tục của chúng ta.
Thoát được lần này thì lần sau chúng sẽ lại có cơ hội trà trộn vào lần nữa.
Bắt gọn một lần liền có thể khiến hệ thống gián điệp của kẻ địch suy yếu nghiêm trọng, sau này khó mà ảnh hưởng đến chúng ta”
Lý Năm lắc đầu nói:
“Nhà với nhà, nước với nước, lẫn nhau thông gia qua lại, lẫn nhau phái gián điệp.
Cách làm tuy khác biệt, mục địch lại tương tự.
Ngoài trừ tranh cướp tài nguyên được mất còn là để bảo toàn tự thân.
Thậm chí bảo toàn tự thân mới là mục tiêu chủ yếu.
Gián điệp là thủ đoạn quân sự, chính trị mà không phải là thủ đoạn thương nghiệp bình thường.
Cơ chế này còn đang thịnh hành chưa lỗi thời, chúng ta lúc này làm khác người chính là phạm vào chúng địch.
Chúng ta có thể an ổn sống chung với thế gia Trung Nguyên, nằm ngoài tầm ngắm của Lạc Dương là bởi đó giờ vẫn tuân theo quy tắc.
Nhân Dân Tự Vệ Quân ở trong mắt người ngoài vẫn là tư binh của Hoàng thị.
Ngay cả Hội Đồng hiện nay mặc dù có sức ảnh hưởng rộng lớn cũng không được tính là lực lượng quân chính bởi vì tiền thân của nó là Giang Nam 3 minh hội, là thương nghiệp, học vấn và giang hồ tạo dựng thành.
Phải biết ngay cả Lưu Hoành ban đầu có năng lực rữa sạch Huyền Kính Ty cũng không dám làm, chỉ mượn cớ thanh trừ dần dần để mình nắm thế chủ đạo.
Chúng ta nhất quyết rữa sạch gián điệp không khác nào Tân Mãng cải cách ruộng đất, Lưu Triệt ban thôi ân lệnh, Doanh Cừ Lương dùng ‘quân công chế’.
Doanh Cừ Lương dùng ‘quân công chế’, 6 nước phương Đông xa lánh Tần, Thương Ưởng cũng bị đẩy vào cửa tử.
Lưu Triệt ban thôi ân lệnh, chư vương hầu xa lánh hoàng quyền, tại địa phương cấu kết thế gia, để cho sức mạnh của Nho Đảng mất khống chế, từ sau Lưu Triệt đến nay không một đời Hán đế nào thoát khỏi cái bóng của thế gia, cho dù là Lưu Tú.
Tân Mãng cải cách liền khỏi phải nói, trước khi Tân Mãng cải cách, 10 cái Lưu Tú cũng đánh không lại hắn, hắn vừa cải cách thế lực liền tan rã, chúng bạn xa lánh, cuối cùng thua liên tiếp không thể đỡ”
Hoàng Hùng gật đầu công nhận giải thích của Lý Năm, hương Nguyễn Minh Đăng giơ lên 3 ngón tay:
“Thứ nhất, Vũ Phúc Thông chắc gì biết hết gián điệp của kẻ địch, hắn chỉ là một tên thấy lợi đen lòng, tâm kế bình thường, có thể bị chúng ta lừa, đồng dạng có thể bị những kẻ khác qua mặt.
Ta đoán là giờ này đã có tin cấp báo gửi đi cho Viên Thuật.
Chúng ta căn bản không có khả năng rữa một lần sạch bách, chỉ có thể chấn nhíp mà thôi.
Đã vậy thì không cần phải quá mức đặt nặng việc tóm gọn làm gì cho nhọc công còn nguy hiểm.
Thứ hai, trên đời này còn chưa có bức tường nào kín kẽ không chỗ hở, bên trong chúng ta có gián điệp của kẻ địch, trong lòng kẻ địch cũng có cán viên của chúng ta, lẫn nhau đều biết rõ điều này không thể tránh khỏi
Nếu như chúng ta quyết tâm muốn rữa sạch chính mình thì sẽ dẫn đến 2 hệ lụy xấu, đó là chúng ta sau đó sinh ra chủ quan lờ là, còn kẻ địch thì đối với chúng ta nghi kỵ không thôi và luôn tìm cách gian trá hơn để phá hoại.
Thậm chí chính hành động này của chúng ta thúc đẩy bọn họ liên kết chống lại chúng ta.
Cho nên chi bằng nhắm một con mở một con, kiểm soát là được, đừng làm quá tuyệt, vừa có thể luôn luôn nhắc nhỡ bản thân chúng ta cẩn trọng, vừa có thể hòa nhập vào thời thế, tránh biến mình thành công địch.
Thứ ba, sắp tới cần tập trung ‘nạo sông’, mục tiêu là Ô Giang hội.
Đây mới là mối họa sát sườn của chúng ta.
Đừng bận tâm rồng rắn núi rừng xa xăm làm gì, đi bước nào ổn bước đó mới là chính đạo.
Đương nhiên, nếu Vũ Phúc Thông đã bại lộ mà chúng ta còn không có hành động nào thì cũng quá mức khác thường”
Hoàng Hùng cầm lên xấp giấy, chỉ mất vài giây để lướt qua một tờ, chẵng bao lâu thì thả xuống, hướng Nguyễn Minh Đăng nói:
“Giám sát những thành viên Hội Đồng có liên quan, thu thập hết thảy chứng cứ phạm tội, chỉnh hợp lại giao cho ta.
Việc này Tự Vệ Quân giải quyết không ổn thỏa, có chút biểu hiện dùng đao kiếm ép bút nghiên, sẽ làm định hướng của Hội Đồng dần dần lệch lạc.
Về phần nanh vuốt gián điệp ngầm của các thế lực ngoại lai ở Trường Sa thì anh về bàn thêm với Phạm đoàn trưởng, khi nào có kế hoạch cụ thể thì chúng ta cùng bàn luận lại.
Việc này không có gì phải gấp gáp, bởi vì phương châm không phải tóm gọn diệt tận mà là đánh một phần, thả một phần và ...
Liên hệ một phần!
Các thế lực bên ngoài ăn món ăn sẵn đã quen, một khi Vũ Phúc Thông rơi đài thì bọn họ sẽ tìm cách dựng nên một Vũ Phúc Thông thứ hai.
Chúng ta không có khả năng cứ canh chừng, siết chặt mãi được.
Chẵng bằng chúng ta tự chế tạo một Vũ Phúc Thông thứ hai”
Lời nói của Hoàng Hùng đưa Nguyễn Minh Đăng rơi vào suy ngẫm, trong lúc đó thì Lý Năm lại bật cười:
“Xì hà hà!
Công tử thật là đen!
Vậy mà tự mình công khai ghi giá bán đồ nhà!”
Hoàng Hùng uống hết chén trà, vừa pha chén mới vừa nói:
“Việc này tạm xong, còn lại đợi mai có mặt thêm Phạm đoàn trưởng lại bàn tiếp.
Nguyễn Minh Đăng, anh có thể đi về nghĩ ngơi chuẫn bị”
Tiếng bước chân của Nguyễn Minh Đăng còn chưa rời xa thì Lý Năm đã lớn giọng nói bâng quơ:
“Hồi chiều này ta đưa đám người nhóc Nguyễn về trại thu xếp hành lý, lúc quay về thành thấy có nhiều kỵ binh đưa tin mang theo đặc lệnh của thành viên Hội Đồng rời đi Trường Sa chạy về quân cảng phía Tây.
Không biết là có chuyện lớn gì xảy ra?”
Hoàng Hùng thản nhiên nói:
“Không chỉ phía Tây, bên Đông cảng cũng có thuyền nhanh xuôi dòng đi Dương Châu.
Thành viên của Hội Đồng sắp sửa chia đều nam nữ”
Lý Năm tròn mắt:
“Nha!
Đám này đột nhiên thay đổi tính nết?”
Hoàng Hùng bình đạm, vừa nâng chén trà tỏa hương thơm ngát vừa đem nguồn căn sự việc giảng giải vắn tắt.
Lý Năm nghe xong chau mày:
“Bọn họ bị tình thế ép buộc mà ra sách lược này, chỉ sợ lúc sau sẽ hối hận muốn thay đổi.
Đến lúc đó khả năng muốn xảy ra rối loạn”
Hoàng Hùng lắc đầu nói:
“Sự việc gì cũng cần phải đi từng bước, sao có thể ngay từ đầu liền bắt người bảo thủ chuyển hẵn sang cởi mỡ khoáng đạt được.
Diễn biến như vậy đã rất tốt, không có khả năng cầu toàn ngay từ lúc đầu.
Vả lại, thể chế chính trị của chúng ta quá mới lạ, chúng ta là người tiên phong lội nước qua sông, mỗi một bước đi đều có thể ẩn chứa hiểm nguy kéo chúng ta sâu vào bùn lầy.
Đưa đại biểu nữ vào Hội Đồng chỉ là phép thử trong vô vàn phép thử, không cần thiết phải quá mức ưu tiên chu toàn, tránh bị lún sâu vào bùn lầy rút chân ra không được”
Lý Năm nhấp trà, trầm ngâm một hồi nói:
“Ban đầu ta cho rằng công tử đưa đại biểu nữ vào Hội Đồng là để phân hóa suy yếu tư tưởng cố hữu của đám lão đầu bảo thủ.
Nhưng về đây được mấy tháng, nhìn thấy phong trào ‘nữ nhi tự cường’ ngày một lớn mạnh, càng tiếp xúc nhiều với phụ nữ trong các lĩnh vực thì ta càng thấy được nhiều điểm ưu tú ở họ mà người nam đa phần khuyết thiếu.
Ví như năng lực cảm thông, sẵn sàng chia sẽ và dễ dàng khiến người khác cảm thấy thân quen gần gũi, nó thể hiện rõ nét ở những nữ chủ tiệm, nữ phục vụ viên và nữ hỗ trợ viên tại trại cải tạo.
Đặc điểm này ở người nam cũng có nhưng hiếm hơn nữ rất nhiều, hầu như chỉ xuất hiện ở những người có bề ngoài tuấn tú và cách ăn nói theo kiểu thư sinh lịch thiệp, chứ không giống kiểu trời sinh ra thì có như phụ nữ.
Hiển nhiên người nam cũng có những đặc điểm vượt trội hơn nữ nhân, không, phải nói là mỗi phái đều có điểm mạnh và điểm yếu.
Sự kết hợp của cả hai phái mới có thể tạo nên một bức tranh hoàn mỹ”
Hoàng Hùng gật gù nói:
“Sâu sắc!
Không uổng công cứ 2, 3 bữa lại kéo Đinh ca đi coi mắt một lần!”
Lý Năm: “...”
Hoàng Hùng giọng tỉnh bơ nhắc nhở:
“Đã đi xa.
Nói chuyện chính đi.
Đến đây giờ này hẵn không phải để uống chùa nước trà a?”