Lạc Sở nhíu mày khẽ mở mắt khi những tia nắng sớm le lói chiếu vào phòng. Hương hoa phong lữ vẫn lan tỏa đâu đó quanh mũi cô. Đặt tay lên môi, nơi mà đêm qua cô đã nếm trải một mùi vị khó quên. Lạc Sở cố gắng ngồi dậy, sự uể oải do cả đêm trằn trọc làm cô không khỏi khó chịu. Đưa tay kéo nhẹ dây kéo đầm, rồi bất giác cô lại ôm đầu suy nghĩ. Những gì diễn ra vẫn hiện rõ trong tâm trí cô.
Lạc Lam đã trao cô lời yêu. Trong phút giây cảm động không kiểm soát được ấy, cô đã đáp lại làn sóng yêu đương của anh. Mãi cho tới khi, tay anh chạm đến dây kéo đầm, cô mới thức tỉnh. Cô đang làm gì vậy chứ? Cô đau lòng vì Vũ Kỳ. Quay lưng, cô lại cùng Lạc Lam thân mật. Như vậy chẳng khác nào cô tự tát vào mặt mình khi vừa trách người mình yêu đổi dạ rồi chính bản thân mình lại thay lòng.
Cô thừa nhận, cô là một tác giả truyện np, quan niệm về tình yêu của cô rất thoáng, cô cho phép những nữ chính của cô được nhiều người yêu và yêu nhiều người. Cô cũng không phủ nhận cô là một sắc nữ, cô luôn biết rung động trước những vẻ đẹp của các nam thần. Nhưng đó là ảo thôi! Quan niệm ảo, thế giới ảo, nhân vật ảo! Còn bây giờ, cô đang tồn tại trong một thế giới thật rồi. Nó không còn là giới hạn của truyện nữa. Mà đã là đời thật, người thật, thì ai có thể chấp nhận được người yêu mình rung động với người khác? Ai có thể chia sẻ thân xác của người mình yêu cùng người khác chứ? Cô biết, cô thật sự cảm động trước Lạc Lam, cô không hề bài xích sự đụng chạm của anh, nhưng như vậy đủ để gọi là tình yêu sao? Cô không thể chỉ vì một sự yếu đuối nhất thời khi giận hờn Vũ Kỳ, mà làm tổn thương một người tốt như Lạc Lam được. Cô đã nói đời này cô phải giúp anh có được hạnh phúc của riêng mình, thì không lý nào cô bắt anh làm người thứ ba bên lề mà không cho anh được gì cả. Còn Vũ Kỳ nữa, trái tim cô không phải chỉ có riêng anh thôi sao? Nếu anh biết sau lưng anh, cô ngã vào lòng người khác thì sẽ thế nào? Cả hai người đàn ông ấy, đều vô tội, đều không thể bị tổn thương. Kẻ đáng trách là cô, cô phải dừng lại, cô không thể yêu một người mà lại mượn một người khác để tiêu sầu được!
Nghĩ đến đó, cô đã đẩy Lạc Lam ra trong sự ngỡ ngàng của anh và sự bối rối của bản thân cô. Họ không nói gì cả, Lạc Lam lặng người nhìn sâu vào đôi mắt ánh lên nỗi niềm hoang mang của cô. Anh chậm rãi lấy chăn quấn quanh người cô, môi anh chạm lên trán cô, rồi anh thì thầm một câu như một lời trấn an trước khi rời khỏi phòng.
“Trễ rồi, em ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu. Ngủ ngon nhé!”
…………….
Dòng suy nghĩ chảy về đến đâu, tâm Lạc Sở run lên đến đó. Trước giờ cô chưa từng ngại ngùng hay sợ hãi khi đối diện với Lạc Lam nhưng hôm nay, vừa tính tới chuyện đi làm cùng anh, cô đã thấy tim mình như ai đang đuổi, chạy muốn thoát khỏi ngực. Thật vậy, suốt cả thời gian từ lúc gặp mặt cho đến lúc đi đến công ty, lần đầu tiên, không khí thật yên lặng, họ vẫn ngồi bên nhau, nhưng không ai mở miệng nói với ai câu nào.
Lạc Sở ước có một cái lỗ nào đó, có lẽ cô sẽ chui xuống ngay chứ không cố mà tỏ vẻ như không có gì xảy ra thế này. Cứ nhắm mắt, cô lại thấy hiện lên hình ảnh cô nồng nhiệt hướng dẫn anh cách hôn, rồi bị anh áp đảo. Tâm trạng rối bời cứ đấu đá lẫn nhau. Rõ ràng, cô chẳng thể xác định, mình có yêu anh không? Cô chỉ biết, trước đêm qua, cô mê luyến hương hoa trên người anh, êm đềm bên anh rất bình yên, và hiện tại, sau đêm qua, sự yên bình đó đã bị chính cô phá hủy. Cô chưa từng nghĩ sẽ có lúc như thế này vì cô luôn cho rằng Lạc Lam sao có thể yêu cô? Nhưng nay mọi thứ đang ra khỏi quỹ đạo mà cô có thể kiểm soát. Có điều, khi con người ta càng sợ hãi thì thời gian lại càng kéo dài thêm. Giờ cô chỉ ước nhanh chóng đến công ty rồi tránh đi thôi.
Tâm trạng của người cầm lái lúc này cũng chẳng sung sướng gì. Từ lúc rời khỏi phòng Lạc Sở, Lạc Lam đã phải đi tắm nước lạnh. Nghĩ tới ánh mắt hoang mang của cô, tâm anh lạnh dần theo từng giọt nước. Anh không trách cô, chỉ trách mình hồ đồ, không kiềm chế được tình cảm mà bộc phát như vậy. Càng đau hơn khi anh nhận ra, trong phút giây ấy, cô đáp trả anh chỉ là do yếu lòng. Vậy mà anh lại hy vọng. Nếu có thể, anh mong mình chưa từng nhìn thấy cô cãi nhau, chưa từng biết cô đau lòng vì người khác cũng như chưa từng cảm nhận những giọt lệ của cô. Có lẽ, anh đã vẫn được vui vẻ bên cô thầm lặng như ngày nào. Đơn phương cũng được, đèn pin cũng được. Nhưng trễ thật rồi, lòng anh đang dằn xé, mùi hương của cô, vị ngọt của môi lưỡi cô quấn lấy tâm trí anh cả đêm, ôm trọn từng nhịp đập của anh. Giờ đây, anh chỉ muốn làm người thứ ba, muốn cướp cô lại từ tay người đã làm cô khóc, muốn lắm! Chỉ tiếc, sự yên lặng của cô lúc này làm cho những ý định táo bạo của anh như đuốc không được châm ngòi. Giọt buồn của thất tình thì ra đắng và chát như vậy.
“Tôi… tôi lên phòng trước nhé…” – Vừa xuống xe, không chờ tới phản ứng của Lạc Lam, Lạc Sở đã vội vàng chạy lên phòng làm việc.
Chưa hết bối rối này, lại đến phiền phức khác. Bước vào sảnh của công ty, bao nhiêu ánh mắt cũng như lời xì xầm to nhỏ của các nhân viên vang lên bên tai Lạc Sở.