Một lần nữa, Tả đạo nhân hóa thân kỳ đà ngăn cản ‘cuộc vui hỉ mũi’ của Lưu Hoành:
“Bệ hạ!
Tên tuy đẹp nhưng không thành quân thì cũng như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Thế gia sao có thể ngồi nhìn bệ hạ xây dựng quân đội riêng.
Còn có Viên Phùng …”
Nói tới đây, hắn hít một hơi sâu khoan khoái quay sang nhìn Hoàng Hùng cười:
“Hoàng Thị Lang dùng đủ mưu kế khất nợ Viên Phùng.
Bây giờ chúng ta lại có tiền thành lập quân đội.
Ai không biết việc binh là hao phí tiền của nhất!
Đến lúc đó Viên Phùng tìm tới hỏi, Hoàng Thị Lang phải trả lời thế nào đây?
Không khéo thì mất mặt bệ hạ, lại còn phải mang danh lừa gạt thất tín!”
Hoàng Hùng bật cười:
“Đạo trưởng quả là cương trực thẳng tính.
Tấm gương dũng cảm của đạo trưởng để cho Hoàng Hùng nể sợ!”
Lưu Hoành cũng có chút bực mình ra mặt, nếu mà có Trương Nhượng, Triệu Trung ở đây thì đã chỉ mặt lão tặc râu bạc kia mà chữi đổng phạm thượng.
Trong khi Lưu Hoành đang tự nhũ rằng lần sau phải kéo ‘a phụ, a mẫu’ đến tọa trấn bên cạnh mình, tránh cho một số kẻ ngông cuồng làm càn,
Hoàng Hùng đã thay thế hắn đối đáp với Tả đạo nhân:
“Vấn đề của đạo trưởng kỳ thực đã sớm được giải quyết.
Bệ hạ có thể bao dung Viên thị trong việc in ấn, tự nhiên cũng có thể tạm nhân nhượng kẻ ngông cuồng để thành việc lớn tương lai”
Nói đến đây, Hoàng Hùng quay sang Lưu Hoành, chắp tay xin ý kiến.
Lưu Hoành cực kỳ hài lòng gật đầu cười, cảm thấy tiểu tử này rất phải phép, đã thông minh lại biết chừa chổ cho mình ‘hiển thánh’, không giống như lão đầu râu bạc kia, chỉ biết moi móc đâm chọt lung tung:
“Trẫm quyết định Tây Viên quân có 8 Giáo Úy và 1 Trung Lang Tướng.
Ngụ ý chinh chiến 8 phương, để cho trăm nước triều bái Trung Nguyên.
Trung Lang Tướng đã có nhân tuyển, là Kiển Thạc.
8 Giáo Úy thì chưa quyết định, nhưng có thể cho Viên thị mấy ghế”
Lưu Hoành vừa dứt lời thì Hoàng Hùng liền nhanh nhảu hô to anh minh:
“Như vậy chẵng những có thể dùng Viên thị làm bia đỡ đạn, còn có thể để Viên Phùng tình nguyện xuất tiền nuôi quân.
Thậm chí chỉ cần thao tác ổn thỏa thì số nợ trước kia cũng có thể xí xóa.
Đây chính là mấy chục triệu tiền nha!
Một kế của bệ hạ hơn xa nhà thần cày cuốc cả năm”
Lưu Hoành vừa nghe thế liền bật cười khoái tra, sau đó lập tức bị Tả đạo nhân dội nước lạnh:
“Hớ!
Hoàng Thị Lang chớ bị tiền làm mờ mắt.
Viên Phùng cũng không phải dạng vừa.
Muốn để hắn cam tâm tình nguyện xuất lực trợ giúp thì chúng ta phải cho hắn thấy lợi ích thực tế.
Bần đạo cảm thấy bằng vào môn võ công sư tử ngoạm của hắn, không chìa ra 4-5 ghế thì khó mà vừa lòng Viên Phùng.
Có 4-5 ghế trong tay Viên thị thì Tây Viên còn là quân đội của bệ hạ sao?
Kiển Thạc mặc dù võ dũng nhưng suy cho cùng cũng là tên hoạn quan, có thể trấn áp được một bầy lang sói thế gia sao?”
Lưu Hoành lần nữa đến ngưỡng tới hạn, mặt bắt đầu có chút đỏ, xen lẫn giữa xấu hổ và tức giận, tựa như núi lửa sắp bùng nổ.
Nếu đem Triệu Trung, Trương Nhượng thay vào chỗ Hoàng Hùng thì Tả đạo nhân không chết cũng bị lột một lớp da.
Đó là vì Triệu Trung, Trương Nhượng là thái giám, mặc dù đôi lúc có thể ngã nghiêng một chút vì bị tiền che mờ mắt, hoặc vì ngu ngốc trót lầm, nhưng đến cuối cùng thì vẫn không thể tách rời Lưu Hoành,
Hoàng đế chết thì hoạn quan vong!
Kẻ duy nhất sống sót sau khi Lưu Chí lìa đời là Tào Tiết, và kết cục của tên này như thế nào thì Triệu Trung và Trương Nhượng hiểu quá rõ.
Thế nhưng Hoàng Hùng thì khác hẵn với đám hoạn quan, hơn nữa tiểu tử này còn có thế lực khá mạnh sau lưng, đủ để khiến Lưu Hoành nghi kỵ.
Bất kể Lưu Hoành bày tỏ ra bao nhiêu tin yêu, bao nhiêu trọng dụng, giao cho bao nhiêu việc bí mật quan trọng, thì đó cũng chỉ là biểu hiện nhất thời mà thôi, là thủ đoạn dùng người kẻ đế vương, những kẻ mang trong mình trái tim máu lạnh nhất, đủ lạnh để chém cha mẹ, chặt anh em, tàn sát trăm ngàn vạn người, chứ nói chi đến 1 tên cận thần.
Không có Tả đạo nhân kiềm hãm, ganh ghét thì sớm muộn Hoàng Hùng cũng trở thành nổi lo trong lòng Lưu Hoành.
Vậy nên Hoàng Hùng quyết tâm muốn để Tả đạo nhân tiếp tục làm cái gai trong mắt Lưu Hoành cho đến khi bản thân mình đạt thành mục đích, mang cờ ấn quay lại phương nam.
Giống như lần này, gặp Lưu Hoành sắp nổi đóa, Hoàng Hùng lập tức hỗ trợ tưới nước dập lửa:
“Đạo trưởng nói vậy sai rồi!
Bệ hạ anh minh thần võ, há có thể để Viên thị làm càn.
Kiển Thường Thị dũng mãnh hơn người, tư thế oai hùng không thua sư thúc Lô Tử Kiền của ta.
Chúng ta chỉ cần thao tác thỏa đáng, để cho 8 vị giáo úy đều là người trẻ tuổi, ít kinh nghiệm xa trường, thì hiễn nhiên không có kẻ dám làm điều càn quấy”
Tả đạo nhân cười lạnh:
“Con cháu thế gia đều trãi qua ăn học đàng hoàng, cả ngày treo cửa miệng câu khinh thường hoạn quan, sao có thể chịu phục Kiển Thạc?
Vả lại nhân tuyển đã cho Viên Phùng, đương nhiên không thể chỉ riêng do chúng ta chỉ định, cần hắn gật đầu mới được.
Hoàng Thị Lang nói thao tác thỏa đáng là thao tác thế nào?”
Hoàng Hùng cười nhẹ đáp:
“Kiển Thường Thị là cận thần bên cạnh bệ hạ.
Huống hồ bệ hạ cũng đã nói rồi, người thủ lĩnh của Tây Viên sẽ là 1 Trung Lang Tướng.
Đến lúc đó Kiển Thường Thị không chỉ là 1 trong 10 Thường Thị, mà còn là 1 Trung Lang Tướng, cho dù là Đại Tướng Quân, Thái Úy đều không thể trực tiếp mặt nặng mày nhẹ với hắn.
Mà trước đây thật lâu thì bệ hạ đã bố cục cho hôm nay rồi.
Chính là sự việc Tào Mạnh Đức đánh chú của Kiển Trung Lang Tướng.
Bây giờ Hoàng Hùng ngẫm lại mới thấy đây thật là dịu kế tuyệt luân, chỉ có người có tầm nhìn xa trông rộng, bố cục đuổi sao bắt trăng mới có thể làm ra …”
Thuận miệng tâng bốc Lưu Hoành một phát êm đẹp, Hoàng Hùng lại nói tiếp:
“Lần ấy không chỉ che mắt thế gia, thuận lợi đem Tào Mạnh Đức đưa vào Huyền Kính Ty,
Còn có thể tạo giả tượng rằng bệ hạ đã nhún nhường một bước, gián tiếp đưa Kiển Trung Lang Tướng lên vị trí có lợi của người bị hại.
Bây giờ Tây Viên mới thành lập, Kiển Trung Lang Tướng tất nhiên phải tạo uy thế.
Kẻ nào dám cả gan gây sự thì Kiển Trung Lang hoàn toàn có thể thẳng tay trừng phạt, cùng lắm thì lấy sự kiện ‘người bị hại’ trước kia để triệt tiêu ảnh hưởng.
Tình hình thiên hạ sắp không ổn định, Viên thị sẽ không vì việc này mà làm khó chúng ta, những thế gia khác càng nên chăm chú tự vệ, cẩn thận Trương Giác đốt nhà họ, nào có thời gian đi sâu vào việc này, chỉ cần có cái cớ cho họ xuống thang là được.
Càng đáng mừng là …”
Hoàng Hùng tiếp tục ném ra một quả tâng bốc, nhưng không chỉ vì để hạ hỏa của Lưu Hoành, mà còn để làm nổi bật ‘trí tuệ’ của Lưu Hoành, giảm bớt chú ý vào mình:
“Phía trên Tào Mạnh Đức có một người đánh cờ cao siêu hơn nhiều so với Viên Phùng!
Họ Viên vẫn nghĩ rằng Tào Mạnh Đức là người của hắn, là thành viên trung thành của phe thế gia, thậm chí còn hả hê vì thu phục được Vương Việt.
Kỳ thực đâu biết rằng kẻ thay thế vị trí Thiên Cương Tinh của Vương Việt chính là Tào Mạnh Đức.
Địa vị của Tào Mạnh Đức cực kỳ vi dịu,
Không chỉ là ngôi sao sáng trong thế hệ trẻ tuổi đương thời,
Cũng tính là thân thiết với anh em Viện Thiệu, Viên Thuật, thậm chí có thể nói là người theo đuổi, nửa gia tướng,
Mà lại không hoàn toàn là người nhà họ Viên bởi vì Tào thị nói cho cùng cũng là hậu nhân của Phí Đình Hầu (hoạn quan Tào Đằng).
Viên thị mặc dù muốn chen chân vào nắm quyền kiểm soát Tây Viên nhưng cũng không thể quá trương dương lộ liễu, để những thế gia khác nghi kỵ.
Tào Tháo sẽ là một tuyển chọn tuyệt vời cho Viên Phùng!”
Nói đến đây, Hoàng Hùng nhìn thẳng vào mắt Tả đạo nhân nói:
“Tả đạo trưởng,
Ngài nói xem tài nghệ đánh cờ của người nắm giữ quân cờ Tào Mạnh Đức này cao hay là không?”
Không chỉ Tả đạo nhân á khẩu chưa biết trả lời ra sao mà đến cả Lưu Hoành cũng choáng váng nghĩ bụng:
“Ta trâu bò như vậy sao????
Á đ…
Ta thật đúng là mưu sâu kế hiểm, …
À không,
Anh minh thần võ!!!
Thật đúng là vô tình cắm liễu, liễu xanh um a!
Xem ra khí vận của trẫm cũng không thua gì Quang Vũ ngày trước.
Ahahahaha!!!”
Càng nghĩ, Lưu Hoành càng sảng khoái, càng lâng lâng như kẻ trên mây,
Không những quẳng hết bao nhiêu muộn phiền mà Tả đạo nhân vừa gây ra cho hắn,
Mà còn dâng trào tự tin, đem hết công lao quy về bản thân, quy về thiên mệnh, hoàn toàn ngó lơ người phát hiện kế này là Hoàng Hùng,
Nếu không có Hoàng Hùng thì Lưu Hoành cũng tắc tị đâu biết đối đáp thế nào với Tả đạo nhân, đâu biết thao tác ra sao cho vừa lòng Viên Phùng.
Có đôi lúc, cơ hội nằm sờ sờ trước mắt muôn người nhưng chỉ có vài người có thể nhìn thấy mà bước tới nắm bắt,
Đám còn lại đợi mãi về sau mới bắt đâu hối tiếc than vãn, thậm chí có kẻ còn suy nghĩ ác ý cực đoan, cảm thấy những người có tầm nhìn, biết nắm bắt cơ hội kia chỉ là may mắn chứ không có gì ghê gớm.
Nhóm người thứ 2 cũng không phải thất bại hoàn toàn, cơ hội trên đời đầy rẫy, mỗi lần vấp ngã lại khôn một lần, kiên trì cố gắng đi tiếp thì tất nhiên cũng sẽ tìm được nơi chốn của bản thân.
Thế nhưng những kẻ rơi vào vòng luẫn quẫn của cảm xúc, hết ganh tỵ lại thù hằn, hết ca cẩm khó khăn của bản thân lại khinh thường năng lực của người khác, thì mãi mãi sẽ chỉ thuộc về nhóm thứ 2, mãi mãi cà lơ phất phơ mà không bao giờ vươn lên được nhóm thứ 1.
Cảnh giới trí tuệ giữa Hoàng Hùng và Lưu Hoành phân tách ở chỗ này.
Lưu Hoành không phải không thông minh, thậm chí nhiều lúc chính Hoàng Hùng cũng sợ hắn thật mà không phải diễn trò,
Chỉ là Lưu Hoành bị tính cách ảnh hưởng, thiếu khuyết sự tĩnh táo mà thôi.
Tả đạo nhân thì mưu trí thiên lệch, chỉ số thông minh không thấp, nhưng năng lực nhìn mặt đoán ý quá kém cỏi, tựa như Ô Vũ từng nói là thông minh cảm xúc kém, EQ chỉ đáng ngậm miệng mà nghe lại còn thích ăn to nói lớn:
“Tào Tháo thì cũng tạm được đi.
Vậy còn 3-4 vị trí khác thì sao?
Tào Tháo chân đạp 2 thuyền, nguồn gốc từ hoạn quan.
Một khi hắn lĩnh một chức Giáo Uy trong Tây Viên thì đám thế gia có lẽ sẽ ngu ngốc cười thầm trong tối, nhưng ngoài sáng thì vẫn sẽ lấy cớ Tào Tháo có nguồn gốc từ hoạn quan để chiếm thêm vị trí trong Tây Viên.
Vòng đi vòng lại thì thế lực của bọn họ trong Tây Viên vẫn sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Bệ hạ cần Tây Viên trở thành cánh tay của mình, đâu thể để nó sơ cứng khó dùng!”
Hoàng Hùng cười lắc đầu:
“Tại mặt sáng thì Tào Mạnh Đức không phải người của thế gia, nhưng đồng dạng cũng không phải người của chúng ta.
Hắn thậm chí từng đánh mặt Kiển Trung Lang Tướng, công khai trách tội chú của Kiển Trung Lang, dùng hình giữa ban ngày ban mặt.
Phong tục hiện nay lấy Trung Hiếu làm đầu, mối thù này đã miễn cưỡng tính là không đội trời chung.
Bệ hạ giao trọng trách thống lĩnh Tây Viên cho Kiển Trung Lang Tướng, tự nhiên cũng hóa giải vấn đề mà đạo trưởng đưa ra.
Không những thế, trong mắt các thế gia khác thì chính Viên thị sẽ trở thành thế lực sau lưng Tào Mạnh Đức, trở thành khiên đở tên cho chúng ta, thậm chí phải nhún nhường cầu cạnh bệ hạ để tìm kiếm đồng minh, cân bằng thế cờ.
Hoàng Hùng xem chừng Tả đạo trưởng cần hướng về phía bệ hạ để học tập đánh cờ nhiều hơn”
Tả đạo nhân bị nói móc thì bực tức thốt lên:
“Một tên Tào Tháo mà thôi.
Có quan trọng đến mức để cho Viên Phùng cầu cạnh chúng ta sao?”
Hoàng Hùng bật cười không đáp mà quay về phía Lưu Hoành, chắp tay im lặng, bởi vì thông qua thiên phú ‘6 giác thông tuệ’ của mình, Hoàng Hùng phát hiện những biểu cảm trên mặt Lưu Hoành cho thấy hắn đã có ý tưởng.
Quả nhiên Lưu Hoành lập tức nói:
“Đạo trưởng,
Tào Tháo dù gì cũng là Thiên Cương Tinh thay chỗ cho Hạ Lan Kiếm Thánh, đối thủ củ của đạo trưởng.
Ngài có cần phải hạ thấp hắn như vậy sao?”
Tả đạo nhân đang trừng Hoàng Hùng, nghe vậy quay sang thấy Lưu Hoành cười híp mắt nhìn mình thì đống mồ hôi đã đông lúc nãy bổng nhiên có dấu hiệu tan rã, nuốt nước bọt nói:
“Bần đạo chỉ là nghĩ gì nói nấy.
Sự việc trọng đại, không thể khinh xuất.
Bệ hạ lượng thứ”
Lưu Hoành cười hỏi:
“Nếu đạo trưởng cho rằng Tào Tháo không đủ,
Vậy thêm hai Viên hẵn là đủ đi?!”
Tả đạo nhân hít sâu một hơi, cảm thấy lời khuyên của Hoàng Hùng về việc học đánh cờ với Lưu Hoành dường như cũng có lý.
Chỉ là hắn chưa kịp nói năng thì Hoàng Hùng đã lần nữa cướp tiên cơ:
“Dịu kế của bệ hạ nhiều như sao trời, để cho thần kính sợ không thôi.
Viên Thiệu và Viên Thuật chính là bảo bối trong tim gan của Viên Phùng và cả Viên thị.
Thế nhưng cả hai đều có chút cà lơ phất phơ, chức vụ trong triều hiện giờ còn thấp hơn so với Tào Mạnh Đức, cực kỳ cần cơ hội mài dũa nắm quyền.
Dùng 2 trong số 8 vị trí Giáo Úy để khiến Viên Phùng cam tâm tình nguyện làm bia đỡ tên, ủng hộ chúng ta hết mình.
Quả nhiên là tuyệt dịu vô cùng, bỏ nắm thóc nhỏ mà bắt được chim ưng.
Càng hơn thế, anh em họ Viên xưa nay bất hòa, Viên Thuật thậm chí nhiều lần công khai chữi mắng Viên Thiệu, hô hào không đội trời chung.
Hai kẻ này mà vào Tây Viên thì bệ hạ thậm chí không cần lo lắng việc Viên thị liên cướp đoạt binh quyền
Bởi vì bản thân anh em họ Viên đã đủ để tự đánh vỡ đầu nhau rồi,
Nào còn sức mà ngáng chân chúng ta?!”
Lưu Hoành nghe thế lại lâng lâng, bắt đầu nói mấy lời khiêm tốn, nhưng bộ mặt thì hiện rõ 5 chữ: “Trẫm vô song vô đối”
Tả đạo nhân còn đang muốn nói gì thì Lưu Hoành quyết định chặn họng trước:
“Hôm nay tạm thời như vậy đi.
Trẫm mệt rồi.
Hoàng ái khanh về suy nghĩ kế hoạch, sớm ngày trình lên cho trẫm xem xét chuẫn duyệt.
Trương Giác không biết lúc nào sẽ nổi can qua, trẫm cần Tây Viên nhanh chóng tạo lập, miễn cho đến lúc lửa cháy lan khắp thiên hạ mà chỉ có thể trông chờ vào đám lang sói thế gia và đám quân võ già đầu bảo thủ”
“Thần tuân chỉ”
Nhìn Hoàng Hùng rời đi, Tả đạo nhân cũng thở dài cáo lui.
Hoàng Hùng vốn muốn thư thả 5-7 ngày, nào ngờ vừa an tĩnh được 2 ngày thì nhận được tin tức của Trương Ninh Nhi từ Trác Lộc, báo rằng Trương Giác dự định tháng 9 lập đàn về trời, cũng tức là khởi nghĩa Thái Bình tất nhiên sẽ sớm đến thôi.
Nhận được tin ấy, Hoàng Hùng than tiếc một lúc, nhưng cũng không viết thư khuyên nhũ như lời Trương Ninh Nhi biểu đạt.
Những lời cần khuyên đều đã sớm khuyên rồi.
Hắn chỉ có thể cứu người muốn sống, còn người muốn chết thì trời cứu cũng không được.
“Người không vì mình, trời tru đất diệt” chính là như vậy.
Ngay hôm sau, Lưu Hoành liền nhận được bản kế hoạch của Hoàng Hùng, sau một hồi chỉnh sửa vãi sơ suất nhỏ dưới sự ‘giúp sức’ của Tả đạo nhân và ‘trí tuệ tuyệt luân’ của Lưu Hoành thì kế hoạch Tây Viên cũng chính thức được công bố, tạo rã một gợn sóng không nhỏ trước cơn bão Thái Bình.
Chỉ có điều là Lưu Hoành cũng sẽ không hoàn toàn được như ý, bởi vì thế gia, bao gồm cả Viên thị cũng đang ngấm ngầm hợp mưu suốt một năm qua để tạo dựng nên một cơn sóng còn cao lớn hơn Tây Viên, thậm chí đủ để tác động tới cơn bão Thái Bình.
- ---------
“Tự cao, tự đại, ham địa vị, hay lên mặt.
Ưa người ta tâng bốc mình, khen ngợi mình.
Ưa sai khiến người khác.
Hễ làm được việc gì hơi thành công thì khoe khoang vênh váo, cho ai cũng không bằng mình.
Không thèm học hỏi quần chúng, không muốn cho người ta phê bình.
Việc gì cũng muốn làm thầy người khác”
- Dẫn lời Hồ Chí Minh, trích từ Báo Hậu Giang, bài viết [Bác Hồ nói về “bệnh kiêu ngạo, hiếu danh, óc lãnh tụ” của cán bộ]