Việt Linh

Chương 34: Ba Vấn Đề




Chương 34: Ba Vấn Đề

Ba vấn đề nói khó không khó, nói dễ không dễ. Hơn nữa không có câu trả lời chính xác cho từng câu mà phải cân nhắc tình huống kỹ lưỡng.

Không làm Nguyễn Long thất vọng, ba người Cao Thượng, Cao Xuân Tiến và Mai Văn Hết đưa ra câu trả lời làm hắn hết sức hài lòng.

Đối với vấn đề thứ nhất: Nếu địch nhân sắp chết, nhưng hắn còn có mẹ già con thơ, cầu xin ngươi tha thứ, ngươi sẽ làm gì?

Cao Thượng: "Đã là địch nhân, nếu không còn đường nào khác thì chém, tuy nhiên nếu có thể không cần giết thì ta cũng sẽ không giết, nhưng phải tuyệt đối làm cho hắn không có khả năng trả thù".

"Nếu ngươi giết hắn, mẹ già con thơ của hắn sẽ như thế nào?"

"Hừ, đã lên chiến trường thì phải tính trước điều đó, nếu có thể ta cũng sẽ âm thầm giúp đỡ họ, nhưng đó hoàn toàn không phải là trách nhiệm của ta, chính những người đẩy hắn vào cuộc chiến mới phải chịu trách nhiệm".

Cao Xuân Tiến: "Chỉ cần làm cho hắn không còn là địch nhân là được".

"Làm như thế nào?"

"Một là biến hắn thành bạn, hai là biến thành thi thể, tùy vào trường hợp, còn mẹ già con thơ của hắn là do hắn tự chọn, không thể trách ta".

Mai Văn Hết: "Ta không thả cũng không giết, bắt hắn lại chờ cuộc chiến qua đi để xem biểu hiện của hắn thế nào?"

"Nếu không thể bắt thì sao?"

"Vậy thì lợi ích của bên ta phải đặt trên hết, mẹ già con thơ ai không có, đã chọn lựa thì phải chấp nhận".

Vấn đề thứ hai: Nếu đồng đội ngươi rơi vào nguy hiểm, ngươi có khả năng cứu nhưng nếu thế sẽ làm liên lụy những đồng đội khác, ngươi sẽ làm sao?

Cao Thượng: "Vấn đề không phải cứu hay không cứu, vấn đề là toàn cục thế nào, nếu cứu hắn mà hy sinh những người khác, hắn liệu có đồng ý, liệu có chấp nhận?"

Cao Xuân Tiến: "Vậy thì phải xem hắn như thế nào, có muốn ta cứu hay không? Hy sinh là chuyện không thể tránh khỏi, ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm cái chết của hắn".

Mai Văn Hết: "Ta sẽ không làm sao hết, người giết hắn là kẻ địch, không phải ta, ta sẽ trả thù cho hắn, người nhà của hắn sẽ là người nhà của ta".

Vấn đề thứ ba: Nếu ngươi bị địch nhân ép rơi vào đường cùng không lối thoát, ngươi sẽ lựa chọn thế nào, tử chiến hay đầu hàng?

Cao Thượng: "Nếu có thể sống ai lại không muốn, nhưng đôi khi tử chiến lại sẽ có đường sinh cơ, quan trọng là không buông bỏ".

Cao Xuân Tiến: "Quan trọng là điều nào có lợi hơn, nhiều lúc đầu hàng có thể bảo toàn lực lượng ta cũng không ngại đầu hàng, nhưng khi cần tử chiến thì ta cũng không sợ".

Mai Văn Hết: "Nếu đầu hàng cũng chết thì dĩ nhiên tử chiến, còn đầu hàng nhưng có thể cứu vãn, ta sẽ đầu hàng".

Câu trả lời của bọn họ cũng đã nói lên quan điểm của Nguyễn Long đối với vấn đề. Hắn không phải anh hùng cứu nhân độ thế, nhưng cũng không phải kiêu hùng bất chấp thủ đoạn.

Thứ hắn làm là lợi ích cho toàn thể, nhưng cũng phải bảo toàn quyền lợi bản thân. Người hy sinh tất cả chưa hẳn đã là tốt, nếu hắn giữ lại một phần cho mình, biết đâu hắn sẽ có cơ hội cho đi nhiều hơn.

Có hai loại người không thể phân biệt được ai tốt ai xấu cách cụ thể, một là người vị kỷ, hai là người vị tha. Hai tính cách này dễ thấy nhất trong những đứa trẻ. Nếu cho chúng một túi kẹo bảo chúng chia cho người khác. Đứa vị tha sẽ lập tức đem phát hết số kẹo vừa có, cuối cùng đến lượt nó lại chẳng còn viên nào, lúc đó không ai thèm chú ý, nó đành phải tự khóc một mình. Còn ngược lại, đứa vị kỷ sẽ trước tiên dành cho mình một viên rồi mới đi phân phát, kết quả người khác vui và nó cũng vui.

Người đời thường khen ngợi người vị tha biết hy sinh thân mình vì kẻ khác. Nhưng thực chất đó chỉ là việc lợi người hại thân, mà cái lợi cho người đó cũng không đáng kể. Người vị kỷ dĩ nhiên cũng có cái không tốt, nếu quá thiên vị kỷ, chỉ lo cho mình trước, đôi lúc lại bỏ lỡ cơ hội dành cho người khác. Nói tóm lại, với Nguyễn Long làm sao dung hoà được cả hai mới hoàn hảo. Người vị tha nên vị tha với với chính mình, người vị kỷ nên vị kỷ vì kẻ khác mới là vương đạo.

Cuối cùng, cuộc tuyển chọn cũng kết thúc. Ba mươi hai người được chọn, chính thức là thành viên của Hồng Lâm quân đoàn do đích thân Nguyễn Long chỉ huy.

Hồng Lâm quân trước mắt sẽ chia làm bốn đội, mỗi đội gồm tám người, lần lượt do Cao Thượng, Cao Xuân Tiến, Mai Văn Hết và một người nữa tên Trần Nhật Duy làm đội trưởng. Cuộc khảo hạch cuối cùng chỉ có mục đích chọn ra những người đứng đầu trong từng đội.

"Từ bây giờ, các ngươi là thành viên của Hồng Lâm quân đoàn, là một quân nhân chân chính, bảo vệ sự an bình của Hồng thôn, sự an bình của thân nhân các ngươi. Ta sẽ dẫn đi đến vinh quang của một người lính, nhưng ta cũng chỉ là người dẫn đường, còn phần đi như thế nào sẽ tự do các ngươi cất bước."

"Chúng ta sẽ không phụ lòng mong đợi của thủ lĩnh, của Hồng thôn!" ba mươi hai người đồng thanh đáp như đã tập luyện từ trước.

"Các ngươi trở về sắp xếp mọi việc, ta cho các ngươi ba ngày, dọn đến ở khu căn cứ của chúng ta tiến hành tập luyện. Sự cường đại chỉ có thể có được bằng mồ hôi và nước mắt, bằng sự khổ luyện và hy sinh, thao trường đổ mồ hôi, chiến trường sẽ bớt đổ máu".

"Cẩn tuân lời dạy của thủ lĩnh!"

"Tốt! Bây giờ lập tức trở về, ba ngày sau có mặt tại phía Đông Hồng thôn".

Cho bọn họ trở về, Nguyễn Long giữ những người không được chọn lại, có tất cả hai mươi tám người. Hắn giao tất cả lại cho Mai An Tiêm nhập vào đội trinh sát, cũng bắt đầu quá trình huấn luyện bài bản hơn. Đội trinh sát của Mai An Tiêm đến hiện tại nhân số đã tăng lên hơn sáu mươi người. Nguyễn Long không rút bớt người lại, vì bọn hắn ngoài việc trinh sát trong khu vực sẽ bắt đầu đi xa hơn, tiến dần ra biển để tìm nguồn muối cung cấp cho Hồng thôn.

"Việc chế tạo vũ khí ra sao rồi?" Nguyễn Long hỏi Cao Lỗ.

"Lúc trước Mai An Tiêm đã đem về cho ta một tảng đá có chứa sắt, ta đã rèn được một thanh dao găm và một lưỡi búa cho việc chặt cây làm nhà. Còn lại một ít chế tác thành một mũi tên, tầm bắn tăng cao hơn so với tên gỗ rất nhiều. Cánh cung và dây cung cũng được cải tiến. Kết hợp với mũi tên sắt có thể bắn chính xác đến bảy mươi thước, còn tên gỗ chỉ đạt đến năm mươi", vừa nói Cao Lỗ vừa đem cho Nguyễn Long cây dao găm.

"Vật này xin trao cho thủ lĩnh, tuy chất lượng chưa hẳn là tốt nhưng dù sao cũng là vật đầu tiên chúng ta làm ra".

Nguyễn Long nhận lấy, ngắm nghía hồi lâu. Toàn thân dao có màu đen bóng, cầm rất vừa tay, cảm giác mát lạnh của kim loại làm hắn thêm phấn khởi, thử chém vào thân cây, "xoạt" lưỡi dao ngọt sớt ngập sâu lưỡi vào trong. Nguyễn Long yêu thích vuốt ve, có vật này trong tay, hắn có thêm một sự đảm bảo, dù sao tu vi của hắn cũng quá thấp. Hiện tại hắn chưa phải tham gia đánh nhau nhưng theo thời gian điều đó chắc chắn không thể tránh khỏi.

Đây là món vũ khí kim loại đầu tiên hắn có được trừ đầu dây nịt của hắn. Lại nói cái đầu nịt cũng đã bị Cao Lỗ rèn cắt thành một lưỡi cưa nhỏ, xem như báo vật của Hồng thôn trong công cuộc kiến thiết. Ngay cả quần áo giày dép của Nguyễn Long cũng được đưa đi nghiên cứu cách chế tạo, nói chung không bỏ thứ gì.