Chương 29: Âu - Lạc đại chiến
Ba người nghe tin nhưng không tỏ ra hốt hoảng chút nào:
"Hừ, bọn não tàn, thời điểm này lại đi gây chiến, chúng ta há sợ bọn chúng, thông báo cho các Lạc Tướng tập họp tất cả lực lượng, lần này phải đánh cho chúng thật đau".
Lạc Việt và Âu Việt là hai tộc thật đặc biệt. Từ xưa đến nay, buồn buồn là họ lại đánh nhau, thế nhưng lực lượng cả hai không hề suy yếu, mà càng ngày càng mạnh mẽ. Bởi vì họ đánh nhau nhưng không tiêu diệt nhau. Chỉ đánh cho trọng thương, bắt đem về vài ngày sau lại thả ra. Cứ thế thực lực cả hai ngày càng tăng lên, như cùng nhau luyện tập.
Hơn nữa, tuy đánh nhau triền miên nhưng không tộc nào lại có thể đục nước béo cò, mà ngược lại, hễ có tộc nào khác tham gia sẽ bị cả hai hợp sức tiêu diệt, phân chia chiến lợi phẩm. Họ cũng không chủ động đi đánh tộc khác, thành tựu hiện tại của hai tộc là do bọn chúng tự tìm đường chết.
"Ngươi đi cùng chúng ta!", thấy Cao Bá Quát ngồi trước mặt, người đàn ông liền ra lệnh.
Một giờ sau, bên ngoài sân đã tập hợp gần năm trăm người, đa phần là thanh niên trai tráng, nhưng cũng có không ít phụ nữ.
Bọn họ cầm đủ thứ vũ khí từ đao kiếm, giáo mác đến gậy gộc.
Phía trên, ngoài ba người lúc trước còn xuất hiện thêm hai người, một nam một nữ tầm độ ba mươi, dáng vẻ xuất chúng, anh khí bừng bừng, nhìn qua là biết bậc nhân tài.
"Thân Lạc Tướng đi cấm địa nhưng chưa thấy trở về, người của hắn báo lại hắn truy đuổi một tên nữa về phía nam", người đàn ông vừa đến nói, mắt liếc nhìn về Cao Bá Quát.
Lòng hắn nhảy độp một cái, "xong", Mai Thúc Loan lành ít dữ nhiều, tên Thân Lạc Tướng kia tu vi tận Thiên Cảnh, Mai Thúc Loan có lắm mưu nhiều kế đi nữa cũng khó thoát. Hắn thầm cầu mong cho y được bảo toàn mạng sống, đánh không lại thì đầu hàng, đừng làm anh hùng rơm.
"Hổ Lạc Tướng thì đang cầm cự với bọn chúng bên bờ Đà Giang, ta đã ra lệnh cho các Bồ Chính đem người thẳng đến chỗ hắn để trợ chiến", người phụ nữ cũng lên tiếng.
Tộc Lạc Việt có tất cả ba Lạc Hầu và bốn Lạc Tướng. Thân Lạc Tướng trong miệng người đàn ông khi nảy chính là Vạn Tín Hầu Lý Thân. Về lý thuyết, các Lạc Hầu và Lạc Tướng quyền lực ngang nhau, tuy nhiên người đưa ra những quyết định cho toàn tộc là ba Lạc Hầu, các Lạc Tướng chỉ có quyền lực khi cầm quân đánh giặc, lúc đó ngược lại họ có quyền điều khiển cả Lạc Hầu ra trận.
Bên dưới các Lạc Hầu Lạc Tướng là Bố Chính, họ là người trực tiếp lãnh đạo các Lạc dân ở khu vực ruộng Lạc, nơi họ sinh sống trồng trọt, tương tự như trưởng làng. Có tất cả mười hai Bố Chính trong toàn tộc, mỗi người coi sóc từ một đến hai trăm Lạc dân chia ra các vùng xung quanh, số còn lại ở tại thung lũng Ngũ Lĩnh, dưới chân dãy núi Cao Bá Quát nhìn thấy lúc trước, do các Lạc Hầu Lạc Tướng trực tiếp chỉ huy.
Lạc Việt nói riêng cũng như mười đại tộc nói chung đều là những người định cư, họ đã biết trồng lúa, nuôi gia súc để làm thức ăn. Đồ dùng, vũ khí bằng sắt cũng đã bắt đầu xuất hiện. Sự phát triển hơn xa các tộc Hồng Lĩnh.
"Tình hình quân địch thế nào?"
"Lần này bọn chúng dốc toàn bộ lực lượng, nhân số lên tới một ngàn năm trăm người. Bên phía Hổ Lạc Tướng chỉ có bảy trăm người, các Bồ Chính đang kéo đến ước chừng ba trăm, cộng thêm chúng ta nữa mới có thể ngang bằng bọn chúng".
"Toàn tộc, lập tức xuất phát, tiến thẳng về phía Đà Giang, đánh cho bọn Âu Việt không dám ngẩng mặt lên nhìn người", tên Lạc Hầu hô lớn.
"Xuất phát, đánh cho bọn chúng không dám ngẩng mặt lên nhìn người", bên dưới đồng thanh đáp lại, mười phần khí thế.
...
Bên bờ Đà Giang.
"Chọi, chọi chết mẹ tụi nó".
"Phốc, phốc ,tủm, tủm, ui da, ui da, má nó".
"Lội qua nhanh cho ta, lên bờ đập bọn chúng".
"Lên, lên, sắp tới rồi".
"Không cho chúng lên bờ, lấy cây chọt tụi nó xuống".
Tiếng quát, tiếng la vang dậy cả một khúc sông. Hàng ngàn người đang lội bì bõm dưới sông muốn qua bên này. Trên bờ cũng tụ tập hàng trăm người, nào cây nào đá liên tục ném xuống. Lúc này có vài người bắt đầu leo được lên bờ, nhưng chờ đợi lại là trận mưa côn gỗ đánh xuống xối xả, đau quá bọn chúng lại nhảy xuống, tìm hướng khác mà lên.
Cứ thế, một bên cố sức sang sông, một bên thi nhau ném đá cản lại. Dòng sông hiền hoà biến thành một chiến trường bất đắc dĩ. Đây chính là hai đoàn người Âu Việt và Lạc Việt. Phía Âu Việt nhân số rất đông, nhưng nhất thời vẫn chưa vượt được sông, cả bọn đang gồng mình hứng chịu từng đợt không kích của Lạc Việt. Tuy họ da dày thịt béo, gỗ đá không giết được nhưng cũng đau thấu xương, càng quyết tâm nhanh chóng lên bờ trả lại mối hận.
"Hổ Lạc Tướng, đã ném hết gỗ đá."
"Tất cả sẵn sàng, bọn chúng vừa lên bờ lập tức lao vào".
"Không được Lạc Tướng, bọn chúng đông hơn ta gấp đôi."
"Hừ, đông hơn thì sao, bọn chúng mới lên bờ, bước chân chưa vững làm sao đánh lại chúng ta".
Đà Giang là con sông ngăn cách địa bàn của hai tộc Âu Việt và Lạc Việt. Lòng sông rộng hơn năm mươi thước, tốc độ nước chảy cũng không nhanh. Hai bên thường xuyên bơi qua bơi lại đánh nhau nên rất hiểu rõ đối phương.
Lúc này quân Âu Việt đã lên bờ quá nửa, Lạc Việt lập tức lao vào đấm đá túi bụi. Vũ khí của họ đa phần là côn gỗ, chỉ một số ít mới có đồng sắt. Hai quân hỗn chiến không theo trận hình, chỉ cần thấy người có thực lực tương đương nhau thì lao vào, Nhân cảnh đánh Nhân cảnh, Địa cảnh đánh Địa cảnh. Bất kể nam nữ đều xông lên. Kẻ nào xui xẻo thì bị ba bốn tên vây công. Tên nào không trụ nổi thì bỏ chạy hoặc đầu hàng, không hề có thứ gọi là quân luật. Nếu Nguyễn Long có ở đây hắn sẽ kinh ngạc há hốc mồm, cảnh này y như những băng đảng thời hiện đại thanh toán nhau, thậm chí còn thua kém xa, không hề có khí thế sát phạt của chiến trường đẫm máu.
Qua thêm một lúc, quân Lạc Việt dần dần yếu thế, số quân Âu Việt đã hoàn toàn áp đảo. Hổ Lạc Tướng tức giận gầm lên lao vào đám hỗn chiến. Từng tên, từng tên Âu Việt bị đánh văng ra ngoài, mất sức chiến đấu.
"Con hổ giấy, đối thủ của ngươi là ta", đằng xa một người bay vút lại, xông thẳng vào Hổ Lạc Tướng.
"Binh, rầm", bốn chưởng chạm nhau làm cát bụi tung lên mịt mù, đám người xung quanh ngã rạp xuống đất, ba chân bốn cẳng bò dậy chạy ra xa.
"Tên họ Triệu, lão cha ngươi không lo dưỡng già lại thích đánh nhau, hôm nay ta sẽ cho các ngươi đổi thành họ trăm."
Vừa nói vừa tung chân đá thẳng vào đầu người mới đến. Người họ Triệu lắc đầu né tránh, đồng thời vung nắm đấm phản đòn. Hổ Lạc Tướng cúi người, đưa tay đấm trả, người kia biến đấm thành chưởng vỗ liên tiếp lên nắm tay vừa đến, chân đồng thời đá thúc vào bụng dưới của Hổ Lạc Tướng. Hắn nhảy người lên cao né tránh, vừa vung chân đá tới.
"Rầm", người họ Triệu dùng cước đối cước, sức mạnh chạm nhau, cả hai run lên lui về.
"Khinh thường ngươi rồi".
Hổ Lạc Tướng rút sau lưng ra một cây côn sắt, múa lên vun vút quất thẳng xuống người họ Triệu. Từ bao giờ, trên tay hắn cũng đã xuất hiện một cặp đao ngắn, giơ chéo lên đỡ côn. Cây côn trông có vẻ nặng nề nhưng trong tay Hổ Lạc Tướng lại cực kỳ linh hoạt lại có lợi thế chiều dài, người họ Triệu chỉ còn cách đón đỡ.
Hai người đại chiến liên hồi, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn nhìn thấy hai cái bóng bay lượn, không phân biệt được ai.
Bên ngoài, mọi người cũng bắt đầu lao vào vòng chiến mới, tộc Lạc Việt đã bỏ chạy khá nhiều, Âu Việt đang tập trung vây công số ngoan cố còn lại. Bỗng từ đằng xa, một tiếng hú dài vang lên:
"Âu Việt khốn kiếp, mau ra đây nhận tội".