Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới

Chương 3: Gặp Lại Cố Nhân...




Lão Quân vừa bước ra khỏi Lăng Tiêu bảo điện thì điều đầu tiên đập vào mắt lão là cảnh tượng ông bạn già Hoàng Quy lão nhân đang ngồi dựa cột mà tu rượu ừng ực và hình như lão cũng đang chọc ghẹo một số cô tiên nữ vừa từ bên trong Linh Tiêu điện đi ra.

Những giọt rượu lão tu vẫn còn đọng lại từng giọt trên bộ râu dê đã bạc màu của lão, nhìn lại thì thật là mất đi một hình tượng một vị tiên nhân cốt cách đạo mạo trong mắt khá nhiều người.

Lão Quân thấy cảnh tượng đó thì sững người há hốc mồm, còn về hai đứa đồng tử của lão thì đưa tay che miệng mà cười hả hê, thấy vậy Lão Quân liền bảo hai đứa đồng tử kia quay về Đâu Suất cung.

Hoàng Quy lão nhân đang phê thì bất giác nhìn thấy Lão Quân vừa ra từ Lăng Tiêu điện cùng với vẻ mặt sững sờ, lão ta cũng nhanh chóng liền đẩy một tên lính canh cổng thiên đình vì say rượu mà đang gối đầu lên đùi lão mà ngất khiến hắn giật mình mở mắt, rồi sau đó lão mới đứng lên hướng về phía Lão Quân mà cười trừ vì lý do là chính lão đã chuốc say hắn mà không chỉ một mình hắn mà ba tên lính canh còn lại cũng bị lão chuốc say còn đang ngả nghiêng hết lên mà ngủ vì trận say bí tỉ này còn hai ả tiên nữ kia thì khi thấy Lão Quân bước ra cũng giật mình mà mau chóng chuồn đi, Hoàng đại tiên gãi đầu cười trừ:

- Hề hề, huynh đài đừng cười chê ta, huynh biết tính cách của ta như thế nào mà, thôi ta vào vấn đề chính, vậy tên nhóc Ngọc Hoàng kia quyết như thế nào??? Có theo ý của huynh không???

Lão Quân chưa kịp nói thì bỗng từ phía xa đằng sau lưng hai lão tiên đang bay tới một bóng ảnh cao lớn với khôi giáp bóng loáng, một tay hắn cầm theo tam tiêm thương nhìn qua thì người này vô cùng uy dũng thiện chiến, bay theo kẻ đó còn có một con chó với bộ lông vàng và đó chính là Hạo Thiên Khuyển, còn người bay tới không ai khác đó chính là Nhị Lang Chân Quân Dương Tiễn.

Hắn vừa hạ xuống cổng thiên đình thì vừa hay thấy bốn tên lính canh cổng đều đã say mèm như bị ai đó chuốc rượu mà đứng không cả vững.

Vốn không muốn dây dưa gì với ông bác Ngọc Hoàng nhưng sẵn tiện trong người đang nóng thì hắn liền nổi cơn tam bành nhưng khác ở đây, hắn không hề quát tháo như bao vị thần tiên đang giận dữ khác mà hắn dùng đến hành động.

Hắn liền nhấc chân trái lên rồi dậm xuống và một trận cuồng phong với quy mô nhỏ nhưng uy lực lại vô cùng khủng khiếp đã khiến cho bốn tên lính canh phế vật đang trong cơn mê man giật mình mà tỉnh giấc mộng.

Cả bốn thằng đều tỏ vẻ vô cùng giận dữ, tay đang lăm lăm cầm chắc ngọn giáo đang định xông lên để xiên chết mẹ cái thằng bố láo mất dạy nào thì đen đủi quá, cả bốn tên lại bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Dương Tiễn đang đứng trước mặt khiến cho cả lũ liền cụp cái pha xuống mà giấu đi cơn giận dữ và chỉ biết cười ngượng, Dương Tiễn thấy cả bốn tên đang hùng hổ thì bị cụt hứng mà đều co vòi lại, Dương Tiễn nhếch mép cười khinh:

- Sao vậy, bốn tên phế vật các ngươi định bắt ta hả??? Được thôi, cả bốn tên các ngươi lên đi!!!! Ta sẽ chiều!!!!

Bốn gã lính đang tỏ vẻ lúng túng thì đột nhiên ba gã như có thâm niên liền lùi bước về phía sau và ở phía sau cả ba tên đó liền giơ chân đạp vào tên lính mới đang đứng trước và khiến hắn bất ngờ bị tiến lên phía trước, điều này đã làm cho hắn suýt ngã dúi dụi, lúc này chỉ cần nhìn qua thôi thì cũng có thể biết được hắn là tên thấp cổ bé họng nhất trong bốn tên và ba tên cấp cao hơn muốn hắn tiến lên để nộp mạng.

Tên lính lúc này mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào, hắn chỉ dám ấp úng nói nửa lời không thành tiếng:

- Dương Tiễn chân quân... đại nhân, xin ngài hãy tha cho bọn tiểu nhân một con đường sống.....

Dương Tiễn cười khinh:

- Ta tưởng bốn tên phế vật các ngươi chán sống rồi chứ, thôi cút hết đi, đừng để cho ta phải bắt gặp lũ phế vật các ngươi thêm một lần nữa... Còn không mau cút, hay lại để ta đổi ý!!!

Cả bốn tên đồng thanh nhưng lời nói lại lí nha lí nhí nói không ra hơi:

- Dạ đám tiểu nhân xin cút ạ!!!

Chờ bọn lính đi xong Dương Tiễn liền tiến về phía Lăng Tiêu điện thì hắn lại gặp hai người Lão Quân và Hoàng Quy thì liền tiến tới mà chắp tay tham kiến cả hai, bỗng Hạo Thiên khuyển nhìn Hoàng Quy lão nhân thì sủa lên, nhe nanh và gầm gừ lão như kẻ thù, thấy vậy Nhị Lang liền quay sang trừng mắt thì nó mới im, còn Nhị Lang đối với hai vị thì không giống như với đám lính kia, hắn liền chắp tay rồi hành lễ:

- Dương Tiễn xin bái kiến hai vị tiền bối!!!!

Lão Quân liền xua xua tay rồi nói:

- Nhị Lang, ngươi đã đến rồi thì không nên ở đây lâu, ngươi mau vào trong đi, Ngọc Hoàng đang chờ ngươi đó!!!

Dương Tiễn cũng gật gật đầu rồi đáp lại: