Chương 42: Đại Chiến Trong Rừng Sâu
"Có địch tập kích!"
"Mau dập lửa!"
"Nhảy xuống đất!"
"A a ta bị thương rồi"
Bên trong lập tức vang lên từng tiếng hỗn loạn, ánh lửa nhanh chóng bốc lên. Người người hốt hoảng nhảy ra, chờ đợi họ là hàng loạt mũi tên xé gió phóng tới.
"Thuần phục thì sống, chống đối thì chết!" Một tiếng nói sang sảng vang lên.
"Lũ chuột nhắt nơi nào dám đến giương oai", hai người từ trong đám cháy phóng đến, là cao thủ Thiên cảnh.
Mai An Tiêm và Cao Lỗ vừa nghe tiếng đã lập tức phóng tới, chỉ trong chốc lát đã giao thủ mười mấy chiêu, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
"Hừ, thật là to gan, dám làm phiền bổn đại gia nghỉ ngơi!" Lại có tiếng nói vang lên, thêm hai bóng người nữa xuất hiện, cũng là cao thủ Thiên cảnh.
Nguyễn Long cau mày, điều bất thường rốt cuộc đã tới. Trong tình báo, tộc người Hạ chỉ có hai Thiên cảnh, trong đó một người mới đột phá không bao lâu, thực lực yếu hơn rất nhiều so với Cao Lỗ và Mai An Tiêm. Nay lại lòi ra thêm hai người, không cần nói cũng biết là người từ nơi khác đến, có thể lại là sứ giả của mười đại tộc.
Hai bóng người xông tới, quyền đấm cước đá. Trong chớp mắt đã có bảy tám người của Hồng thôn văng ra xa, không rõ sống chết.
"Thiên cảnh thì hay lắm sao?" Cao Bá Bao tức giận gầm lớn, cùng Mai Thúc Hoà song song công tới, ý đồ cầm chân một người. Vợ chồng Trần Tuân và Mai Thị Xuân cũng đánh tới tên còn lại.
Cả bốn người đều là Địa cảnh hậu kỳ, thậm chí Cao Bá Bao đã bước một chân vào Thiên cảnh, sức chiến đấu phải nói là đỉnh tiêm của chiến dịch lần này. Thế nhưng đối thủ của lại là cao thủ Thiên cảnh hàng thật giá thật. Chỉ qua vài chiêu, khoé miệng của cả bốn đều đã ứa máu.
Lúc này chiến trường đã chuyển từ bắn cung tiễn áp chế từ xa sang cận thân chiến đấu. Hồng Lâm quân đoàn như lang như hổ xông lên, vũ khí tuy thô sơ nhưng sức mạnh không thể khinh thường, liên tục đánh cho quân người Hạ còn đang hỗn loạn xức đầu mẻ trán. Nhưng bọn họ cũng cực kỳ khó chịu, người Hạ tuy sức chiến đấu không cao song về thân pháp né tránh lại thực sự lợi hại, muốn đuổi đánh bọn họ cũng là cả một vấn đề.
Cao Thượng và Cao Xuân Tiến, hai đội trưởng xuất sắc lúc trước cũng gia nhập vòng chiến đối đầu với Thiên Cảnh. Cả hai tuy mới là Địa cảnh trung kỳ nhưng sự linh hoạt cũng không thua kém ai. Có bọn họ giúp sức, nhóm người Cao Bá Bao áp lực giảm bớt phần nào, nhưng cũng chỉ cố gắng cầm cự.
Bên kia, Cao Lỗ và Mai An Tiêm tấn công tới tấp làm hai tên Thiên cảnh người Hạ kêu khổ không thôi. Hai ông thấy tình thế bất lợi nên định tốc chiến tốc thắng, hay ít ra làm bị thương hai người giao lại cho bọn Cao Bá Bao.
Nguyễn Long cũng không nhàn rỗi, hắn vừa chỉ huy vừa xông lên chiến đấu. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự đánh nhau cùng người. Thân pháp của hắn xuất thần nhập hoá, không thua bọn người Hạ. Linh khí lưu chuyển trong thân, phóng ra bên ngoài làm uy lực tăng mạnh. Chỉ cần trúng đòn, đối thủ ngã gục tại chỗ, tuy không đến nổi mất mạng nhưng liệt giường cả tháng là có thể.
Nguyễn Long lạng trái lách phải, nơi đi qua nằm la liệt người là người. Hắn không muốn lấy mạng bọn họ nên né tránh các vị trí yếu hại, chủ yếu là làm chúng mất đi sức chiến đấu.
"Đại bàng săn mồi!" Nguyễn Long phóng người lên cao, chân tay vồ tới trước, "phốc, rắc" người trước mặt trúng đòn, bả vai, be sườn vang lên tiếng gãy, đau đớn đến ngất đi. Thân hình Nguyễn Long vừa tiếp đất lại lần nữa phóng lên hướng một người khác chụp tới. Liên tục năm lần, liền có năm bóng người ngã xuống.
Bên kia, nhóm người Cao Bá Bao như thiêu thân lao vào lửa, bị đánh cho máu me đầy mình. Dù Cao Xuân Tiến, Cao Thượng tham gia, hình thành thế ba đánh một nhưng đối thủ vẫn lù lù bất động. Bọn họ dùng chiến thuật du đấu, thay phiên nhau công tới, vừa chạm liền lùi làm hai người kia cực kỳ bực bội. Tuy hai người bọn hắn lông tóc không tổn hao gì, lại đánh cho đám Trần Tuân bị thương không còn ra hình dáng nhưng cũng không thể lập tức giết chết, lại càng không thể phân thân ứng cứu hai tên cao thủ Thiên cảnh người Hạ.
Hai tên người Hạ đang bị Cao Lỗ và Mai An Tiêm hành lên bờ xuống ruộng, miệng mồm đầy máu, sắp không cầm cự được nữa
"Mấy con sâu bọ khốn khiếp!" tên Thiên Cảnh đang đánh nhau với nhóm người Cao Thượng tức giận chửi mắng.
Hắn nhìn chuẩn Cao Bá Bao, mặc kệ những người khác đánh vào mình, quyết tâm hạ sát cho bằng được người làm hắn khó chịu nhất lúc này.
"Bụp, chát", Cao Thượng và Mai Thị Xuân đồng loạt đánh trúng người hắn, thân hình hơi rung lên nhưng hắn vẫn không thay đổi phương hướng, một chưởng nhắm thẳng đỉnh đầu Cao Bá Bao mà vỗ xuống.
Bá Bao nhanh người né tránh, nhưng tên kia vẫn bám riết không buông, tốc độ lại rất nhanh.
"Tên khốn khiếp ỷ lớn hiếp nhỏ!" Cao Lỗ tức giận gầm lên, một chưởng đẩy tên người Hạ sang một bên, phóng tới đưa chân đá vào đỉnh đầu tên trượt theo Cao Bá Bao. Hắn nhảy lên, dùng chân đối chân. Hai người theo đó mà đại chiến.
Cao Bá Bao sau khi thoát ra cũng không ngừng lại mà đổi đối thủ đánh về phía tên người Hạ, những người kia thấy thế lập tức lao theo.
Phía kia, Hồng Lâm quân đoàn và Trinh sát Việt đoàn đánh cho đám người Hạ nằm đầy đất. Đa phần là bị thương ngất xỉu, chỉ một hai tên xui xẻo ngã ngay vào đống lửa bị thiêu rụi. Bọn chúng bắt đầu chiến thuật đào tẩu. Nhưng sao có thể, hàng loạt tiếng cung tên vang lên, nhiều tên thét thảm. Số còn lại chạy ngược trở lại. Thì ra bên ngoài còn một nhóm người đợi sẵn bọn chúng. Đây là nhóm người còn lại của Hồng thôn không tham gia vào Hồng Lâm quân đoàn hay Trinh sát Việt đoàn.
"Thuần phục thì sống, chống đối thì chết!" Nguyễn Long lại gầm lên.
Thấy bọn họ không đếm xỉa gì tới, Nguyễn Long chợt nhận ra hắn đã quá nương tay. Nảy giờ đánh nhau đa phần là đánh xỉu chứ không giết chết. Có lẽ vì thế bọn họ chưa đủ độ sợ hãi.
"Không nghe thì như hắn!" Nguyễn Long vọt tới vỗ mạnh vào thái dương một tên người Hạ, lực từ cánh tay cộng thêm luồng linh khí phát ra lập tức làm đầu tên kia vỡ tung như dưa hấu. Máu me óc ác văng khắp người Nguyễn Long là hắn trông thập phần đáng sợ. Dằn lại cảm giác buồn nôn của lần đầu giết người cách dã man, Nguyễn Long lần nữa thét lên.
"Hai tay giơ lên, quỳ xuống dưới đất đầu hàng ta sẽ tha mạng cho các ngươi, bằng không ..." Hắn nhìn về một tên, ánh mắt sắc lạnh làm tên kia rùng mình.
Lời này của hắn có hiệu quả khác xa lúc trước, bọn người kia hãi hùng nhìn hắn, ngay cả người Hồng thôn cũng khiếp cả vía.
"Nhanh lên cho ta!" Vừa nói hắn vừa vọt lại một tên nữa.
Tên kia quýnh quáng quỳ xuống:
"Ta đầu hàng, ta đầu hàng, đừng giết ta, huhu!"
Theo hiệu ứng đám đông, có người đầu tiên sẽ có người thứ hai. Bọn họ lần lượt quỳ xuống.
"Lũ khốn khiếp, đứng lên cho ta, đánh chết mịa tụi nó, ai cho các ngươi quỳ!" Tên Thiên cảnh người Hạ gầm lên tức giận.
Những tên đã quỳ hoảng hồn định đứng lên nhưng người Hồng Lâm quân đoàn đã có mặt tự bao giờ, cung tên nhắm thẳng vào cổ họng bọn chúng.
"Tên nào cứng đầu, giết sạch cho ta!" Nguyễn Long máu tanh ra lệnh, dứt lời lại lao lên giết thêm tên thứ hai. Những người khác cũng lao lên như hổ đói.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ số người Hạ có mặt đã buông vũ khí đầu hàng, hơn mười tên bị đánh chết.
Nguyễn Long cho người trói bọn chúng lại, rồi tập họp nhóm người bao vây những tên Thiên cảnh còn lại. Hắn nhìn vào tên yếu nhất trong đám, ánh mắt lộ ra vẻ muốn thử.